Sau lần đưa đẩy lên đến cao trào, Triệu An Nghiên mệt lã người, nằm thở hỗn hển trên giường. Trong khi cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm thế lẫn sức lực thì một cảm giác đau đớn, căng trướng lại chợt ùa về từ dưới hạ thân khiến cô giật mình, vội ngóc đầu dậy nhìn đã thấy gương mặt tham lam Dụς ∀ọηg của người đàn ông, anh còn đang cười nịnh với cô.
"Anh...anh...tôi còn chưa kịp chuẩn bị mà..."
"Anh không biết, nhưng giờ lỡ vào rồi thôi thì chiến luôn em nhỉ?"
Nói xong người đàn ông liền mỉm cười, sau đó thản nhiên bắt đầu luân động ra ra vào vào bên dưới. Ban đầu anh còn nhẹ nhàng, chậm rãi là để Triệu An Nghiên kịp thời thích ứng, nhưng sau vài cú nhấp thì tốc độ và lực đạo từ anh đã dần dà thay đổi.
"Ưm...a... anh từ từ đã... đừng có nhanh như vậy..."
Tay cô gái bấu chặt drap giường, chiếc đầu nhỏ lại ngóc dậy nhìn người đàn ông mà cất lời nhắc nhở, nhưng thứ cô nhận được chỉ là nụ cười trào phúng của anh mà thôi.
Thật ra để di chuyển trong hang động bí ẩn kia cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì, vì nơi đó của cô cực kỳ chật chội, cứ như chưa từng bị khai phá hay động mở, đóa hoa ấy vẫn là một đóa hoa trinh trắng, kiêu sa lộng lẫy. Anh càng cho mảnh thú mang tên cự long của mình ra vào thì vách thịt nóng ấm, mịn màng trơn ướt ấy lại càng quấn chặt vật nam tính của anh.
Mật xuân bịn tịn tuôn trào cùng những lần va va chạm chạm từ hai vật thể, vô tình lại tạo ra tiếng động anh ách, phút chốc sau tại điểm chung lại xuất hiện hiện tượng "bọt biển" trắng ngọc tinh khôi, chúng bám vào những sợi cỏ nhung đen huyền bí, tạo nên điểm nhấn đặc biệt.
"A...Trác, anh dừng lại chút đã..."
Không chịu được, cô gái lại cất lời nỉ non, mồ hôi trong vắt như giọt sương tinh khiết sớm đã rịn ra ướt đẫm vầng trán, làm mái tóc mềm bết lại bám vào khuôn mặt hưng phấn của người phụ nữ.
Cô đang muốn người đàn ông ấy dừng lại, nhưng một khi nam nhân đã lâm trận thì làm gì có chuyện dễ dàng dừng lại, trong khi nơi sâu hút hút nóng bỏng kia đang ép chặt không cho chiến binh tinh nhuệ của anh rời khỏi.
"Vợ ơi, em thả lỏng!"
Nói rồi Phó Nhất Trác liền bắt lấy đôi thỏ ngọc đang động đậy kịch liệt bên trên mà nhiệt tình xoa năn, bên dưới điên cuồng phóng túng hết lui ra lại tiến vào không ngừng nghỉ.
Trong khi đó Triệu An Nghiên đã thoáng ngây ra khi nghe thấy người đàn ông ấy gọi cô là vợ. Chỉ mới tỏ tình, mới chính thức tìm hiểu nhau có một đêm mà anh đã muốn cưới cô luôn rồi ư?
"Vợ...vợ cái gì chứ? Ai là vợ...anh hả?"
Câu nói ngắt quãng cùng hơi thở hì hụt của cô gái khiến Phó Nhất Trác không thể nhịn cười.
"Rồi em sẽ là vợ anh thôi!"
Triệu An Nghiên bẽn lẽn mím môi, xong rồi cô cũng nằm hẳn xuống chấp nhận từng cơn đâm sâu lút cán từ "chiến thần" mang tên cự long của người đàn ông ban tới.
"A...nhẹ một chút."
Mặc cho ai đó nói gì thì Phó Nhất Trác vẫn làm theo ý mình. Rời tay khỏi bầu sữa mịn màng, tay anh bắt lấy một chân cô gái gác lên vai mình, để dáng cô nằm hơi nghiêng qua một chút rồi anh lại lấy tay bám víu vào bên gò bồng đào đang chuyển động theo từng nhip điệu anh đưa đẩy, bên dưới ra sức "đóng gạch" cùng cô gái. Mỗi một cái thúc vào là sâu tận bên trong, khiến từng cơn thốn tê dại chạy dọc quanh dây thần kinh hưng phấn rồi tụ lại tại một điểm trên đại não, làm người con gái sung sướng không thôi.
Từng cơn gió mùa thu vẫn thổi lướt qua đều đặn, làm tung bay chiếc rèm nhung màu trắng, ánh minh nguyệt sáng dịu dàng vô tình khắc họa lên hình ảnh đôi nam nữ đang cùng nhau mê luyến vị tình hoang ái trên chiếc giường rộng lớn.
Từ drap nệm nhăn nhúm do bị cô gái bấu víu, đến chiếc giường cũng bị chấn động rung lắc nhẹ theo từng cường độ hành động ra vào tại đáy mật mê cung của người phụ nữ.
"Ưm...a..."
Những âm thanh nhạy cảm tại nơi giao thoa, hoà lẫn tiếng rên kiều suyễn của cô gái. Nhìn người mình yêu được dâng cao khoái cảm mà trên đôi môi mỏng bạc của nam nhân tiêu sái thoáng vẽ nên nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc. Ánh mắt anh nhìn cô là yêu thương vô hạn, là tuyệt đối trân trọng.
Từng giọt mồ hôi nhỏ nhắn, trong vắt như hạt sương tinh khiết cứ chốc chốc lại rơi xuống vầng trán nam nhân, bên tấm lưng tráng kiện cũng lấm tấm mồ hôi dù nhiệt độ về khuya ngày càng xuống thấp.
Triệu An Nghiên mang đôi gò má đỏ hồng hồng vừa vì say rượu lẫn say men tình. Mỗi khi hưng phấn cao độ gò má của người con gái sẽ vô thức đỏ lên, đôi mắt ngọc từ lâu khép hờ, cô khẽ mím môi cảm nhận cái thứ gì đó gọi là luân động ướƭ áƭ, khoái cảm dâng đến cao trào đến đầu óc mụ mị.
Phó Nhất Trác vén những sợi tóc bị bết do mồ hôi đang bám vào khuôn mặt cô gái ra sau, để anh cúi xuống hôn cô một cái rồi mới đi vào quãng đường chạy nước rút, chuẩn bị đưa hàng vạn binh lính tinh anh xuất chinh thâm nhập thủy cung thần bí.
"A...Trác...anh nhẹ chút...tôi không chịu được..."
"Sao lại là "tôi" mà không phải là "em"? Có ai yêu nhau mà xưng hô xa cách như thế không nhỉ?"
"Ai...ai bảo sẽ yêu anh chứ?"
"Hửm, em vừa nói cái gì cơ?"
Nói rồi, người đàn ông lại đâᗰ ᗰạᑎᕼ một cái sâu tận đáy cốc.
"A...đau...đã bảo nhẹ rồi mà..."
"Em bé không ngoan thì phải phạt."
Phó Nhất Trác đắc ý ra mặt, trong khi ai kia đã ngóc đầu lên, hậm hực bậm môi nhìn anh.
"Anh xem tôi là trẻ con để trêu đùa đó hả?"
"Không, xem em là em bé để yêu thương, cưng chiều và chăm sóc, nhưng em bé lì thì vẫn phải phạt."
"A...đau mà..."
Mỗi lần nói xong là người đàn ông lại thúc mạnh thêm một cái khiến ai kia không chịu nổi mà phải hét lên.
Dù biết rõ tâm tư của anh ta nhưng cô vẫn không thể làm gì khác vì bên dưới đã thật sự quá bí bách không thể chịu nổi nữa rồi.
Vừa bất lực, vừa hậm hực, Triệu An Nghiên chỉ có thể hạ đầu nằm xuống nệm chịu đựng chứ không giúp ai đó đạt được mục đích.
"Vẫn không chịu nói em yêu anh à?"
"Anh...đừng có mơ."