Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi - Chương 36

Tác giả: Hồ Ly Đại Quân

Nam tử kia nói xong cũng không thấy hai chúng ta tiếp lời, nhất thời vô cùng xấu hổ.
Tuy ngoài mặt ta vẫn bất động thanh sắc nhưng trong lòng cũng là rất vui vẻ, nghĩ thầm cho ngươi làm màu, nếu còn muốn tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ thì đến đây.
Nhưng rốt cuộc là ta đã xem nhẹ tên nam tử kia, người bình thường bị người khác quăng bơ như vậy thì liền biết chúng ta không muốn để ý tới, cho nên phần lớn đều sẽ thức thời mà rời đi. Thế nhưng người ta lại không phải là người bình thường a, da mặt người ta dày như bức tường thành a, người ta lại còn thở dài với ta nữa chứ. “Không biết công tử có thể nâng đỡ?”
Ta liếc nhìn hắn một cái: “Nâng đỡ cái gì cơ?”
“Không biết công tử có thể đem con hồ ly này bán cho tại hạ không? Tại hạ thực thích con hồ ly này, nếu công tử đồng ý, tại hạ chắc chắn sẽ hết sức chăm sóc cho con hồ ly này.”
Ta đều ngây người.
Thật sự là đã gặp qua da mặt dày, nhưng ta chưa thấy mặt ai mà có thể dày như thế, chăm sóc cái gì, nói cứ như là ta sẽ đem Cải Trắng cho hắn vậy.
Có thể sao? KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG.
Ta vốn đang tức giận muốn cự tuyệt, ai ngờ Lão Cửu lại giành trước, nói: “Không nâng.”
Ta nghe xong, cả người bất giác đều run lên, nghĩ thầm nam tử kia phỏng chừng hôm nay tiêu rồi. Ngữ khí của Lão Cửu lúc này đã trở thành băng thiên tuyết địa, cũng chính là ngữ khí mà ta quen thuộc nhất. Khi ta vừa mới tỉnh lại nàng chính là dùng ngữ khí này nói chuyện với ta, thử hỏi lúc trước ta đã bị chỉnh thê thảm như thế nào?
Nếu Lão Cửu đã ra mặt ta cũng không cần chõ mồm vào làm gì, tiếp tục tự rót rượu cho mình, vừa uống vừa nhìn xem, lúc này sắc mặt của tên nam tử kia giống như ăn phải đá*, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
(Nguyên gốc là ăn phải sh*t. Ta thật sự không dám đưa vào a:]]]])
Nhìn cách ăn mặc của tên đó, có thể hình dung được là một tên công tử ca ca có tiền, sợ là từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng chưa từng bị người khác không cho mặt mũi như vậy, cho nên trong lúc nhất thời, hắn chỉ đứng ngây ra đó, không đáp lời, cũng không nói gì thêm. Ta vốn nghĩ hắn nên biết khó mà lui, nhưng không ngờ hắn ngây người trong chốc lát rồi lại dương môi cười, trực tiếp ngồi xuống.
Bây giờ, sắc mặt của ta liền thay đổi.
Nhưng sắc mặt ta thay đổi thì sao? Người ta căn bản chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt gian tà phát sáng của hắn cứ đảo đến trên người Lão Cửu. Ta thấy, hắn muốn Cải Trắng là chỉ giả, nương Cải Trắng đến tán tỉnh Lão Cửu mới là thật!
Vừa mới nghĩ đến đây, quả nhiên chợt nghe tên đó nói với Lão Cửu: “Nghe giọng của cô nương hình như không phải người Diễm thành?”
Nhìn xem, không phải là bắt đầu bắt chuyện rồi sao.
Lão Cửu không nhìn hắn, cũng không có trả lời.
Tên đó cũng không mất tinh thần, lại nói tiếp: “Cô nương cũng không mời ta một chén rượu sao? Người Diễm thành chính là rất hiếu khách, vô luận là có quen biết hay không, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống hai chén liền trở thành bằng hữu.”
Trong lòng ta xuy một tiếng, lại nhìn xem Lão Cửu sẽ có phản ứng gì.
Bất quá Lão Cửu vẫn là dáng vẻ kia, từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn nam tử kia dù chỉ là nửa con mắt. Hiện tại ta thật đoán không ra trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, nếu theo như bình thường, nàng sớm đã nổi bão rồi, tại sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy? Vốn đang muốn xem Lão Cửu sẽ dạy dỗ tên đăng đồ tử này như thế nào, xem ra là không thể trông cậy vào được rồi.
Nhưng người như tên này, không dạy dỗ một chút thì thật có lỗi với lương tâm trời đất.
Ta liếc mắt nhìn Lão Cửu một cái, có chút oán trách nói với nàng: “Tiểu Cửu, đây là ngươi không đúng rồi. Nếu chúng ta đã đến Diễm thành thì phải nên nhập gia tùy tục. Huống hồ tứ hải giai huynh đệ, ngươi cùng vị công tử này uống một chén cũng là chuyện nên làm.” Nói xong, ta đem chén rượu của ta đưa cho Lão Cửu, lại đem chén rượu của Lão Cửu đặt ở trước mặt tên nam tử kia.
Lão Cửu liếc nhìn ta một cái, đôi ta bốn mắt nhìn nhau, nàng liền giảo hoạt nở nụ cười.
Mà tên kia, nhìn thấy chén rượu trước mặt hắn là chén rượu mà Lão Cửu đã dùng qua, liền không khỏi thẳng ánh mắt. Ta nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng đều là tức giận.
Chỉ hai giây thời gian, thái độ của Lão Cửu bỗng nhiên thay đổi, nàng giơ lên cái chén, ở trước mặt tên nam tử đó chạm cốc một cái. Tên nam tử kia phục hồi tinh tinh thần, thấy Lão Cửu muốn cùng hắn chạm cốc thì không khỏi vui sướng, cũng không quan tâm gì nữa, hắc hắc cười hai tiếng liền ngưỡng cổ một hơi uống cạn.
Lão Cửu thấy hắn đã uống xong, liền đem chén rượu bỏ xuống. Nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, nàng lại quay đầu tiếp tục chơi cùng Cải Trắng.
Tay phải của ta chống cằm, bộ dáng lười biếng. Tên kia uống xong, buông chén rượu, lại muốn tìm Lão Cửu nói chuyện, ai ngờ vừa há miệng nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được. Chính hắn cũng bắt đầu lúng túng, tiếp tục nói ba bốn lần, kết quả vẫn là một nửa điểm âm thanh cũng không có.
Ta nhìn hắn nửa ngày, lúc này hắn mới chú ý đến ta, nhận thấy trong ánh mắt của ta một chút ngạc nhiên cũng có, hắn lại hồi tưởng vừa rồi là ta lấy chén rượu đưa cho hắn, lúc này mới kịp phản ứng.
Hắn hung tợn chỉ vào người ta, miệng “ngươi ngươi ngươi” nửa ngày cũng phát không ra một cái rắm. Vẻ mặt của ta không có một ý cười, nói với hắn: “Còn uống sao? Thử uống thêm một chén đi, vừa vặn để ta đem hai tròng mắt của ngươi phế đi.”
Là phải phế đi, Lão Cửu há lại có thể để cho loại sắc phôi như hắn nhìn sao?
Dựa vào câu này của ta đã ngầm xác định chuyện ta hạ độc là thật, tên nam tử đó vừa nghe ta nói xong, hai mắt nhìn ta hận không thể trừng ra hỏa. Ta cũng không quan tâm đến hắn, cứ mặc cho hắn trừng thoải mái. Dù sao hắn chỉ có một người, ta cùng với Lão Cửu là hai người, tính như thế nào cũng đều nắm chắc phần thắng.
Quả nhiên còn chưa đến hai giây thời gian, tên đó liền nâng tay phải trực tiếp nhảy đến chỗ của ta, ta sớm đã có phòng bị cho nên một chiêu này tránh thoát quả thực dễ dàng. Nhưng còn không đợi ta lắc mình né tránh, chỉ thấy một chiếc đũa như một tia chớp bay xẹt ngang trước mặt của ta.
Không không, chính xác mà nói, chiếc đũa kia là bay xuyên qua bàn tay của tên nam tử đó.
Trong chốc lát, ta liền thấy sắc mặt tên đó trắng bệt, ôm lấy bàn tay kêu gào, biểu tình quả thật thống khổ! Ta hút một ngụm lãnh khí, trong lòng tự nhiên biết chiếc đũa này là do ai ném tới. Tình cảnh này có chút làm cho ta sợ run, ta trơ mắt nhìn tên nam tử kia, nhìn tay của hắn. Bởi vì tốc độ chiếc đũa bắn ra quá nhanh nên lỗ thủng trên tay hắn một hai giây say mới chảy ra máu, máu vừa chảy ra cũng không thể cầm lại được.
Lại liếc mắt nhìn Lão Cửu một cái, trên mặt của nàng là vẻ lạnh lùng mà trước đây ta chưa từng gặp qua.
Là thật sự nổi giận rồi.
Ta nhìn chằm chằm Lão Cửu, còn nàng lại một lòng một dạ trừng mắt nhìn tên nam nhân kia, dường như muốn đem hắn đi lột da róc xương mới hài lòng. Ta bị ánh mắt này của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng vỗ vỗ bàn, dời đi lực chú ý của Lão Cửu. Lão Cửu chuyển ánh mắt về phía ta, lúc này ta mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta là đi ra ngoài du ngoạn, không phải Gi*t người.”
Ta nói lời này, thứ nhất là nhắc nhở Lão Cửu, chớ rước lấy chuyện phiền toái, thứ hai cũng là nói cho tên nam nhân kia nghe, để cho hắn cảm thấy việc chúng ta Gi*t người cũng như trò chơi thôi. Cũng vì công phu hạ độc của ta vừa rồi cùng công phu chiếc đũa của Lão Cửu lúc nãy, cộng với một câu dọa người này, nam tử kia nghe xong quả thực hiền lành lại rất nhiều.
Sắc mặt hắn trắng bệch ôm bàn tay đang chảy máu, đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Ta thấy bộ dáng của hắn đáng thương như vậy, lập tức bệnh nghề nghiệp lại muốn tái phát. Vốn ta cũng không định để hắn thấy máu, hạ độc cũng chỉ là muốn dùng tiểu xiếc để chỉnh hắn thôi. Ta thở dài, từ trong bao y phục lấy ra một lọ kim sang dược ném cho hắn, nói: “Trở về tự bôi đi, vài ngày sau sẽ khỏi.” Dứt lời, ta hướng hắn khoát tay, ý bảo hắn có thể đi rồi.
Ai ngờ tên đó vẫn đứng bất động.
Ta nhướng mày nhìn hắn. “Còn không đi? Hay là muốn bàn tay còn lại cũng như vậy?”
Nam nhân đó bị dọa đến sắp khóc, nhưng hắn vẫn như cũ không đi mà lấy tay chỉ chỉ miệng mình.
Ta sáng tỏ, rồi sau đó nghiêm mặt nói: “Đến khi ngươi trở thành chính nhân quân tử thì có thể nói chuyện được.”
...
Lão Cửu nhịn không được xì một tiếng cười lên.
Ta thấy Lão Cửu cười cũng bắt đầu cười theo. Phải ha, so với chuyện hắn trở thành chính nhân quân tử, ta tình nguyện tin tưởng cá sẽ bay trên trời.
Đợi nam tử kia đi rồi, vẻ mặt Lão Cửu tràn đầy ý cười, nói với ta: “Thật có thể sao.”
Ta nhún vai, dường như đành chịu. “Có thể hay không không quan trọng, quan trọng là... Nhìn bộ dạng của hắn giống như thật tin.” Nếu hắn thật sự làm theo những lời của ta, vậy thì a di đà phật, ta cũng coi như làm được một việc thiện, tích ân đức.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc