Bửa Ăn Trưa Đáng NhớVân Thiên Nhược dẫn Lục Tử Kiện đến một quán cơm rất bình thường nhưng sạch sẽ. Vân Thiên Nhược là sinh viên nên chuyện chi tiêu vẫn là phải tiết kiệm. Lục Tử Kiện chưa bao giờ ăn những quán cơm bình dân như thế này, có chút không quen, tùy ý để cho Vân Thiên Nhược gọi món.
15" sau, món ăn được mang lên, Lục Tử Kiện thầm đánh giá, đúng thật anh chưa ăn những món như vậy, nhưng rất thơm, hấp dẫn.
" Anh ăn đi, ngon lắm! ". Vân Thiên Nhược đã rất đói rồi, cô nhắc nhở anh đừng ngồi ngơ ra nữa.
Lục Tử Kiện nếm thử một miếng, cảm giác rất ngon, mùi vị rất lạ.
" Như thế nào? ". Vân Thiên Nhược dừng lại động tác, quan sát vẻ mặt của Lục Tử Kiện.
" Ngon lắm!". Lục Tử Kiện gật đầu đánh giá, cười nhẹ khi nhìn gương mặt đắc ý của Vân Thiên Nhược.
" Anh thích là tốt rồi, chị Minh Minh cũng thích lắm! ".
" Vậy Vân tiểu thư rất thích ăn hải sản sao?".
" Đúng vậy đó, tôi cùng chị Minh Minh lại giống nhau rất nhiều cái"
" Vân tiểu thư có phải không ăn cay được? "
Vân Thiên Nhược gật gật đầu, tay thì vẫn không ngừng gắp thức ăn. Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cô ngước nhìn Lục Tử Kiện.
" Anh đừng kêu tôi Vân tiểu thư gì nữa, gọi Thiên Nhược đi. Tôi gọi anh là Tử Kiện "
" Được thôi!".
Ăn xong, phát hiện hết khăn giấy, Lục Tử Kiện định gọi nhân viên lại thì bị Vân Thiên Nhược ngăn lại:
" Anh đừng gọi, tôi đi lấy là được rồi ".
Vân Thiên Nhược quay về chỗ ngồi, Lục Tử Kiện không nhịn được hỏi:
" Tại sao không nhờ nhân viên?".
Ánh mắt đồng cảm Vân Thiên Nhược nhìn về phía những người nhân viên, nhỏ giọng nói:
" Tại vì tôi cũng từng làm việc nên tôi biết, họ rất bận nên không thể chu tất mọi thứ. Việc này đơn giản không cần phiền như vậy ".
Lục Tử Kiện trầm mặc không nói gì. Vân Thiên Nhược vẫy nhân viên lại tính tiền, nhưng Lục Tử Kiện lại khăng khăng đòi trả:
" Để tôi cảm ơn cô vì đã giới thiệu tôi quán ăn ngon như vậy! ".
Lục Tử Kiện trong mắt toàn là cố chấp, Vân Thiên Nhược đành phải chịu.
" Được thôi, lần sau tôi sẽ mời lại anh. Tôi chút nữa còn phải lên lớp, chúng ta đi! "
" Tôi có thể lên học cùng cô không? ".
" Anh không đùa chứ? ". Vân Thiên Nhược đúng là đang nghĩ Lục Tử Kiện chính là đang đùa, nếu không sao lại muốn đi học cơ chứ.
" Tôi đùa đấy!". Lục Tử Kiện ưu nhã bước đi trước, ý cười lan đến đáy mắt.