Dịch: BenbobinhyenVừa nghe thấy giọng đối phương, mặt Lôi Tuấn Vũ lập tức biến sắc, dường như là nghiến răng nghiến lợi quát: “Ai cho cô gọi điện thoại tới?!”
Lãnh Tử Tình cũng không khỏi ngây người sửng sốt…
Lôi Tuấn Vũ nhanh chóng cúp điện thoại, nhíu chặt mày tỏ ra không kiên nhẫn, dường như chút tâm tình tốt lúc mới ngủ dậy đã hoàn toàn biến mất.
“Tuấn Vũ, sao lại nói năng với người ta như vậy?”
Lôi Tuấn Vũ vội ngước mắt nhìn cô, ánh mắt tìm kiếm sâu xa nhìn cô mấy giây, nói: “Là em cố ý?”
“Cái gì?” Lãnh Tử Tình có chút xấu hổ, quẫn bách cúi đầu, né tránh ánh mắt hắn.
Lôi Tuấn Vũ liền nâng cằm cô lên, để cô có thể nhìn vào mắt hắn: “Em thông minh băng tuyết như vậy, chẳng lẽ sẽ không biết? Cô ấy đã nói gì với em?”
Lãnh Tử Tình muốn gạt tay hắn ra, lại bất đắc dĩ bị hắn nắm càng chặt, cô vội vàng ứng phó: “Cô ấy … có thể nói gì chứ, chỉ nói là muốn tìm anh.”
Trong lòng đã hoàn toàn rối loạn. Từ ngữ khí vừa nãy của Lôi Tuấn Vũ, cô dường như có thể nghe ra chút gì đó. Cô gái có thể khiến hắn tức giận, chắc là có quan hệ không tầm thường với hắn. Cái từ “cô ấy” hắn nói thật thân thiết, trong lòng cô không khỏi trầm xuống.
“Đang nghĩ cái gì?” Lôi Tuấn Vũ nheo mắt áp sát mặt cô.
Đột nhiên nhìn thấy đôi mắt phóng đại, Lãnh Tử Tình giật nảy mình, cô vội vàng đẩy hắn ra, giận dỗi nói: “Không nghĩ gì cả, dậy ăn cơm thôi! Nguội hết rồi.”
Bàn tay nâng cằm cô vẫn không buông ra, tay kia thì nắm chặt lấy bả vai cô, giọng nói có chút không vui: “Em muốn biết cái gì, bây giờ hỏi đi, anh có thể giải thích.”
Câu nói này của hắn một chút lo lắng cũng không có. Lãnh Tử Tình đột nhiên có chút phiền toái, cô đẩy mạnh tay hắn ra: “Em không muốn nghe.” Lách qua hắn, đứng dậy xuống giường.
Đi chưa được mấy bước, cánh tay liền bị hắn nắm chặt.
“Buông tay!” Giận dỗi rõ ràng.
“Giận rồi?” Trong giọng nói của Lôi Tuấn Vũ dường như có chút vui thích.
Lãnh Tử Tình liền cảm thấy càng thêm tức giận, nhịn không được nâng cao âm lượng: “Lôi Tuấn Vũ, xin anh buông tay!”
Thân thể ấm nóng áp sát sống lưng cô, bao bọc lấy thân thể cô. Hắn đang trần như nhộng, nhưng lại không hề thô tục, mà là rất gợi cảm.
Đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa vành tai cô, còn chân thành mang theo ý cười nói: “Ghen rồi?”
Hắn càng trêu chọc như vậy cô càng cảm thấy bực bội! Hắn không giải thích, chẳng lẽ cũng không cho phép cô nghi ngờ sao?
“Vì sao em phải ghen? Em có gì cần phải ghen?! Anh chẳng qua chỉ là cùng người ta đi bệnh viện, người ta chẳng qua chỉ là buổi tối gọi điện thoại nói nhớ anh, sợ hãi, muốn anh đến ở bên cạnh! Nếu là ban ngày gọi tới, có lẽ em cũng không nhận được. Đó đều là chuyện của anh, không liên quan đến em!”
“Xì”, Lôi Tuấn Vũ lại còn bật cười, thân thể rung rung khiến thân thể cô cũng rung lên theo.
“Em rốt cục cũng có chút để ý đến anh rồi!” Lôi Tuấn Vũ cười đến đắc ý, giống như hành động này của Lãnh Tử Tình là vô cùng ngây thơ.
“Ăn cơm thôi!” Dứt lời, Lãnh Tử Tình đẩy người hắn ra, đi ra ngoài.
“Tử Tử đâu?” Lôi Tuấn Vũ cùng đi xuống lầu về phía nhà ăn, cũng không giải thích thêm, mà là hỏi con trai ở đâu.
Lãnh Tử Tình lạnh mặt, nói với hắn Tử Tử sáng sớm đã đến trường rồi.
“Hôm nay có dự định gì?” Lúc đang ăn cơm, hắn thân thiết hỏi.
“Mời bọn Chu Chu ăn cơm. Tối qua đi vội quá, cũng không nể mặt. Vừa nãy em gọi điện thoại rồi, ở Thiên Phủ, em mời.” Lãnh Tử Tình thuật lại.
Phải biết rằng ba người chị em vừa thấy Lãnh Tử Tình biến mất, còn tìm khắp nơi một hồi, cũng may Tát Bối Nhi tinh mắt, nhìn thấy tờ giấy nhớ của Lãnh Tử Tình. Trách móc thậm tệ. Lãnh Tử Tình trong điện thoại cũng cảm thấy lỗ tai ù lên rồi.
“Cũng tốt, buổi trưa anh chủ trì.” Lôi Tuấn Vũ cúi đầu, giống như chuyện này vô cùng quan trọng, không thể nghi ngờ.
“Anh? Anh không đi công ty?” Lãnh Tử Tình kinh ngạc nói. Hắn quan tâm đến bạn bè của cô từ khi nào? Bốn cô nàng tụ tập, hắn xen vào làm cái gì? Hơn nữa, cô cũng không có ý tưởng này, thật mất tự nhiên!
Chẳng lẽ… vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo! ૮ɦếƭ tiệt, Lãnh Tử Tình không khỏi run rẩy cả người.
“Chuyện công ty có lớn hơn nữa cũng là chuyện nhỏ, chuyện của bà xã có nhỏ hơn nữa cũng là chuyện lớn!” Lôi Tuấn Vũ lời nói kinh người. Khiến Lãnh Tử Tình than trời. Một người đàn ông như vậy, lại có thể nói ra câu triết lý sống như thế này.
“Muốn đi cũng được, có điều kiện!” Lãnh Tử Tình thật sự không nhịn được nữa, vẫn muốn biết chuyện về cô gái kia.
“Nói!”
“Cô gái kia là ai?” Mắt Lãnh Tử Tình nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của Lôi Tuấn Vũ, muốn nhìn ra chút dấu vết nào đó.
“Một người không có gì quan trọng!” Tránh nặng tìm nhẹ.
“Anh biết em muốn nghe không phải là kiểu nói cho có lệ này mà. Anh và cô ta có quan hệ gì?” Lãnh Tử Tình có chút mất kiên nhẫn. Cô không muốn nghe Lôi Tuấn Vũ lại kiếm cớ một lần nữa.
“Nếu anh nói không có quan hệ gì, em có tin không?” Lôi Tuấn Vũ ăn cơm xong, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm cô vợ bé nhỏ. Nhìn hai má cô đỏ hồng, ánh mắt hắn lóe lên tia hoảng hốt.
“Nếu một người đàn ông đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại đến, nói nhớ em, muốn em ở bên cạnh. Em nói em và anh ta không có quan hệ, anh có tin không?” Lãnh Tử Tình hỏi ngược lại, ngữ khí chất vấn gay gắt.
“Anh tin!” Lôi Tuấn Vũ trả lời chắc chắn.
Lãnh Tử Tình liền đứng dậy, trợn mắt giận dữ nhìn hắn: “Lôi Tuấn Vũ, không có thành ý, chuyện hợp tác gì cũng không làm được!”
Giận dữ đi lên lầu.
Không đến mấy phút sau, lại rầm rầm xuống lầu, đã trang điểm xong. Sải bước lướt qua hắn, ném lại một câu: “Anh nghĩ kỹ rồi chúng ta lại nói chuyện nhé!”
Lôi Tuấn Vũ ngồi trước bàn ăn, không đứng dậy đuổi theo, thậm chí cũng không có bất kỳ động tác gì. Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa Lãnh Tử Tình vừa đóng, một lúc lâu vẫn duy trì một tư thế, không nói năng gì.
Thái độ này của Lãnh Tử Tình, hắn đã sớm đoán trước được, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Hai mắt không khỏi nheo lại. Hình ảnh cô gái kia lập tức hiện lên trong đầu, hắn không khỏi nhíu mày.
Nếu bảo hắn nói hắn và cô gái này có quan hệ gì, hắn sẽ không chút do dự mà nói, không có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng, cô gái này đã phá vỡ huyền thoại về lòng thủy chung của hắn đối với Lãnh Tử Tình!
Hắn từng cho rằng, trước khi biết Lãnh Tử Tình, sau Kiều Chi Ảnh, đầu óc hắn mơ hồ, hắn chơi đùa vô số phụ nữ, hoàn toàn không biết phụ nữ có thể dùng để yêu, dùng để che chở.
Sự xuất hiện của Lãnh Tử Tình, giống như một đóa hoa thuốc phiện, làm tê liệt dây thần kinh tình cảm của hắn. Hắn giống như đã hút phải thuốc phiện, mắc nghiện rồi.
Bao nhiêu năm trôi qua, cảm giác này chỉ có tăng chứ không giảm. Đến nay hắn đã là người đàn ông bước vào tuổi bốn mươi! Thành thục cuốn hút, là một nhân vật “đẹp trai giàu có” điển hình khá là được ưa chuộng! Lại chung tình duy nhất với một mình Lãnh Tử Tình.
Lúc phải đi xã giao tiếp khách, những tổng tài bên cạnh thường sẽ trêu chọc hắn, nói hắn là kiểu mẫu người đàn ông của gia đình. Hắn lại không cho là như vậy.
Cô gái kia, không! Phải nói là sự xuất hiện của cô gái kia, chính là giây phút một Lôi Tuấn Vũ như vậy tự cho rằng mình có thể kiểm soát được.
Đó là một đêm mưa…