Phong Lưu - Chương 112

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Bành trướng thế lực
Đường Tiểu Đông cũng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề khuôn chữ, dẫn theo Đường Nhu đi thẳng đến tổng đường Trung Hoa đường, từ xa hắn nhìn thấy Trung Hoa đường mà không khỏi hoảng hồn.

Tổng đường Trung Hoa đường ban đầu chỉ là mấy gian nhà dân cũ nát thấp bé, theo như thuyết pháp của thời hiện đại, đã thuộc vào loại nhà không an toàn nhất định phải dỡ bỏ.
Chỉ bất quá mới qua hai ngày, nhà dân cũ nát đã không thấy đâu, thay vào đó là một tòa nhà mới tinh, nhà lầu rộng rãi, bốn phía còn dựng giá gỗ, tổng đường còn đang xây dựng bên trong, đám người làm thuê thì phơi đầu dưới mặt trời chói chang làm việc với khí thế ngất trời.
- Lão đại tới rồi!
Các huynh đệ đang làm việc sôi nổi rời công việc tụ tập lại, Chu Bất Vi cùng Tần Thiên Bảo song song đón đầu trước, vẻ mặt của hai người giống như trúng thưởng hạng nhất, cười đến méo cả mồm.
Tần Thiên Bảo lanh mồm lanh miệng cười hì hì nói:
- Đại ca nhìn trợn tròn mắt sao?
Đường Tiểu Đông đích thật là trợn tròn mắt nhìn, dỡ bỏ tổng đường để xây lại, ít nhất phải tiêu phí một khoản tiền rất lớn, nhìn quanh các huynh đệ tụ tập ở bốn phía, cộng thêm số còn đang làm việc, chí ít có gần trăm huynh đệ, tốc độ phát triển này quả thật nhanh đến dọa người.
- Sao lại thế này?
Đường Tiểu Đông khó hiểu hỏi.
Mấy ngày hôm trước các huynh đệ các huynh đệ chỉ có leng keng vài đồng, đám người Chu Bất Vi từ đâu có được khoản tiền lớn như vậy? Bản thân mới vừa kiếm được hai vạn lượng bạc, đang định phát cho huynh đệ tám nghìn để cải thiện một chút.
Chu Bất Vi nháy mắt, bộ dáng thần thần bí bí nói:
- Lão Đại, lão đại đi vào nhìn liền minh bạch ngay, ha ha.
Tiến vào tổng đường, chứng kiến Lôi Mị đứng cười trong đại đường, Đường Tiểu Đông sau khi run sợ một lúc lâu, mới kinh hỷ nói:
- Mị nhi, nguyên lai là nàng...
Lôi Mị lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Chuyện gì cũng gạt ta, có phải coi ta là ngoại nhân hay không?
Đường Tiểu Đông đỏ mặt, xoa xoa tay ha ha ngây ngô cười nói:
- Nào có, chẳng qua là ta lo lắng nàng phản đối...
Lúc trước chuẩn bị thành lập Trung Hoa đường, lo lắng Lôi Mị sẽ phản đối, xác thực có ý tứ giấu diếm nàng, bây giờ nghĩ lại quả thật có chút áy náy.
Lôi Mị lườm hắn một cái, lôi kéo tay Đường Nhu.
- Lôi Mị cũng tới!
Đường Tiểu Đông đánh giá đại sảnh mênh ௱ôЛƓ, cái bàn được bố trí đầy đủ mọi thứ, đủ để dung nạp hơn mười người.
- Đại ca, phần còn lại của tổng đường đang xây dựng bên trong, các thứ lặt vặt từ từ mua thêm.
Tần Thiên Bảo miệng cười toe toét, bộ dáng vô cùng thỏa thuê mãn nguyện.
Xem qua bản danh sách Chu Bất Vi đưa tới, Đường Tiểu Đông mừng rỡ hận không thể ôm Lôi Mị điên cuồng gặm vài miếng.
Một Trung Hoa đường nho nhỏ ban đầu, sau vài ngày qua bàn tay Lôi Mị, thế lực cấp tốc bành trướng, bang chúng đã có gần ba trăm, không kể nhân viên tổng đường, bố trí thành bốn phân đường, mỗi phân đường sẽ có một đường chủ, hai phó đường chủ, bốn
hương chủ và năm mươi bang chúng.
Tài chính, còn có hai mươi hảo thủ trong tổng đường đều là đệ tử Lôi gia được Lôi Mị từ trong nhà điều tới, mặc dù thực lực so với tứ đại phái trong thành Trường An kém hơn không ít, nhưng mà cũng có cơ liều mạng.
Ít nhất Trung Hoa đường hiện tại đã là một khối xương cứng, trừ phi tứ đại bang phái liên thủ, nếu không muốn đơn độc thâu tóm Trung Hoa đường, khối xương cứng này sẽ mắc kẹt cổ họng, trái lại bang phái nuốt không nổi sẽ bị bang phái khác thừa cơ nuốt lại.
Chỉ bằng chiêu bài của Thục trung Đường Môn, Giang Nam phích lịch đường Lôi gia, muốn động vào Trung Hoa đường, ít nhất phải lo lắng hậu quả. Hơn nữa Lý Lâm Phủ quyền cao chức trọng, nắm giữ quyền sinh sát, ngoại trừ đương kim hoàng đế Đường Huyền Tông ra, tuyệt đối không ai dám động đến Trung Hoa đường.
Vùng thành bắc cũng không có gì béo bở, phát triển vào trong thành là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó khẳng định phải cùng tứ đại bang phái tranh đoạt địa bàn, khi đó chẳng biết hươu ૮ɦếƭ về tay ai, phải nhìn vào thực lực của bản thân.
Thế lực cấp tốc bành trướng, tứ đại bang phái giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của Trung Hoa đường quả thật rất bình thường, bất quá việc khẩn cấp trước mắt là củng cố lực lượng hiện có, đợi căn cơ vững chắc rồi lại thực hiện khuếch trương.
Có Lôi Mị cùng Chu Bất Vi quản lý Trung Hoa đường, hắn còn có gì phải lo lắng?
Đường Tiểu Đông với tâm tình rất tốt mang ngân đại ngân phiếu tám ngàn lượng giao cho Lôi Mị, tiện tay mân mê bàn tay nhỏ bé của nàng một phen, khiến cho Lôi Mị đỏ bừng mặt đẹp, giao ngân phiếu cho Chu Bất Vi.
Chu Bất Vi kích động đến mắt đỏ lên, tuy rằng Lôi Mị "ςướק đi" đại quyền chỉ huy của hắn, trên thực tế, toàn bộ chuyện trong nội đường đều do hắn tự mình xử lý, Lôi Mị chẳng qua đưa ra một vài đề nghị cùng sửa đổi, điều này làm cho hắn cảm động đến chảy
nước mắt.
Nhìn thấy ánh mắt ân cần của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ khỏi.
Lôi Mị dẫn theo hắn và Đường Nhu đi dạo xung quanh một lúc, nhìn ngắm tổng đường đang xây dựng thêm, nói một vài tính toán trong đầu, Đường Tiểu Đông phi thường hài lòng, thuận tiện để cho Chu Bất Vi theo yêu cầu của hắn tuyển ra mười huynh đệ.
Điều kiện rất đơn giản, đầu tiên là không có vấn đề gì về trung thành, tiếp theo là cơ trí, yêu thích mấy chuyện bát quái, về phần thân thủ thì không sao cả.
Mười người này chính là phóng viên chuyên thu thập thông tin, trước khi báo lá cải còn chưa chính thức xuất bản, bọn họ còn phải học tập đọc sách viết chữ một thời gian, chỉ cần biết viết là được, yêu cầu không cao.
Mặt khác, hắn còn cần mấy người cao thủ bảo hộ nhà xưởng của phụ tử Vương gia, nơi đó rất nhanh sẽ liệt vào cấm địa, không có hắn cho phép, ai cũng không được tiến vào, người nào xông vào, Gi*t.
Vẻ mặt Lôi Mị rất hiếu kỳ, Đường Tiểu Đông cười tủm tỉm nói:
- Việc này đợi trở về ta sẽ một mình nói cho nàng nghe.
Gương mặt của Lôi Mị đột nhiên đỏ lên, hai người một mình ở chung, tên ૮ɦếƭ tiệt này há có thể thành thật, không động tay động chân mới là lạ.
Đường Tiểu Đông phân phó Tần Thiên Bảo đi làm một chuyện, để cho hắn dẫn mấy huynh đệ tới xưởng điêu khắc in ấn, thu mua toàn bộ bản khắc khuôn chữ mà thợ thủ công khắc hỏng vận chuyển về Túy Tiên Lâu, dù sao những khuôn chữ khắc hỏng này toàn bộ sẽ trở thành củi đốt, không đáng bao nhiêu tiền.
Đang nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát tháo.
- Người nào? Đứng lại, nơi này là cấm địa Trung Hoa đường, không được xông loạn.
Có người xông vào tổng đường, các huynh đệ tất cả đều quẳng việc trong tay đi, quơ lấy đủ loại νũ кнí nhào lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc