Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi - Chương 16

Tác giả: Hồ Ly Đại Quân

Xú lão đầu kia sau khi nghe thấy ta gọi, cũng không quản đau đớn, nhanh chóng bật dậy nhào đến che miệng của ta.
Ta cảm thấy sắc mặt của ta hiện tại nhất định đã sắp từ xanh biến thành màu đen.
Bao tử của ta cũng không có tốt như Trư Bát Giới, vốn lúc đầu ngửi thấy cái mùi gây mũi kia là đã muốn nôn rồi, thật vất vả mới nhịn xuống được, giờ thì hay rồi, hắn không nói không rằng bay tới che miệng ta bằng cái tay thối của hắn, mặc dù cái mùi gay mũi tanh tưởi đó cũng không mãnh liệt, nhưng chúng cứ liên tục hắt vào trong mũi ta.
Ta liều ૮ɦếƭ cấu véo cánh tay hắn, trong lòng kêu thảm nếu hắn còn không buông ra, ta sẽ trực tiếp nhổ ở trong tay hắn!
“Ngươi đừng có la! Đừng kinh động người đến đây!” Hắn cũng liều ૮ɦếƭ Ϧóþ mũi miệng của ta, đè thấp thanh âm nói.
Ta gật đầu như giả tỏi, trong lòng nói chỉ cần ngươi có thể buông tay ra, đừng nói là bảo ta ngậm miệng không nói, cho dù là may miệng của ta, ta cũng vui vẻ đáp ứng!
Xú lão đầu thấy ta gật đầu, thế này mới buông lỏng tay ra. Tay hắn vừa rời khỏi ta liền cảm thấy trong đầu hết sức sảng khoái, tham lam hít lấy không khí không lành, vừa cảm thán cảm giác còn sống thật tốt.
“Có cần phải khoa trương như vậy không!” Lão nhân thấy biểu tình như thế của ta, liền khó chịu thấp giọng kêu.
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, nhe răng nhếch miệng nói: “Ngươi cứ thử một lần đi rồi sẽ biết. Ngươi rốt cuộc có phải sư phụ ta hay không vậy, keo kiệt đến ngay cả tắm cũng không tắm, mấy tên ăn mày trên đường so với ngươi còn thơm hơn.”
Hắn phỉ ta một cái rồi nói: “Sư phụ ngươi không yêu tắm rửa, dù cho có thế nào. Nhưng cho dù ta không tắm rửa, ngươi cũng là đồ đệ của ta, chuyện này ngươi chạy không thoát đâu!”
Ta lười cùng hắn tranh chấp, lại đột nhiên nhớ đến hắn tới tìm ta nhất định sẽ không nhàn rỗi cùng ta thảo luận về vấn đề tắm rửa. Vì thế lòng ta có chút vui vẻ, nhỏ giọng hỏi hắn: “Sư phụ tối nay đến đây là có việc phải làm sao?”
Hắn vừa nghe ta nói như vậy, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn ta nói: “Tất nhiên là có việc, đều là do tiểu hỗn đản ngươi, hại ta thiếu chút nữa đều quên hết cả chính sự.”
Ta cũng không bận tâm hắn đem hết thảy tội lỗi đều đổ trên người ta, hưng phấn hỏi hắn: “Có phải là muốn dạy ta công phu hay không?”
Xú lão đầu không kiên nhẫn khoát tay, “Đúng rồi đúng rồi, ngươi mau chóng mặc quần áo vào đi, ta mang ngươi đến một nơi thanh tĩnh, xem thử xem thành quả tu luyện của ngươi nhiều ngày qua như thế nào rồi.”
Xong rồi, lão nhân đến đây là để kiểm tra bài tập, nhưng quyển công phu đó, ta căn bản sẽ không luyện a.
Lão nhân thấy ta vẫn bất động liền nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, đứng lên mặc quần áo đi a.”
Ta đột nhiên nhớ đến công chúa, liền hỏi hắn: “Công chúa làm sao bây giờ, hai ta vừa mở cửa, nàng nhất định sẽ phát hiện.”
“Ngươi thật sự là bị đập đầu đến ngu ngốc rồi sao?” Ánh mắt của xú lão đầu nhìn ta giống như nhìn một ngốc tử, nói: “Con nhóc Cửu này cũng là người luyện võ, giấc ngủ cực thiển, đừng nói âm thanh mở cửa, ta vừa bước chân vào là nàng đã tỉnh rồi.”
A? Vậy ý của ngươi, nàng đã tỉnh rồi?! Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng nha, Lão Cửu cũng không phải là dạng người hiền lành yêu chuộng hòa bình gì, nếu nàng tỉnh, ta cùng xú lão đầu lúc này đã sớm bị xử tội, sao có thể thong thả tán gẫu giống như bây giờ a.
Sợi dây nào đó trong đầu bỗng nhiên được gảy lên ‘Tinh tong’ một tiếng sáng tỏ, làm ta bừng tỉnh đại ngộ, một trận hương khí vừa rồi kia là có vấn đề! Mùi hương kia có lẽ là mê hương, mà cái mùi tanh tưởi vừa rồi ta ngửi nhất định chính là giải dược!
Thì ra là thế, ta cũng không nhiều lời nữa, nhanh nhẹn đứng dậy mặc vào xiêm y. Bất quá ta vừa mặc quần áo, nhưng đầu óc cũng không nhàn rỗi, nghĩ thầm rằng mê hương này dù sao đối với cơ thể người cũng không tốt, sau này nếu lão nhân này nửa đêm tìm ta, biện pháp duy nhất chính là sử dụng mê hương, loại này nếu thường xuyên ngửi, đối với thân thể Lão Cửu có thể có gì nguy hại hay không? Có ảnh hưởng đến việc sinh con sau này không?
Ta đem nghi vấn hỏi ra.
Xú lão đầu vừa nghe, xì một tiếng cũng ha ha nở nụ cười.
Nụ cười này nhìn thế nào cũng giống như là đang cười nhạo, ta tất nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt hòa nhã gì: “Ngươi nếu có giỏi thì cười lớn một chút, tốt nhất là làm công chúa tỉnh lại luôn, đem thị vệ đều gọi đến!”
Lão nhân kia vội vàng che miệng, cũng tự biết dáng vẻ đắc ý vênh váo lúc này của mình hẳn đã chọc tức ta, ánh mắt liếc tới liếc lui, đến khi cảm giác không còn nguy hiểm mới vừa cười nói: “Ngươi, nha đầu này thật đúng là tính tình thay đổi rồi, trước kia ngươi cùng con nhóc Cửu cả ngày đánh nhau túi bụi, hận không thể làm thịt đối phương mới vừa lòng đẹp ý, nay ngươi mất trí nhớ, trái lại bắt đầu thay nàng suy nghĩ.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Yên tâm, yên tâm, mê hương sư phụ ngươi dùng là cực thượng phẩm, sẽ không có ảnh hưởng gì đối với thân thể. Hơn nữa, cho dù không ảnh hưởng, hai người các ngươi cũng sinh không ra đứa nhỏ nào đâu.” Dứt lời, hắn lại được một trận cười vô thanh.
Ta mặc kệ hắn, học y lâu như vậy ta tất nhiên là biết rõ, tuy là dược cũng có ba phần độc nhưng dùng lâu như vậy thế nào lại có thể không có vấn đề gì.
“Thật sự!” Lão nhân kia thấy ta không tin, lại nói: “Nàng là vợ của đồ nhi ta, ta có thể nào lại hại nàng chứ? Nàng nếu thực sự xảy ra việc gì, vậy chẳng phải ngươi sẽ trở thành quan phu* sao.”
(*Người đàn ông góa vợ.)
Phi!
Ta liếc mắt trừng hắn một cái, “Ta cũng không có ‘cái kia’!”
...
Đợi ta đổi xong xiêm y, xú lão đầu mới đứng lên vỗ vỗ ௱ôЛƓ, nói với ta: “Đi thôi, cẩn thận một chút.”
Ta gật đầu, sau đó theo sát phía sau xú lão đầu.
Nhưng đi chưa được vài bước, ta lại đột nhiên cảm giác lộ tuyến không đúng, vì thế hỏi hắn: “Ngươi đây là muốn đi đâu?”
“Xuất phủ.”
Ta liếc mắt xem thường, nói thầm ta có thể không biết đây là muốn xuất phủ sao, nhưng vấn đề là cửa ra ở hướng Bắc, mà hướng chúng ta đang đi là hướng Tây a. Đang buồn bực, liếc mắt một cái lại thấy người kia đi đến phía cửa sổ, “Không phải là ngươi muốn nhảy cửa sổ đấy chứ?!”
Hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, đè thấp thanh âm nói: “Ngươi hỏi câu này không phải vô nghĩa sao, ngươi nghĩ rằng ta là tới làm khách trong phủ của ngươi, còn muốn thoải mái ra ra vào vào phủ hay sao? Không riêng gì nhảy cửa sổ, lát nữa còn phải trèo tường!”
Mẹ của ta, với cái thân thể nhỏ bé này của ta, nhảy cửa sổ cũng coi là thông qua đi, thế nhưng còn trèo tường? Bức tường ngoài đại môn kia cũng ít nhất cũng cao bằng hai tầng lầu, ta cũng không phải là Spider Man a!
Có điều mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng ta biết lão nhân kia nhất định sẽ không bỏ mặc ta là được.
Trong chớp mắt, xú lão đầu đã đến bên cửa sổ, hắn cẩn thận mở ra một khe hở, sau khi nhìn thấy bên ngoài không có thị vệ tuần tra, hắn nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, sau đó nhảy ra bên ngoài. Chỉ vài động tác như vậy diễn ra, quả thực hoàn thành chỉ trong một giây thời gian, đến khi ta kịp phản ứng, hắn đã xoay thân ý bảo ta nhanh chóng theo hắn ra ngoài.
Lúc này tim của ta đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Trong đầu đã nhão thành một bãi, cũng không suy nghĩ ra được cái gì, chỉ theo bản năng gật đầu đáp lời, sau đó vụng về bắt đầu đi đến cửa sổ.
Lão nhân kia thấy bộ dáng của ta như vậy, ánh mắt lúc này đều trừng thẳng tắp, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, hắn cũng không tiện mắng ta. Chỉ thở dài thật mạnh, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó hắn nắm lấy sau lưng ta, giống như xách con gà đem ta tóm ra ngoài!
Ta vốn nghĩ, sau khi hắn đem ta ra ngoài thì sẽ thả ta xuống, ai ngờ chân vừa chạm đất, lại ngay lập tức bay vụt ra ngoài. Mặc kệ là đời trước vẫn là đời này, ta chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này. Lúc này liền bị dọa đến mặt trắng bệch, miệng run lên.
Cứ như vậy, một lát lại bay lên, một chốc lại đáp xuống, cũng không biết cứ lập lại như thế bao lâu, lão nhân kia mới thả ta ra. Ta ngã sấp xuống ở trên cỏ, cả người nhuyễn như một vũng bùn.
Đợi khi ta có thể ổn định lại cũng đã mấy phút thời gian, bây giờ ta mới giật mình phát hiện, ta đã từ Phò mã phủ đến rừng núi hoang vắng này từ lâu.
Lão nhân kia đi đi lại lại ở bên cạnh ta, ngay sau đó dậm mạnh chân một cái, ngồi xổm xuống trước mặt tiếp theo liền nắm lấy cổ áo ta, há mồm liền hỏi: “Ngươi nói xem, hơn mười ngày nay ngươi đã làm cái gì, không phải ta đã đem bí tịch đưa cho ngươi cả rồi sao, tại sao ngươi lại không có chút khác biệt nào so với lúc mới tỉnh hả?”
Giờ phút này hắn nắm cổ áo của ta làm ta không thể nào thở nổi, ta khó khăn vươn ngón trỏ khoa tay múa chân nửa ngày, hắn mới buông lỏng ra. Ta lớn tiếng ho khan, thở hổn hễn cả nửa ngày, mới ủy khuất nói: “Bí tịch kia ta căn bản xem không hiểu, ngươi lại không chỉ điểm ta, trách ta làm cái gì chứ.”
Hắn thở gấp, hắc một tiếng, mắng ta: “Ngươi vẫn còn lý sự à.”
Ta không trả lời.
Hắn lại nói tiếp: “Đồ ranh con, đầu óc ngươi thật sự là bị đập hỏng rồi phải không, lúc trước ngươi cũng là tự học thành tài, ta cũng không có chỉ điểm ngươi cái gì.” Dứt lời, hắn ta vẫn là bộ dáng uể oải không phấn chấn như vậy, sau cùng cũng chỉ liên tục thở dài. Ta biết lúc này trong lòng hắn nhất định là khó chịu, cho nên cũng không đi quấy rầy hắn, đợi một thời gian sau hắn đã bình tĩnh, mới lại hỏi ta: “Vậy hơn mười ngày nay ngươi đã làm cái gì? Chơi đùa thăm thú sao?”
“Không có!” Ta lập tức phản bác, lại vô cùng đắc ý nói: “Hơn mười ngày nay, ta mặc dù không luyện thành bí tịch võ công kia của ngươi, nhưng trái lại bản Độc Kinh của ngươi thật ra ta đã hiểu thấu đáo. Ngày đó ngươi nói với ta độc đó vô cùng lợi hại không gì sánh được, căn bản không có phương pháp phá giải, nhưng ta nghiên cứu mấy ngày nay, không ngờ có thể giải được một hai loại độc. Ta tin tưởng, nếu cho ta đầy đủ thời gian, những loại độc đó của ngươi ta sớm muộn gì cũng sẽ phá giải được tất cả!”
“Không có khả năng!” Xú lão đầu không chút nghĩ ngợi mở miệng phản bác, “Quyển sách kia ta còn thuộc làu hơn ngươi, lúc còn trẻ cũng từng dốc lòng đi luyện chế giải dược, nhưng ta chưa bao giờ thành công, một con nha đầu như ngươi làm sao có khả năng giải được chứ?”
“Ngươi không tin?” Ta cực kỳ đắc ý, lại có kha khá nắm chắc.
Có lẽ là lão nhân kia thấy ta tự tin như vậy, nguyên bản biểu tình vô cùng khẳng định lại có một tia dao động, hắn cao thấp đánh giá ta vài lần, mới không xác định hỏi ta: “Vậy ngươi nói đi, nói ngươi phá giải như thế nào, ta nghe một chút.”
Ta gật gật đầu, nhắm mắt nhớ lại lúc trước phá giải một loại độc cực kỳ âm hiểm lợi hại, lại giày vò người.
Nếu dính phải loại độc này, trong vòng một giờ không thể nghi ngờ là cầm chắc cái ૮ɦếƭ. Độc kia có chút giống a-xít sunfuric ở hiện đại, có điều khác là, nó ăn mòn thân thể của ngươi từ bên trong, trong vòng một tiếng này, иộι тạиg, xương cốt của ngươi, sẽ nhất nhất đều bị ăn mòn, cuối cùng ngươi sẽ hóa thành một bãi máu loãng.
Mà cách ta dùng chính là lấy độc trị độc.
Ta đem ý nghĩ của ta nói cho cho xú lão đầu.
Hơn một khắc thời gian sau, xú lão đầu cũng không nói một tiếng nào, vô cùng chăm chú lắng nghe. Hơn nữa sau khi ta nói xong đã thật lâu cũng không thấy hắn đáp lại.
Ta nghĩ hắn có lẽ là bị ta dọa đến choáng váng rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc