Ba Con Là Người Tốt Người của Sa Khang đã khống chế được một vài con zombie màu xanh lá cây, hắn liếc mắt nhìn qua một lượt cũng phát hiện tổng giám đốc Đường không có ở đây. Đường Ngạo ở trong đám zombie quả thật rất nổi bật.
Đường Hạo không dám khinh thường, lập tức chỉ huy mấy chục người bên cạnh tản ra xung quanh tìm νũ кнí, hy vọng có thể xông ra. Đường Ngạo nhiều lần dùng sức, cuối cùng cũng tông vỡ cánh cửa kia.
Anh không nói gì, chỉ đi đến giường nhỏ ôm lấy Hải Mạt Mạt. Người Tiến Hóa cấp bậc thấp vốn có tính phối hợp cực kỳ kém, nhưng Đường Ngạo không biết do anh giận quá hay sao mà tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Thời gian gấp gáp, Đường Hạo cũng không dám nhiều lời, mấy người cầm đống chai lọ trong phòng thí nghiệm, nhanh chóng xông ra bên ngoài.
Những zombie trong phòng thí nghiệm được Đường Ngạo thả ra đều không có lý trí, tất cả người sống ở trong mắt bọn chúng đều là thức ăn. Cũng may đám người Đường Hạo không phải người bình thường, dọc đường chém Gi*t, lúc cần thiết còn có thể dùng những con zombie này để đỡ đạn.
Bên trong đánh đến long trời lở đất, bên ngoài đột nhiên lại có thêm một đám côn đồ đầu trùm tất đen xông tới.
Đám người kia bất chấp tất cả đẩy đổ cửa sắt lớn phía ngoài Sa trạch, xông thẳng vào.
Số người còn lại của Sa Khang vốn không nhiều, hắn cũng không có ý định để thân tín của mình liều mạng, lập tức ra lệnh nổ súng. Cũng may đám mất nết này của Đường Ngạo thân thể đều đã ૮ɦếƭ, trúng đạn cũng không xi nhê. Trong ngoài đánh gọng kìm, cửa chính phòng thí nghiệm cũng bị bọn mất nết màu xanh dương này đạp đổ.
Trong đám người hỗn loạn, Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt liều ૮ɦếƭ xông ra ngoài.
Hải Minh Tiển giận dữ, lúc thấy mọi người sắp lao ra khỏi phòng thí nghiệm anh ta đột nhiên ấn một cái nút. Đường Ngạo quay lại nhìn, trong lòng kinh hoàng – Zombie màu bạc!
Tối thiểu có ba con zombie màu bạc! !
Mặt Sa Khang cũng biến sắc: “Hải Minh Tiển anh điên rồi!”
Những con zombie này không có ý thức, tất cả mọi người ở đây đều sẽ biến thành thức ăn cho bọn nó. Bọn nó bắt đầu cắn xé zombie, đám zombie của Đường Ngạo hi sinh đầu nước. Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà đã có một nửa trong số đó bị ăn chỉ còn thừa lại mấy khúc xương.
Ăn xong nhóm này, bọn nó bắt đầu ăn zombie sơ cấp khác trong phòng thí nghiệm. Máu thịt đủ màu sắc bắn tung tóe lên tường, khắp nơi đều là thịt vụn thi thể. Phòng thí nghiệm bỗng chốc biến thành địa ngục trần gian.
Đường Ngạo và Đường Hạo nhìn nhau, mọi người đều biết nhất định phải xông ra ngoài. Bây giờ đã không còn nhóm zombie màu xanh dương, một khi bị nhốt ở đây sẽ không còn đường lui nữa.
Nhưng Hải Minh Tiển và người của Sa Khang lúc này đã chặn đường lui, nhanh chóng lùi về phía cửa phòng thí nghiệm.
“Đóng cửa lại!” Sa Khang hô to, Hải Minh Tiển ngăn cản: “Mạt Mạt vẫn còn ở trong đó!”
Sa Khang đẩy anh ta ra: “Giờ là lúc nào rồi mà còn quan tâm đến nó! Nhìn là biết con gái anh cùng một phe với tên họ Đường kia! !”
Sau đó hai người kia nói gì, tất cả mọi người đều không nghe thấy nữa. Đường Hạo và Đường Ngạo mang người xông về phía cửa. Khi cách cửa chỉ còn năm bước, trước cửa chính bỗng nhiên có một khối đá khổng lồ ngàn cân rơi xuống.
Cửa phòng thí nghiệm bị bịt kín rồi.
Ba con zombie màu bạc vẫn còn đang cắn nuốt zombie sơ cấp, zombie màu xanh dương Đường Ngạo mang tới đã ૮ɦếƭ sạch. Chờ chúng nó ăn xong những zombie này thì sẽ đến phiên mấy chục người bọn họ.
Tất cả mọi người không nói gì, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt. Một lúc sau, đột nhiên có người hung tợn mắng: “Hải Minh Tiển, tao x cả họ nhà mày! !”
Âm cuối đã mang theo tiếng khóc tuyệt vọng.
Zombie sơ cấp càng ngày càng ít, tất cả mọi người đang tìm đường ra khác. Bịt kín cửa chính là một tảng đá lớn, bằng sức người tuyệt đối không thể nào mở ra được. Mà nơi này vốn ở dưới đất, cho dù có thể xuyên qua vách tường thì cũng cách mặt đất không biết bao nhiêu mét.
Đây quả thực là bộ quan tài sống, một bộ quan tài sống khổng lồ.
Đường Hạo còn đang ôm Hải Mạt Mạt, Đường Ngạo thì đi đến phòng thí nghiệm. Vừa rồi cũng có một số người của Sa Khang ૮ɦếƭ, anh kéo thi thể tới cửa phòng nhốt zombie màu xanh dương, thả hết đám zombie bên trong ra.
Mặc dù không ngăn cản được lâu, nhưng cũng kéo dài được chút thời gian.
Đường Hạo thả Hải Mạt Mạt xuống, đi cùng những người khác tìm đường ra. Mấy con zombie màu xanh dương cũng không cầm cự được lâu, nhanh chóng bị ba con màu bạc xé xác ăn hết.
Bọn chúng từng bước từng bước tiến lên phía trước, mấy chục người từng bước từng bước lùi về phía sau. Cho dù bọn họ thân kinh bách chiến nhưng lúc này cũng đã mặt cắt không còn hột máu. Mắt những con zombie này màu bạc, khuôn mặt thì trắng bệch như quỷ.
Có lẽ vì nhét thức ăn vào quá vội nên miệng chúng nó đã bị rách đến tận mang tai. Hiện giờ trên tay, ngoài miệng chúng nó đều dính đầy máu và thịt vụn.
“Mẹ kiếp, ૮ɦếƭ kiểu này thật con mẹ nó đặc biệt.” Đường Hạo mắng một tiếng, lại chọc Đường Ngạo một cái, “Chú nói xem bọn zombie này có quan hệ gì với cương thi không? Ví dụ như sợ nước tiểu của các bé nam ý?”
Tổng giám đốc Đường muốn vái anh ta luôn, tỏ vẻ: Em phục anh rồi, xin anh câm miệng đi! !
Tay con zombie màu bạc A đã vươn tới, Hải Mạt Mạt đứng ở trước tảng đá lớn bịt cửa, Hải Minh Tiển không ngừng gửi tín hiệu vào não cô bé, ra lệnh cho cô bé đừng nhúc nhích.
Cô bé lại vẫn tiến lên, đứng chắn phía trước đám người Đường Ngạo. Ba con zombie kia cũng đã chú ý tới sự tồn tại của cô bé. Một con khác lập tức đưa tay chộp lấy.
Đường Ngạo kéo cô bé lại, tay anh bị con zombie B cào rách một đường.
Đường Hạo cũng không quan tâm anh làm cái khỉ gió gì, dù sao tất cả mọi người đều sẽ ૮ɦếƭ, ai ૮ɦếƭ trước ai ૮ɦếƭ sau thì có khác gì nhau? Nhưng thằng em anh đột nhiên trở nên cao thượng thế này làm anh có chút không quen.
“Chú thích ‘thăng’ đầu tiên thì lên đi, anh hát Thánh Ca cho. Lúc ăn đến anh chắc anh cũng hát xong rồi. Coi như làm lễ siêu độ đơn giản cho chú. Nhưng đời này chú làm không ít chuyện thất đức như vậy không biết có tác dụng không nữa.” Sợ cũng vô dụng, anh ta liền quay sang nói đùa.
Đường Ngạo cũng lười để ý đến anh ta, virus trong cơ thể anh mất tác dụng rất nhanh, lúc này đã có thể nói được tiếng người. Anh rất nghiêm túc nói: “Anh nghe đây Đường Hạo, chúng ta có hơn sáu mươi người, trước lúc bị ăn hãy uống máu chúng nó. Chưa biết chừng bọn nó chưa ăn xong thì cũng đã có người biến thành zombie. Mặc dù không mạnh bằng chúng nó, nhưng chúng ta chưa chắc đã phải ૮ɦếƭ hết.”
Vừa nói anh vừa nhìn Hải Mạt Mạt. Trong cơ thể Hải Mạt Mạt là Người Tinh Lọc, zombie bình thường đều không muốn ăn cô bé. Nhưng nếu cô bé bị nhốt ở đây thì nhất định không ra được. Đến lúc đó Hải Minh Tiển đưa cô bé ra, cô bé lại chỉ có thể đi theo Hải Minh Tiển thôi.
Cái tên kia đã điên rồi, ai biết hắn sẽ làm gì.
Nhưng nếu như nơi này có mấy chục con zombie màu bạc không có thức ăn, bọn chúng nhất định sẽ phá đá chặn cửa phòng thí nghiệm. Nếu như phá được, đám người Hải Minh Tiển sẽ phải lo đối phó với zombie màu bạc, Hải Mạt Mạt còn có cơ hội chạy được.
Anh đưa tay sờ sờ Hải Mạt Mạt, cảm thấy mình mới là kẻ điên.
Đang lúc tổng giám đốc Đường quyết định tiến lên cắn một miếng thịt của zombie màu bạc, Hải Mạt Mạt đột nhiên xông tới. Cô bé giống như con khỉ cưỡi trên cổ con zombie A, hai chân kẹp cổ nó, đôi tay dùng sức nện xuống đỉnh đầu nó.
Zombie màu bạc A cực kỳ tức giận, dùng tay kéo lấy hai chân của cô bé, định xé cô bé thành hai nửa. Đường Ngạo quýnh lên, bỗng nhìn thấy nhám bánh xe ở bên cạnh.
Anh xông tới nhặt nhám bánh xe lên, ấn công tắc. Phòng thí nghiệm có nguồn điện dự phòng nên giờ vẫn còn điện. Anh cầm nhám bánh xe đang quay với tốc độ cực nhanh xông lên, ấn lên đầu con zombie màu bạc A!
Máu thịt văng tung tóe.
Nhưng đầu nó thực sự quá cứng, nhám bánh xe cũng không xuyên vào được. Máu thịt con zombie màu bạc A văng ra, hai con còn lại cũng đã nhào tới.
Cùng lúc này Đường Ngạo và mấy chục người của Đường Hạo đồng loạt liều ૮ɦếƭ xông lên. Hải Mạt Mạt đột nhiên cắt cánh tay của mình, đưa tay tới bên miệng con zombie màu bạc A.
Con zombie màu bạc A vốn đang giận dữ, bèn cắn một cái. Nó cắn rất mạnh, ngay cả máu thịt dính với gân mạch cũng bị kéo ra ngoài. Hải Mạt Mạt đưa vết thương tới khóe miệng nó, nó ừng ực nuốt máu tươi.
Hai con phía sau đã cắn ૮ɦếƭ ba người, Hải Mạt Mạt lại đưa cánh tay tới. Hai con này cũng bị hấp dẫn, bọn nó túm lấy cô bé, gần như lập tức cắn hết cánh tay phải của cô bé.
Đường Ngạo không dám kéo cô bé lại, sức lực như vậy hoàn toàn có thể xé cô bé thành hai nửa.
Khi bả vai và một chân Hải Mạt Mạt đã bị hai con zombie gặm sạch, Đường Ngạo cũng đã thử tất cả các loại νũ кнí nhưng vô dụng, thân thể của bọn nó giống như Kim Cương Bất Hoại vậy.
Nhưng chẳng bao lâu sau, khi thấy nửa người Hải Mạt Mạt đã bị gặm chỉ còn lại xương, ba con zombie đột nhiên rú dài một tiếng, lùi về phía sau bỏ chạy. Mắt Đường Ngạo đỏ lừ, lập tức đuổi theo.
Mấy chục người giống như mấy chục con sư tử giận dữ, cơn giận bùng nổ dưới sự sợ hãi quả nhiên rất đáng sợ. Bọn họ đuổi theo ba con zombie này, dùng tất cả những thứ hữu ích ở xung quanh liều mạng tấn công.
Sức chiến đấu của ba con zombie yếu đi rất nhiều, bọn họ dùng tất cả máy móc xung quanh đập chúng nó. Cuối cùng Đường Ngạo kéo dây điện một bộ máy, dí vào người con zombie màu bạc A giật nó thành than cháy.
Đường Hạo nhìn thấy vậy, lập tức ra hiệu cho mọi người làm theo, hai con còn lại cũng nhanh chóng bị điện giật đến biến hình.
Cuối cùng thi thể cháy đen cũng bất động, lửa giận của mọi người lúc này mới thoáng hạ xuống. Nhưng ra ngoài bằng cách nào đây?
Mấy chục người mặt xám mày tro, không có chỗ nào trên người là không bị thương. Chưa kể một vài người cũng đã bị nhiễm rồi. Đường Hạo đặt ௱ôЛƓ ngồi trước tảng đá: “Hải Minh Tiển, chờ Nhị gia ra ngoài, ông đây X ૮ɦếƭ mày! ! !”
Anh ta mắng mấy tiếng, Đường Ngạo cũng không thèm để ý đến anh ta, vội vàng ôm Hải Mạt Mạt lên. Khi đó nửa người Hải Mạt Mạt đã chỉ còn lại xương, nhưng không ngờ xương của cô bé lại cũng là màu vàng, lấp lánh xinh đẹp.
“Mạt Mạt?” Đường Ngạo khẽ gọi cô bé, cô bé mở mắt ra, hình như nghe thấy Đường Hạo mắng, môi đóng mở mấy lần mới có thể nói: “Ba con là người tốt!”
Đường Hạo nổi giận: “Hắn tốt cái rắm! !”
Hải Mạt Mạt nâng tay trái lên sờ sờ tảng đá lạnh lẽo bịt kín cửa, đột nhiên dùng hết sức đấm một phát, đá vụn văng khắp nơi.
“Ba con là người tốt!” Cô bé không ngừng đấm lên tảng đá, đấm một cái nói một câu. Không ai nói nữa, bọn họ giật mình nhìn tảng đá khổng lồ niêm phong cửa bị nắm tay nhỏ bé của cô bé dần dần đấm vỡ thành phấn vụn.
Tảng đá kia quá lớn, tay của cô bé dần đầm đìa máu tươi. Máu dính vào đá vụn biến thành màu đen tuyền. Cô bé vẫn cắn răng, tiếp tục đấm lên tảng đá.
Máy thu tín hiệu trong đầu không ngừng truyền tin, cô bé cắn răng, trong mắt ầng ậc nước mắt chỉ trực trào ra. Tóc dài màu vàng kim bị máu dính bết lại, trên gương mặt cũng dính đầy bụi. Cô bé không để ý tới lời khuyên can của mọi người xung quanh, không ngừng đấm lên tảng đá bịt cửa.
Tất cả mọi người im lặng nhìn, cuối cùng không biết là ai đứng dậy, cầm nhám bánh xe, rìu, thậm chí là máy nghiền xương, tất cả mọi người bắt đầu đập khối đá chặn cửa này.
Khi lớp đá mỏng cuối cùng vỡ ra, Hải Mạt Mạt nằm ở cạnh cửa. Hai tay của cô bé đã không còn chút thịt nào, xương màu vàng cũng đã bị mài mòn rất nhiều.
Cô bé bẩn đến mức không còn nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có đôi mắt là sáng ngời khác thường: “Ba con là người tốt!”
Cô bé quật cường hét lên.
Bọn họ ôm cô bé từ trong đá vụn ra.
“Đúng, ba Mạt Mạt là người rất tốt.”
Bọn họ khẽ nói với cô bé.