Em Thật Là Ngốc Đã Cố Chấp Yêu Một Người...Dòng người trong bữa tiệc đi lại xã giao nhiệt tình, Vân Thiên Nhược thoáng nhàm chán không biết khi nào mới có thể về. So với việc ăn mặc sang trọng xinh đẹp đến những bữa tiệc như vậy, cô vẫn là thích bên ngoài dạo chơi hơn. Cô bỗng cảm thấy, ngay cả nụ cười ở những nơi xa hoa thế này đều giả tạo.
Một cô gái với gương mặt khả ái, dáng người vô cùng mỹ miều muốn bước hướng tới người mà nãy giờ gây sự chú ý. Nhưng một bóng người đàn ông đi qua trước mặt cô ta, cản trở hành động cô ta.
Phía sau lưng Vân Thiên Nhược vang lên giọng nói quan tâm:
" Khun Far dường như không thích ở những nơi như thế này? ".
Ngay lập tức cô gái quay lại, thừa nhận cảm xúc chính mình.
" Thật sự tôi không quen lắm với những bữa tiệc như vậy, tôi nói anh ngữ vốn tệ nên không biết phải nói gì. khun Wasin không bận phải tiếp đón những vị khách đặc biệt sao? ". Cô bây giờ đã dâng lên suy nghĩ muốn đào tẩu khỏi nơi này.
" Tôi không phải đang tiếp vị khách đặc biệt là Khun Far đây sao? ".
Khun Wasin ý cười nồng đậm, khiến Vân Thiên Nhược không xác định được là thật hay giả.
" Được một vị như Khun Wasin tận tình tiếp, tôi lấy làm vinh dự ".
Khun Wasin vừa đi vừa nói dẫn bước cô đi đến một nơi ít người qua lại, có thể nhìn khung cảnh bên ngoài.
" Khun Far những ngày qua đã đi nơi nào nhiều rồi, tôi đối với Pattaya có thể nói là nắm trong lòng bàn tay. Nếu cô không chê, tôi muốn dẫn cô đi với tư cách là hướng dẫn viên du lịch. Khun Far thấy thế nào? ". Những ngày nay anh quá bận nên đã không thể đến chào hỏi cô trước.
" Khun Wasin nói đùa rồi, tôi sao lại không biết điều mà phiền anh được chứ ".
Một ý lời noi mang phần chắc chắn:
" Khun Far là sợ phiền tôi hay là sợ Giám Đốc cô không cho phép? ". Khun Wasin sao có thể không nhìn ra điểm lạ, bọn họ hai người cô nam quả nữ ở chung phòng quả không hợp tình lí.
Vân Thiên Nhược không nghĩ đến Khun Wasin lại thẳng tính đến vậy. Người chủ bữa tiệc là anh, như vậy hẳn đã biết đến cô đơn thân ở chung với Trình Dật Hàn. Nhưng ánh mắt của anh không khiến cô không thấy phản cảm.
Nhấp ly rượu trái cây trong tay lúng túng một hồi mới mở lời:
" Theo tôi nghĩ là cả hai lí do rồi ". Một mặt là do sợ phiền anh, một mặt kia lí do thật sự nằm ở nam nhân kia. Cô vốn chỉ nghĩ đến không muốn làm phiền Khun Wasin, nhưng câu hỏi ngược của anh, cô thấy có lẽ là có thêm anh ấy đi.
Khun Wasin nghĩ trong đầu suy nghĩ đánh giá: Câu đáp lại rất thông minh, không thừa nhận nhưng cũng không phản đối.
Khun Wasin không quên mục đích chính muốn nói chuyện với cô là gì, liền chuyển đề tài.
" Khun Far nghĩ gì về giới tính thứ ba? Cô nhìn nhận thế nào về những người như thế? ". Ánh mắt chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt cô gái xem cô sẽ nói thế nào.
" Tôi rất vui lòng trả lời Khun Wasin về vấn đề này, rằng là tôi cảm thấy rất đỗi tự nhiên. Ở Thái vấn đề về giới tính so với các quốc gia khác không quá kì thị, đây là điều tôi nhìn nhận thấy và rất có thiện cảm với cách cư xử này ". Mỗi người cho dù là thế nào đều có quyền yêu và quyền được yêu.
" Khun Wasin vì sao đột nhiên hỏi về việc này ". Hỏi cô như vậy, ắt không phải hỏi vui chứ?
" Trước khi trả lời câu hỏi của Khun Far, tôi muốn biết rằng là cô có cảm thấy rằng tôi muốn tiếp cận cô với một ý định khác không? ". Anh là muốn tìm một người hiểu tâm tình anh, cho anh lời khuyên chân thành. Và anh chọn cô gái này.
Vân Thiên Nhược suy nghĩ ý định khác trong lời Khun Wasin hẳn là ám chỉ chuyện tình cảm. Trầm tư suy nghĩ, cũng nhớ lại những lần gặp trước mà đưa ra phỏng đoán:
" Ánh mắt của Khun Wasin nhìn tôi là một loại ánh mắt thân thiết, như là bạn bè. Tôi không tìm thấy trong đó với một loại cảm giác rằng anh có tâm tư khác. Đây chỉ là những lời nói dựa trên cảm nhận của tôi, nếu có lỡ lời vẫn mong Khun Wasin khoan tình đừng để bụng ".
" Khun Far đừng nói thế ". Cô nói thật đúng với tâm tư của anh, không chờ cô nói đã hỏi tiếp.
" Vậy cô cảm nhận ánh mắt Giám Đốc cô nhìn cô là loại ánh mắt gì? Cô có nhìn thấy điều gì khác lạ trong ánh mắt đó không? ". Tình cờ chiều nay anh đi qua thuỷ cung đã thu hình ảnh ngọt ngào như đôi tình nhân vào mắt. Nhưng thực tế lại không phải vậy, anh mất thời gian nhiều năm mới tìm được người mình thương. Anh không muốn có người vô tình mà lạc mất nhau.
Vân Thiên Nhược lần này né tránh ánh mắt anh, sau đó chậm rãi nói:
" Tôi...tôi có thể không trả lời không? Bởi vì tôi không biết nói thế nào mới đúng lòng mình, cũng nói không chính xác được ánh mắt thay đổi muôn màu muôn vẻ kia là ý tứ gì? ". Thanh âm bất lực khiến người ta đau lòng.
Anh ấy che giấu quá kĩ, ánh mắt anh ấy quá sâu. Ngay lúc ban đầu cô còn không nhìn ra được anh hận cô. Về sau cô càng phát hiện anh lúc nổi giận ra mặt, lúc ngầm sâu trong đôi mắt màu trà kia. Đôi khi chính là vô cảm, đôi lúc biến hóa thành đôi mắt ôn nhu như hai ngày ở đây. Rồi là căm hận đỏ như máu vào đêm mưa kia.
Cô xác định không được! Cũng không dám xác định, nhầm rồi sẽ như là rơi xuống vực thẳm.
Khoảng thời gian gần đây, anh dường như rất nhường nhịn cô, mơ màng khiến tâm cô sinh ra vọng tưởng. Khi anh cắn cô, cô mới tỉnh mộng trở về với thực tại. Sẽ không thay đổi được sự thật rằng anh hận cô, trong lúc ý thức mơ màng anh quên tất cả.
Lại không quên, người anh hận chính là Vân Thiên Nhược cô...
" Khun Wasin, tôi...tôi ".
Xem ra anh làm khó cô quá rồi, người ngoài như anh nhìn vào cứ ngỡ mọi chuyện đơn giản vô cùng. Nhưng hóa ra lại rối như tơ nhện, lòng rối mà mối quan hệ cũng rối.
" Khun Far không cần nói nữa, có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được trong cô bây giờ đang hỗn loạn như thế nào. Nhưng đôi khi ánh mắt đối diện với cô chỉ là nhất thời, vào lúc cô không hiện diện trước mặt người đó, khi đó có lẽ mới chân chính là họ ".
Trong tình yêu, người ngoài cuộc dễ dàng đưa ra phán đoán của mình dành cho người khác. Nhưng đến khi tự mình đánh giá tình cảm chính mình và người đó sẽ mang theo tư tưởng không muốn đối diện sự thật.
Khun Wasin bây giờ là vậy, anh nhìn thấy được chuyện người khác nhưng chuyện bản thân lại lâm vào bế tắc.
" Cô nói đúng, tôi vốn dĩ chỉ xem cô như một người bạn, tuy rằng tiếp xúc không lâu nhưng ấn tượng để lại rất tốt. Tôi hỏi cô suy nghĩ thế nào về giới tính thứ ba, chính là vì tôi phát hiện bản thân tôi là một trong số đó ". Giọng điệu không chút che giấu ý cười khẽ tự chế giễu chính anh, một người thua trước chữ tình.
Vân Thiên Nhược đang phân tích câu nói của Khun Wasin: Cái gì mà ánh mắt khi nào là chân chính nhất. Bỗng nghe đến câu sau không chút liên quan của anh làm phân tâm.
Ngạc nhiên thì có đó, nhưng thán phục vẫn nhiều hơn khi anh tình nguyện nói cho cô biết. Sự ấp úng ban nãy biến mất, đem suy nghĩ chính mình nói ra.
" Tôi thật lòng vui thay cho Khun Wasin đã tìm được mảnh ghép của đời mình. Lòng tôi hỗn độn vô cùng, nhưng tôi vẫn hi vọng Khun Wasin không cần đặt bản thân vào tình huống trì trệ. Khun Wasin chắc chắn kinh nghiệm nhiều hơn tôi, tôi tin tưởng anh sẽ đưa ra quyết định mà anh cho rằng anh thấy tâm yên bình ".
Tình yêu đến như một cơn gió, nhanh đến độ ta không ngờ đến. Chỉ thoáng qua chạm qua ta, không màu không mùi cũng không vị. Tình yêu cũng vậy đến bất chợt, khi ta nhận ra đã không còn là lúc để phân biệt điều đó là đúng hay sai.
" Khun Far sẽ không vì vậy mà xem thường tôi chứ? ". Tuy rằng vậy, anh vẫn đâm ra lo sợ.
" Tôi sẽ không và tôi nghĩ rằng mọi người cũng sẽ không. Ngày xưa khi mà thời đại phân biệt giai cấp vô cùng rõ rệt, vẫn tồn tại tình yêu không phân biệt giai cấp. Ngày nay, tin rằng với sự phát triển tiên tiến, mọi người nên dần chấp nhận với tình yêu không phân biệt giới tính ". Khun Wasin lo lắng cũng là đương nhiên, không phải ai cũng sẽ thấu hiểu và chấp nhận. Đặc biệt, Khun Wasin lại có danh tiếng như vậy, ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Câu chuyện dở dang, bỗng có một người hớt hải chạy tới:
" Boss, có Khun Khamwilay tìm ngài!".
Khun Khamwilay, xem ra anh không thể không đi rồi, gập đầu đối người kia nói:
" Được, tôi lập tức đi ".
Sau đó tiếc nuối lại cảm thấy bản thân như thất lễ vậy, ôn điệu:
" Xem ra tôi không thể cùng Khun Far nói chuyện tiếp rồi, hi vọng Khun Far đừng trách tôi ". Trong đầu là câu nói vô cùng chân lí " tình yêu không phân biệt giới tính ".
Vân Thiên Nhược lắc đầu tỏ ý bảo không sao.
" Khun Wasin không cần bận tâm, tôi có thể một mình được. Chuyện ban nãy...cảm ơn Khun Wasin, hi vọng lại có một dịp khác cùng anh tán gẫu ".
" Tôi cũng cảm ơn Khun Far bởi những lời động viên!". Anh đã đưa ra được phương án không do dự đắn đo nữa rồi. Giám Đốc của một công ty lớn thì sao? Suy cho cùng cũng là một người máu thịt, yêu thì chính là yêu. Cô nói đúng, tình yêu là để cho mỗi người sinh ra có ý nghĩa. Bản thân hạnh phúc vì có tình yêu, không phải hạnh phúc để cho người ta xem. Đồng ý là điều tốt, phản đối cũng không sao. Anh sẽ dùng thời gian để chứng minh, tình yêu không có lỗi, chỉ cần đối phương đều vì người kia mà rung động.
Khẽ cười gật đầu với anh một cái, lại không biết rằng một người với ánh mắt đang hừng hực lửa giận.
Trình Dật Hàn lơ mắt một chút, nữ nhân kia đã đi đâu mất. Người người đi lại che mất tầm mắt khiến anh nhìn không dễ dàng. Khi nhìn đến lại chính là cô nhìn theo tên đàn ông lai kia rời đi. Nghĩ tới bọn họ nãy giờ âu yếm, thân mật nói chuyện anh liền nhìn muốn phát hỏa.
Bước chân đi nhanh về phía cô, không để ý ᴆụng phải một người phụ nữ.
Người phụ nữ không những không tức giận còn vô cùng chấp thuận, cố ý đẩy người ngã về phía nam nhân này. Cô ta chính là người ban nãy muốn tiếp cận Vân Thiên Nhược nhưng bất thành.
Trình Dật Hàn nhăn mi tâm, khó chịu nhìn thân người phụ nữ đang không ngừng diễn tuồng uốn éo trên người anh.
Không phải là thô lỗ đẩy ra, mà là ưu nhã sắc lạnh đến gần, toát ra hơi thở nguy hiểm.
" Cút ". Đây nếu không phải chốn đông người, anh đã lập tức đá cô ta ra. Là nữ nhân ai cũng vậy sao? Rõ ràng cô đã là nữ nhân của anh, vì sao vẫn muốn cuốn lấy người khác khi anh không ở bên. Giống như người phụ nữ này qua tay biết bao nhiêu người, hàng động thế này là muốn câu dẫn anh.
Ngay lập tức người phụ nữ run rẩy khắp người, cô ta vốn cho rằng anh muốn cùng cô nói điều gì đó yêu thích. Không ngờ tới lại khiến người ta không rét mà run.
Vân Thiên Nhược cảm giác được có ai đó hướng mắt về mình, tìm kiếm xung quanh một lúc. Ánh mắt chạm đến hình ảnh xem thật ái muội, câu người.
Nam nhân kề gương mặt sát tai người phụ nữ nói gì đó, người phụ nữ lại rõ ràng ma sát bộ иgự¢ đầy đặn lên người nam nhân.
Sắc mặt cô ngay lập tức tái đi, chân lùi lại một bước. Cảm giác này vì sao lại giống như khi nhìn thấy anh và Tăng Nhu Đình ở một chỗ với quần áo không ngay ngắn.
Nhìn anh sánh vai cùng người khác, cô vì sao lại cảm thấy tổn thương thế này?
Bên kia, Trình Dật Hàn cho rằng cô ta biết đường tháo lui. Không ngờ đến, khao khát đến vậy. Tay người phụ nữ vòng qua cổ anh, tuôn một câu khiến anh bất động một giây.
" Cô gái kia có thể đang vui vẻ với...".
Vân Thiên Nhược nhìn không nổi nữa, tách mình ra khỏi nơi này, muốn ra ngoài hoa viên dạo một chút. Ánh mắt trống rỗng vô hồn, cô bây giờ muốn yên tĩnh một lúc.
Thân ảnh đáng thương vừa đi mất, dễ dàng bị che khuất. Nam nhân nghe đến lời người phụ nữ, ánh mắt nhìn sang nơi vừa nhìn thấy cô thì thật sự không thấy tăm hơi.
Không đợi anh trả lời, người phụ nữ làm như tốt bụng nhắc nhở, nói tiếp câu:
" Chủ nhân bữa tiệc ở hoa viên chăng"
Trình Dật Hàn không thèm đếm xỉa đến cô ta, xoay người hướng ra ngoài, khí thế hừng hực.
Người phụ nữ cười ma mị, cũng theo sau đi.
Trình Dật Hàn không có tâm trạng để ý có người theo mình, trong đầu anh toàn là hình ảnh cô vui cười thế nào mà không phải vì anh.
Đi có chút chậm vì anh sợ đi nhanh sẽ bỏ lỡ mất cô trốn ở nơi nào. Để anh nhìn thấy cô trong bộ dạng nhu mì, anh tuyệt sẽ khiến cô nếm lại cảm giác xuống không được giường.
Vì vậy đã để cho một người chớp lấy thời cơ, lúc anh lơ đãng ôm anh từ phía sau. Sau đó dùng động tác hoang dã đẩy anh lên thân cây, sỗ sàng muốn nhào đến.
" Ở đây sẽ không có người lui tới, anh không cần kiềm chế chính mình. Em sẵn sàng cùng anh ở đây ".
Người nam nhân này, vừa mới xuất hiện, cô đã ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt với thần thái ngút trời này. Một người như vậy, không chớp lấy thời cơ còn đợi bao giờ. Người đi chung với anh vốn thua xa cô, cô không tin không bắt được anh.
" Người ta đã đưa lên tận miệng, anh cũng đừng phụ lòng người ta chứ? ".
Đáng tiếc thay, lúc đó một cô gái rõ ràng muốn buông lỏng lại ngoài ý muốn nhìn thấy một màn còn kinh diễm hơn.
Đáy mắt bỗng đỏ lên nhưng vẫn quật cường không tiết lệ. Chân bước cũng chậm rãi dừng lại, nắm chặt lấy chiếc váy dự hội trên người.
Anh gấp gáp như vậy liền không kiêng nể gì mà muốn ngay tại đây trình diễn một màn âи áι sao?
Người nam nhân này, vì sao lại đeo nhiều mặt nạ đến vậy.
Là đôi tay ôm cô ấm áp sao? Là bờ lưng cõng cô trên vai sao?
Đúng là vậy phải không? Như Khun Wasin nói: Chỉ khi không mình không hiện diện trước mặt người đó mới biết đâu mới chân chính.
Cô biết chứ, anh phong lưu, anh đa tình, bên cạnh anh luôn vây quanh nhiều phụ nữ. Nhưng vẫn không kìm được tim đau, vỡ òa như muốn nứt ra.
Cô cho rằng bản thân không ngốc, nhưng hóa ra lại ngốc ở phương diện này, sâu đến không thoát ra được.
Cô không muốn vấy bẩn đôi mắt chính mình, một thân dơ bẩn đã đành. Nhắm mắt lại, lặng lẽ quay người nhưng gần như muốn hút cạn sức lực của cô rồi.
Cho dù cô có cỡ nào mạnh mẽ cũng không đấu lại được con tim mù quáng của mình. Khi anh nói những lời nhục mạ cô thương tâm, khi anh nhục nhã cô ghê tởm chính mình. Khi chứng kiến anh năm lần bảy lượt chung ᴆụng với người khác, cô khinh bỉ bản thân vì vậy mà lạnh tâm.
Anh đêm nay, đêm sau và về sau tốt nhất vẫn là ở bên ngoài ong bướm chơi đùa đi. Bây giờ, cô chỉ hận chuyến máy bay không có, cô muốn ngay lập tức tránh xa nơi nào có anh.
Trình Dật Hàn hung hăng đưa tay Ϧóþ cằm cô ta không lưu tình.
" Cô tốt nhất cầu nguyện đừng để tôi tìm ra cô là ai? Những người tính kế với tôi, còn chưa có ai toàn thây mà lùi đâu ". Lạnh lẽo thanh âm buông ra, đẩy mạnh cô ta té xuống nền cổ.
Người phụ nữ kia thở hồng hộc, ánh mắt đầy khi*p sợ không tin vào tai mình. Nhớ lại ánh mắt như chim ưng hung hiểm, tay không ngừng run rẩy, sợ hãi. Cô ta sai rồi, ᴆụng vào người không nên ᴆụng.
Trình Dật Hàn sửa sang lại quần áo bản thân có chút nhàu, ánh mắt dâng lên chán ghét cực độ. Đập vào đôi mắt anh là thân ảnh mà anh dường như là cuống quýt đi tìm.
Sải bước chân ưu nhã nhanh hơn, rất dễ bắt được cánh tay cô quay cô đối mặt với anh. Ánh mắt tức giận cùng lạnh như băng khạc ra từng chữ. Lực đạo trên tay cũng gia tăng.
" Đã đi đâu? ".
Vô cớ bị kéo lại, mắt lãnh đạm không nhìn anh, thuận miệng buông lời chán ghét. Khẳng định là anh chơi chưa đủ nên mới dùng giọng điệu đó nói với cô, như người sai là cô.
" Nhanh như vậy đã xong rồi sao? Đêm vẫn còn rất dài mà! ". Là cô quấy phá anh hay là anh vốn nhanh như vậy đây?
Cái gì mà nhanh? Đêm dài vốn không liên quan, cô nói nhảm gì vậy?