Ta quay lại chỗ Lão Cửu, cũng không để ý gì cầm tay nàng chạy ra bên ngoài.
Nhưng rốt cuộc có lẽ hôm nay ta là bước chân trái ra đường hay sao ấy, lúc cả hai sắp chạy ra khỏi tửu lâu thì lại bị ngăn cản. Người cản đường ta chính là tiểu nhị trong lâu, hắn đứng chắn trước người chúng ta, vẫn là bộ dáng khom lưng cúi đầu, nói với chúng ta: “Thưa ngài, ngài vẫn chưa trả tiền cơm.”
À... Đúng đúng, Cải Trằng đột ngột chạy đi hại ta quên béng mất chuyện này. Trên mặt ta biểu thị ý xin lỗi, sờ trong lòng tìm túi tiền.
Nhưng là.
Ta làm gì có tiền nào? Từ ngày đầu tiên ta đến cổ đại này, chưa từng thấy qua tiền là cái dạng gì mà!
“Ngươi có mang tiền theo không?” Ta quay đầu hỏi Lão Cửu.
Lão Cửu nhíu mày, nói với ta: “Không có.”
Đúng đúng đúng. Công chúa làm sao sẽ mang theo tiền trên người, những thứ này đều là việc của hạ nhân a.
Lúc này ta vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, ta đột nhiên ý thức được, nàng không có tiền, ta cũng không có tiền, chúng ta...
Ta kinh hãi, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ như đang tìm tiền, quay đầu hỏi nàng làm sao bây giờ.
Trái lại Cửu công chúa vẫn một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, cực kì bình tĩnh lắc đầu.
Tiểu nhị hình như đã nhìn ra được, bộ dáng cúi đầu khom lưng lúc trước liền thay bằng ngẩng đầu ưỡn иgự¢, “Không phải là các ngươi không có tiền đó chứ!”
“Sao có thể, sao có thể.” Ta cười làm lành.
Hắn hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường, “Ăn quỵt, ta gặp không ít, kết cục sau khi ăn quỵt cũng đã thấy nhiều, ta thấy bộ dạng các ngươi cũng đẹp đẽ xinh xắn, chắc cũng không muốn một lát nữa ra về mà mất cánh tay hay thiếu cái chân chứ?!”
Cha mẹ ơi...
Người ở triều đại này, người ở triều đại này!!!
Ta nổi giận, công chúa tất nhiên so với ta càng nổi giận hơn, nàng lớn đến từng này e rằng chưa từng có ai dám nói với nàng như vậy, hơn nữa lại là một tên tiểu nhị nữa chứ. Ta thấy nàng nhíu mi, tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
Tên tiểu nhị này xong rồi, tuy rằng ta cùng Cửu công chúa tiếp xúc không lâu, nhưng đối với nàng cũng hiểu biết chút ít. Nàng thân là công chúa, dáng vẻ trang nhã, hôm nay tất nhiên sẽ không ở đây cãi nhau cùng một tên tiểu nhị, nhưng ta biết sở trường của nàng chính là ‘bắn tên ngầm’, và nhất là bắn sau lưng!
Vì không muốn ngày sau phát sinh bi kịch, thế nên ta liền nói với tiểu nhị: “Ngươi đừng nói chuyện khó nghe như vậy, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta ăn mặc lộng lẫy như thế, một thân xiêm y này giá trị cũng hơn vài bữa cơm, làm sao có thể ăn quỵt được? Đừng ầm ĩ nữa, lát nữa sẽ trả tiền cho ngươi.”
“Vậy trả đi! Trả liền bây giờ!” Tiểu nhị vẫn không bỏ qua, hắn không biết là ta đang cấp cho hắn bậc thang sao.
Âm thanh hô hoán của hắn rất lớn, cả đại sảnh ồn ào yên lặng trong chốc lát lại càng thêm ồn ào hơn, đa phần lúc này đều là chờ xem náo nhiệt. Tình hình này tất nhiên đã kinh động đến chưởng quầy, hắn tự mình đi ra, thân hình béo ú như người mang thai, trầm thấp gọi một tiếng: “Chuyện gì xảy ra?”
Thái độ tiểu nhị lập tức lại càng kiêu căng hơn, nói với vị chưởng quầy to béo kia: “Chưởng quầy, hai người này muốn ăn quỵt.”
“Hắc! Ai ăn quỵt?!” Ta sửa đúng “Ai nói không trả tiền cơm cho ngươi?!”
“Vậy ngươi trả đi! Trả liền bây giờ!”
Chưởng quầy thấy tiểu nhị đứng la hét cảm thấy phiền, quơ tay trái bảo tiểu nhị câm miệng. Tiểu nhị quả thực ngậm miệng lại nhưng vẫn trừng mắt liếc ta một cái!
A! Tên này muốn ૮ɦếƭ!
Chưởng quầy liếc mắt đánh giá chúng ta từ trên xuống dưới, lại cười hắc hắc nói: “Từ xưa, bất luận là mua cái gì, ăn cái gì đều phải trả tiền, điều này chắc là ngài biết chứ.”
“Tất nhiên.” Này không phải là nói lời thừa sao.
“Việc buôn bán của tiểu điếm cũng không dễ dàng, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, đem tiền cơm tất cả thanh toán. Ta nhìn cách ăn mặc của ngài cũng không giống như người không trả nổi một bữa cơm, có phải không?”
Ta gật đầu, cũng không giấu: “Việc này cũng là ngoài ý muốn. Tiền thật sự không có trên người chúng ta, nếu không thì như vậy đi, ngươi để chúng ta đi về trước, chờ ngày mai sẽ đến đưa tiền cho ngươi, hoặc là các ngươi đến phủ của ta cũng được.”
“Xin hỏi quý phủ...”
Ta vừa nghe có hi vọng, liền nói cho hắn biết: “Cửu Phò Mã phủ.”
Ai ngờ ta vừa nói xong, không riêng gì chưởng quầy, tiểu nhị mà toàn bộ người ở đại sảnh đều cười ha ha.
Ta nói gì sai sao?
Cũng may chưởng quầy lập tức nói cho ta biết, bất quá lần này giọng điệu của hắn lại vô cùng không tốt: “Ngài chắc không phải là người hoàng thành, nghe khẩu khí của ngài, ngài cùng phu nhân chính là Cửu công chúa cùng Cửu phò mã?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiếng cười càng lợi hại hơn.
Vị chưởng quầy kia cũng cười đến cả người ngửa ra sau, nhưng lập tức hắn liền xoay chuyển nói: “Ngươi như vậy mà là Cửu phò mã? Nói cho ngươi biết, người ở hoàng thành trên hai năm đều biết, Cửu công chúa sẽ không bao giờ đến tửu lâu ăn cơm, Cửu công chúa cực kì chán ghét những nơi tranh cãi ầm ĩ, lại càng sẽ không ở đại sảnh dùng cơm! Tiểu tử ngươi có giả mạo cũng phải giả cho tốt một chút, thật sự là muốn ăn đánh!”
Lần này, ta hoàn toàn bị nói đến ௱ôЛƓ muội, ngay cả khả năng cãi lại cũng quên mất.
Mà đám người giữ cửa ở tửu lâu lại được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không phải chỉ đơn giản là mấy tên giữ cửa. Chưởng quầy vừa dứt lời, năm sáu tên đại hán tay cầm gậy liền vây bốn phía quanh người chúng ta!
Chưởng quầy còn nói: “Ăn quỵt cơm cũng không hỏi thử xem đây là đâu, tửu lâu này chính là do Thất gia mở ra! Cho dù là Cửu phò mã đến ăn, cũng không thể thiếu! Vả lại nhìn bộ dáng tiểu bạch kiểm của ngươi cũng giống Cửu phò mã lắm, ha ha ha ha...”
Bây giờ ta cũng không cần nhìn cũng biết sắc mặt của ta tuyệt đối là đủ loại hồng, cam, xanh, đen, tím.
Lúc này, Lão Cửu đứng phía sau đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Văn Nhân Hạo thật đúng là nuôi một đám chó mắt mù.”
Ta không tự giác quay đầu nhìn Cửu công chúa, bây giờ mà nàng vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, giống như là chúng ta đang đi ngắm trăng.
Bội phục, bội phục.
Quay về vấn đề chính, ta không biết Văn Nhân Hạo trong miệng Cửu công chúa là ai, cho nên không có biểu tình gì, Nhưng nàng vừa nói lời này ra, chưởng quầy giống như chó bị cạo lông, sắc mặt hắn tức giận đến đỏ lên, chỉ vào Lão Cửu nổi giận nói: “Ngươi cái nữ nhân này, thật sự là ăn gan hùm mật gấu, dám gọi thẳng tiên đương kim Thất hoàng tử! Muốn ૮ɦếƭ! Đánh cho ta!”
Cái gì? Đánh?
Ta còn chưa kịp phả ứng đã thấy hai đại hán trước mặt, tay cầm gậy hướng chúng ta đánh tới! Ta nghĩ muốn trốn, thế nhưng lại bởi vì lúc nãy chưởng quầy nói ta là tiểu bạch kiểm mà giận dỗi! Cái gì chứ, bất luận thế nào, Lão Cửu bây giờ là phu nhân của ta, ta cũng không thể cứ núp sau lưng phu nhân, thực sự làm một tiểu bạch kiểm chứ!
Nghĩ đến đó, sinh tử cái gì cũng liền quẳng ở sau đầu, ta hét lớn một tiếng, cứng rắn chắn trước người của Lão Cửu! Bất quá sau cùng ta vẫn lấy tay che chở đầu, trong lòng thầm mắng hôm nay nếu như ngươi không đánh ૮ɦếƭ ta, người ૮ɦếƭ sẽ là đám con rùa các ngươi!
Ta cũng không biết ta ăn mấy gậy, cũng không biết qua bao lâu, đợi khi ta cảm giác không còn ai đập gậy trên người ta nữa mới khi*p đảm mở mắt ra.
Sau đó, sau đó ta liền kinh ngạc há to miệng.
Ngay trước cửa tửu lâu quả thực là một mảnh hỗn độn, đám đại hán vừa rồi đánh ta giờ nằm thành một đống, bao gồm cả chưởng quầy cùng tiểu nhị, mà phu nhân của ta Cửu công chúa vẫn đang đứng trước mặt ta không nhúc nhích.
Ta hoảng sợ, còn tưởng rằng nàng bị đánh liền vội vàng chạy đến kéo nàng lại hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lão Cửu nhìn ta, nhưng rốt cuộc lại mỉm cười, “Ngươi không sao chứ?”
Ta?
Nàng nói lời này ta mới cảm thấy được trên cánh tay đau rát cùng nhức nhối, xoa cánh tay nói: “Ngươi bị đánh mấy gậy, ngươi có sao không chứ?”
Nàng vẫn là cười, ta không biết nàng cười vì cái gì, nhưng xem ra không giống là cười nhạo cho nên ta cũng không suy nghĩ nhiều. Trái ngược với điều này, đám người trên mặt đất có thể hấp dẫn ta hơn, “Là ngươi đánh sao?” Ta hỏi nàng.
Lão Cửu gật đầu.
Bây giờ ta mới giật mình ý thức được, Cửu công chúa là có công phu, hơn nữa còn rất lợi hại. Chỉ là dưới tình huống lúc nãy, không riêng gì ta, e rằng đại bộ phận người cũng sẽ không giống như Lão Cửu, gặp nguy không loạn, đầu óc còn phát triển hơn so với bình thường, suy nghĩ càng thêm kĩ càng.
Tóm lại, nàng không có việc gì là tốt rồi, cũng không uổng công ta bỗng dưng bị ăn mấy gậy.
...
“Gia? Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?” Âm thanh của Quả Đào đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hắc, nàng đã trở lại. Ta quay đầu, thấy nàng trong tay ôm Cải Trắng vẻ mặt thất kinh.
Thấy Cải Trắng ta cũng yên tâm. Nhìn thấy Quả Đào, cuối cùng cũng có loại cảm giác có thể phát tiết.
Hai ta đi đến trước mặt Quả Đào nói với nàng: “Có tiền không, đưa cho ta.”
Quả Đào lập tức lấy ra tờ giấy đưa ta.
Ta vừa nhìn đến, là hai trăm lượng.
Đám ૮ɦếƭ tiệt!
Ta cầm ngân phiếu đi đến trước mặt chưởng quầy, đem ngân phiếu vứt cho hắn: “Không cần thối lại!” Đang định quay đầu, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận, vì thế lại chỉ vào hắn hung tợn nói: “Ngày mai ngươi ૮ɦếƭ chắc!”
Nói xong mới cảm thấy thỏa mãn, liếc mắt nhìn Lão Cửu một cái, lớn tiếng nói: “Chúng ta đi, phu nhân!”
Mà trên mặt Cửu công chúa từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười như có như không.
Một đường trở về, chúng ta bốn người cũng không nói một câu, Cải Trắng chắc chắn là không biết nói, còn chúng ta lại không muốn nói. Tóm lại bọn ta cứ ra roi thúc ngựa chạy về Phò Mã phủ.
Trước cửa Phò Mã phủ đèn đuốc sáng trưng đứng đầy một đám người. Thấy ba người chúng ta trở về, quản gia vội vàng chạy tới nghênh đón, chạy gấp đến độ có thể dùng đến lộn nhào để hình dung.
Quản gia chạy đến trước mặt chúng ta, đều sắp khóc, nức nở đối với Lão Cửu cùng ta nói: “Công chúa Phò mã các ngươi không có việc gì chứ? Đều làm cho nô tài sốt ruột sắp ૮ɦếƭ mất.” Đảo mắt lại hướng Quả Đào mắng: “Ngươi làm nô tài như thế nào vậy, ngươi có biết làm việc hay không, lỡ như có chuyện gì xảy ra, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để chém!”
Tâm tình Lão Cửu dường như rất tốt, lại giúp Quả Đào giải vây: “Không liên quan đến nàng.”
Quản gia liền liên tục nói vâng vâng.
Cả một ngày hôm nay, chúng ta cũng đều đã mệt mỏi rả rời, quản gia dẫn chúng ta vào trong phủ, cũng không có ai tiếp tục nói gì, ai ngờ một lúc lâu, Cửu công chúa lại đột nhiên mở miệng nói: “Trong thành có một tửu lâu gọi là Phúc Lai, những người liên quan bên trong, bản cung không muốn nhìn thấy lần nữa, xử lý sạch sẽ đi.”