Ánh mặt trời dần dần xuất hiện sau lớp sương mờ buổi ban mai, xua tan bóng đêm tĩnh lặng, đánh thức vạn vật đang ngủ say khi ánh ban mai chỉ vừa nhấp nhô xuất hiện. Thế mà trên chiếc giường có nệm ấm chăn êm, có một cô gái vẫn chưa thể dậy nổi, mặc dù thói quen trước đó của cô luôn là 6 giờ sáng hằng ngày.
Lúc này có một ngọn gió thổi lướt qua, lay động chiếc chuông gió treo ngoài ban công, vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, êm tai, thế mà lại vô tình đánh thức cô gái.
Triệu An Nghiên vươn vai một cái, đôi mắt ngọc khẽ động mi tâm rồi từ từ mở ra, ánh sáng bất ngờ đập vào đồng tử khiến cô hơi chau mày, nhưng rất nhanh đã thích ứng được.
Cô cựa mình một chút, định ngồi dậy thì thân thể lại truyền tới cơn đau nhức, hôm nay có lẽ là một ngày thiếu hụt năng lượng trầm trọng đối với cô. Tuy vất vả hơn mọi khi một chút nhưng Triệu An Nghiên vẫn ngồi dậy tựa lưng vào thành đầu giường được.
Đầu cô hơi đau nên đưa tay day nhẹ vầng trán, lúc này đại não đang từ từ vận hành lại sau giấc ngủ thật sâu đêm qua.
Đến khi cô đã nhớ lại tỏ tường mọi chuyện vừa xảy ra vào tối qua thì liền nhìn xuống cơ thể ngọc ngà của mình. Quần áo đã được thay đổi chỉn chu, nhưng người cô đang tìm thì lại không thấy ở đâu.
Nếu Phó Nhất Trác đã bỏ đi, chứng tỏ những gì cô suy đoán là đúng. Cô cũng chỉ là một trong những người mà anh ta nhất thời nổi lên hứng thú muốn cưa đổ đến khi được rồi thì ruồng bỏ mà thôi.
Khi tỉnh rượu rồi cô mới thấy, lần cá cược này thật sự lớn hơn bản thân đã nghĩ!
Khi Triệu An Nghiên xuống lầu là lúc đã sắp bảy giờ sáng, cô nhìn xung quanh phòng khách cũng chẳng thấy ai, bỗng dưng trong lòng lại có chút hụt hẫng, nhưng chỉ mấy giây sau đó cô đã gạt qua tất cả để bước vào phòng bếp, và cuối cùng thì cô cũng không còn một mình nữa.
"Tiểu Nghiên dậy rồi à? Qua ăn sáng đi em, sáng nay anh làm món trứng ốp la ăn cùng bánh mì mà em thích nhất này!"
"Anh thì thấy ăn thanh đạm vẫn tốt cho sức khỏe hơn nên nấu cháo trắng cho em ăn cùng trứng muối, mau qua đây ngồi nào bé cưng."
Hết Phù Khánh Anh rồi đến Phó Nhất Trác thi nhau bày biện thức ăn, nhưng đến phút cuối cả Triệu An Nghiên và Phù Khánh Anh đều bị hai từ "bé cưng" của Phó Nhất Trác làm cho sững sờ.
"Ăn nói làm sao vậy? Ai là bé cưng của anh?"
"Thì em chứ ai, tối qua/Anh im miệng."
Người đàn ông còn chưa nói xong thì Triệu An Nghiên đã lập tức xen vào cắt ngang, không quên tặng cho nam nhân ấy một ánh mắt cảnh cáo sắc bén, sau đó mới ngồi xuống ghế.
"Tôi nhớ hình như anh không biết nấu ăn mà, lần trước ăn mì xong tôi nhờ rửa hộ hai cái bát còn không rửa, sao giờ lại hăng hái trổ tài bếp núc rồi?"
"Lúc đó khác, bây giờ khác. Giờ anh phải học tập từ từ để sau này còn nấu ăn, chăm sóc cho vợ nữa chứ!"
Lại một câu nói khiến anh nhận được cả hai ánh mắt lạnh như băng của đối phương, thậm chí Phù Khánh Anh còn chau mày khi thấy Phó Nhất Trác hôm nay nói chuyện rất kì quặc.
"À không, ý anh là vợ ở trong tương lai!"
Lúc này hai đôi mắt kia mới chịu dời sang hướng khác, Phù Khánh Anh cũng ngồi xuống bên cạnh Triệu An Nghiên, thấy vậy Phó Nhất Trác cũng đổi chỗ chạy sang ngồi cạnh cô gái, hóa ra bây giờ Triệu An Nghiên đang ngồi giữa hai chàng trai tiêu sái, khiến cô phải trố mắt lên mà nhìn.
"Hai người làm gì vậy?"
"Ngồi cạnh em/Ngồi cạnh em."
Hai người đàn ông đồng thanh cất lời, làm Triệu An Nghiên chỉ biết đưa tay lên đỡ trán cùng nét mặt vừa chán nản vừa bất lực, cô không nói gì chỉ lặng lẽ di chuyển sang hướng đối diện.
"Được rồi, ăn sáng thôi."
Đến khi đã yên ổn vị trí, cô gái liền thản nhiên cất lời, nhưng trước mặt cô bây giờ lại có đến hai sự lựa chọn nên chẳng biết phải ăn món nào.
Một bên là trứng ăn cùng bánh mì kèm tách cà phê, một bên cũng là trứng nhưng ăn cùng cháo trắng và thức uống là một ly sữa. Cô nhìn tới nhìn lui cuối cùng vẫn chọn phần thức ăn của Phó Nhất Trác đã chuẩn bị, nhưng cô không lấy ly sữa mà lấy tách cà phê bên phần điểm tâm của Phù Khánh Anh chuẩn bị.
"Sáng nay em thấy hơi mệt trong người nên muốn ăn thanh đạm một chút, hai người cũng ăn đi."
Nói rồi, Triệu An Nghiên bắt đầu phần ăn của mình. Khi đó Phó Nhất Trác lại đang vô cùng đắc ý khi thấy cô chọn phần thức ăn mình nấu, còn Phù Khánh Anh lại đượm buồn rõ rệt, vì anh biết rằng tách cà phê cô chọn thật ra là theo sở thích và thói quen của mình mà thôi.
Bữa sáng được bắt đầu, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau trong không gian yên lặng.
"Công việc giải quyết đến đâu rồi anh Khánh Anh?"
"Cũng sắp xong rồi em, chiều nay đi gặp đối tác ký hợp đồng nữa là hoàn tất."
"Vậy anh định khi nào sẽ quay lại Luân Đôn?"
"Tạm thời anh chưa có ý định sẽ về Luân Đôn."
Phù Khánh Anh thẳng thắn trả lời. Và lí do anh không muốn rời đi thì chắc Triệu An Nghiên cũng hiểu.
"Vẫn còn việc gì cần anh giải quyết hay sao?"
"Ừm, còn một việc rất quan trọng và đó cũng là mục đích anh sang đây."
Bầu không khí thoáng chốc chìm vào yên lặng sau câu nói trầm thấp của Phù Khánh Anh. Lúc này, Triệu An Nghiên cũng dừng lại bữa sáng, cô nâng tách cà phê lên, nhâm nhi chút ít rồi mới trầm giọng hỏi lại:
"Chắc là sẽ không liên quan gì tới em?"
"Có liên quan tới em, nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này! Cũng không phải chuyện gì to tát đâu, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Vâng!"
Cô gái cười nhẹ cho qua chuyện, sau đó uống thêm một ngụm cà phê nữa thì lấy khăn giấy lau miệng.
"Giờ em phải đến công ty, lát nữa hai người dọn chỗ này hộ em nha! Tạm biệt!"
Triệu An Nghiên vừa đứng lên thì Phù Khánh Anh cũng nhấc ௱ôЛƓ ra khỏi ghế ngồi.
"Để anh đưa em đi, dù sao buổi sáng anh cũng rảnh."
"Chắc là không cần đâu, vì tôi đi cùng cô ấy mà!"
Lúc này Phó Nhất Trác cũng đứng lên đưa ra lời nói của mình, nhưng lại nhận được câu hỏi phũ phàng của cô gái:
"Ai cho anh đi cùng tôi?"
"Chứ anh không có xe thì phải đi cùng em rồi!"
"Không cho, anh tự gọi Trợ lý tới đón đi."
Triệu An Nghiên làm mặt lạnh, nói xong liền lập tức rời đi ngay, để lại hai người đàn ông ngây ngô nhìn theo.