Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! - Chương 22

Tác giả: Thiên Nguyệt Phụng

Vốn dĩ định đi xả stress, uống rượu cho thư giãn đầu óc, nhưng nào ngờ lại gặp phải khắc tinh. Không những rượu không được uống mà còn bị mắng chửi không chút thương tiếc. Nhìn Triệu An Nghiên đột nhiên lạnh lùng rời đi, cùng những lời cảnh cáo của Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni mà Phó Nhất Trác nghệch mặt ra.
Lúc này Kim Chi vẫn còn đứng đó, thấy có chỗ trống cô nàng liền ngồi vào vị trí vừa rồi của Triệu An Nghiên thì lại nhận được ánh mắt hờ hững của nam nhân đối diện.
"Anh uống với em một ly nha!"
"Ừm hửm. Một ly thôi nhé, xong rồi em về chỗ của em đi. Anh còn có chuyện riêng muốn bàn bạc với bạn."
Nói xong, Phó Nhất Trác liền ra hiệu cho phục vụ mang rượu tới, rất nhanh anh đã có trong tay một ly Whisky loại mạnh.
*Tách.*
"Cạn ly!"
Phó Nhất Trác chủ động cụng ly với Kim Chi trước, và cũng là anh uống hết rượu trước, sau đó anh để lộ ra ánh mắt trêu đùa với cô gái đối diện, cùng nụ cười phong lưu trên môi.
"Xong rồi! Chúc em buổi tối vui vẻ!"
Anh ta nhàn nhã buông lời, với nét mặt thiếu nghiêm túc và nụ cười đểu giả kia đã khiến Kim Chi hậm hực vì biết được bản thân vừa rồi chỉ bị trap.
*Trap, "trap boy, trap girl": Thể hiện sự thiếu nghiêm túc trong chuyện yêu đương, chỉ muốn tán tỉnh, trêu đùa cho vui.
"Anh...ý anh vậy là sao hả?"
"Ý anh là muốn em đến từ đâu thì về chỗ đó. Ok baby!"
"Đồ trai đểu."
Bị đuổi thẳng mặt, cô gái tức sắp ná thở nhưng không làm được gì ngoài hậm hực bỏ lại một câu rồi bỏ đi. Để lại nam nhân ấy với nụ cười nhạt nhẽo trên môi.
Đối với một người phong lưu như anh thì những trường hợp như trên đã là chuyện quá đỗi bình thường, có khi còn bị ăn tát vì trêu đùa quá trớn.
"Xem phụ nữ là trò đùa đó là niềm vui của cậu sao?"
Bấy giờ Bành Thái Công mới nhàn nhã lên tiếng.
"Cũng tạm gọi là vậy đấy. Mà này, cậu xem có phải vừa rồi Triệu An Nghiên vì ghen nên mới tức giận rồi bỏ đi không?"
Nhắc đến chuyện này, nét mặt của Phó Nhất Trác liền hào hứng hơn hẳn, nhưng đổi lại anh đã nhận được nụ cười chế giễu của Bành Thái Công.
"Cậu tưởng Triệu An Nghiên giống như những bóng hồng trước kia của cậu à? Bằng những chiêu trò thiếu nghiêm túc của cậu căn bản chẳng chinh phục được cô ấy đâu."
Trái lại với Bành Thái Công khi nhắc đến Triệu An Nghiên thì anh lại tỏ ra như người hiểu biết khá rõ về cô, nét mặt cũng nghiêm túc, ánh mắt thoáng hiện lên chút tâm tư chứa đựng một sự quan tâm đặc biệt hơn bình thường, khiến Phó Nhất Trác hơi chau mày tò mò.
"Hình như cậu biết rất nhiều về cô ấy?"
"Chẳng qua thấy mẫu người mạnh mẽ như cô ấy có chút khác biệt hơn người khác nên mới tốn chút tâm tư tìm hiểu thôi."
"Vậy cậu tìm được những gì rồi? Nói nghe đi!"
Càng nói Phó Nhất Trác càng hăng, càng muốn biết rõ hơn về người phụ nữ ấy, nhưng Bành Thái Công lại thong thả nhâm nhi rượu làm ai kia càng nóng lòng.
"Phục vụ, lấy thêm một ly."
Sau đó cả hai đều im lặng, đến khi phục vụ mang rượu tới và rời đi rồi thì Bành Thái Công mới lên tiếng:
"Cậu uống đi, bình thường thích rượu lắm mà?"
"Tôi đang hỏi cậu chuyện của Nghiên Nghiên. Còn rượu, hôm nay không uống nhiều được đâu."
"Tại sao? Định lát nữa đi tìm người ta rồi sợ bị phát hiện sẽ bị giận à?"
Bành Thái Công hơi cười, lời nói như nửa ý trêu đùa nửa ý hỏi thật.
"Vớ vẩn, cô ta là cái thá gì mà tôi phải sợ, chẳng qua hôm nay hơi đau dạ dày thôi. Mà này, cậu nói đi chứ, rốt cuộc cậu biết những gì về Nghiên Nghiên."
Người đàn ông ấy lại cười, sau đó uống thêm chút rượu rồi mới nói:
"Cậu nghĩ thế nào về phụ nữ đã trải qua một đời chồng?"
Phó Nhất Trác chau mày khó hiểu:
"Nghiên Nghiên đã từng ly hôn?"
"Ừm, năm 20 tuổi dám từ bỏ tất cả để chạy theo tình yêu. Cậu biết kết quả sau đó thế nào không?"
"Nếu biết thì ngồi đây nghe cậu vòng vo làm gì."
Phó Nhất Trác đã cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nhưng Bành Thái Công vẫn cứ ung dung, thong thả, anh ta lại nhấp thêm tí rượu rồi mới tiếp lời:
"Ly hôn sau ba tháng về chung một nhà. Mà nguyên nhân dẫn đến hôn nhân đỗ vỡ là từ người đàn ông kia, mà cái lỗi của hắn ở nơi cậu cũng có."
"Tôi với hắn ta còn chưa gặp nhau lần nào thì liên quan gì?"
"Ý tôi nói là tính cách."
Càng nói chuyện, Phó Nhất Trác càng tức, tức đến nghẹn họng mà vẫn phải dằn xuống bằng cách uống hết một ly rượu, rồi mới nói:
"Cái gì thì cậu nói thẳng ra đi, sao hôm nay cứ vòng vo tam Quốc hoài vậy?"
"Ê, tôi mới thấy cậu lạ đấy. Xem ra cậu rất có hứng thú với cô gái này thì phải? Là thật lòng hay lại định chơi đùa cho vui?"
"Chuyện đó không liên quan tới cậu. Phục vụ, lên rượu."
Tâm trạng đã có chút không được vui với Bành Thái Công vì anh ta cứ mãi không chịu đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề. Thế là đây đã là ly rượu thứ ba Phó Nhất Trác nạp vào người, mà Bành Thái Công thì vẫn không có ý định sẽ giải đáp cho anh hiểu.
"Vẫn câu nói cũ, chuyện của cậu tôi không quản. Nhưng nếu đối với cô ấy cậu có ý định trêu đùa cho vui thì không nên đâu. Một người mạnh mẽ như vậy là người đã từng trải qua rất nhiều tổn thương trước đó. Trong công việc, Nghiên Nghiên là người có năng lực và tư duy rất tốt, lần đầu tiên tôi cảm thấy phải tán thưởng về tài năng lãnh đạo của một cô gái. Cho nên, nếu cậu muốn chơi thì đi tìm người khác đi, đừng vây vào rồi lại làm khổ cô ấy."
Bành Thái Công là thành thật khuyên nhủ vì cho rằng Phó Nhất Trác chỉ muốn chơi đùa Triệu An Nghiên, nhưng lúc này anh lại nhận được ánh mắt sắc bén có chút nghi ngờ của người đàn ông ấy.
"Tôi thấy cậu có ý đồ với người ta nên mới nói những lời đó với tôi. Sao, sợ đấu không lại tôi hả?"
Bành Thái Công lơ đễnh cười:
"Còn lâu tôi mới sợ cậu. Nhưng cũng không phải là có ý đồ gì, chẳng qua không muốn cậu làm khổ người tốt thôi. Chứ cậu thật sự thích rồi thì phụ nữ của cậu, tôi đây căn bản không có hứng."
Phó Nhất Trác bật cười, còn vỗ vai anh bạn thân của mình một cái, hào khí nói:
"Vậy thì tốt. Cậu cứ lo chuyện công ty cho tốt là được, những chuyện khác không cần quan tâm đâu. Tôi đi trước đây."
Nói xong, Phó Nhất Trác liền đứng dậy rời đi trước.
Bành Thái Công cũng chẳng phản ứng gì mà chỉ cười nhạt cho qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc