Lời Nói Thật, Đại Mạo Hiểm Qua ánh mắt anh, Vân Thiên Nhược cảm nhận được sự lạnh lùng, xa lạ, còn có một chút hận ý, điều đó khiến cô giật mình, anh hận cô sao, số lần tiếp xúc không nhiều sao anh lại hận cô. Nếu như là vì chuyện đó thì không thể nào chứ. Chẳng lẽ lại là chuyện kia... Cô lắc nhẹ đầu, chắc là nhìn nhầm rồi.
Mọi người nãy giờ vẫn yên lặng quan sát, đối với thái độ của Trình Dật Hàn không ai tỏ ra ngạc nhiên cả. Âu Dương Thần lên tiếng, phá vỡ câu chuyện giữa Trương Băng Khanh và Phạm Đăng Hi, họ nói gì Vân Thiên Nhược nghe không rõ.
" Mọi người cũng quen biết nhau rồi, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi, để hiểu nhau hơn ".
Lục Tử Kiện dựa hẳn người lên ghế, giống như lường trước được Âu Dương Thần sẽ không ngồi yên mà về: " Cậu lại muốn giở trò gì? "
Nghe Lục Tử Kiện nói vậy, 3 cô gái nhìn nhau rồi không hẹn mà ai cũng bật cười lên, không ai lên tiếng chỉ là nhìn chằm chằm Âu Dương Thần, như là muốn nghe tiếp Âu Dương Thần sẽ nói gì. Vân Thiên Nhược giờ đây cũng giữ được tâm bình thản, xem như không có gì.
" Chúng ta chơi trò lời nói thật, đại mạo hiểm đi. Thế nào, thú vị chứ ".
Trò này Vân Thiên Nhược có nghe nói nhưng chưa chơi bao giờ, cô thì dễ lắm, nên không nói gì để cho những người khác quyết định vậy.
Nghe vậy Phạm Đăng Hi lên tiếng:" Thú vị đó, tôi đồng ý" rồi quay sang Trương Băng Khanh hỏi:" Cậu thấy sao?".
Trương Băng Khanh cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhìn rất đẹp, Âu Dương Thần đang quan sát và khi thấy Trương Băng Khanh gật đầu thì vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Vân Thiên Nhược sao lại không nhìn ra chứ, Âu Dương Thần chính là thích Trương Băng Khanh, nhưng Trương Băng Khanh lại xem hắn như một người bạn thôi. Vân Thiên Nhược cũng không nói với Trương Băng Khanh, chuyện tình cảm nên để 2 người trong cuộc quyết định là tốt nhất.
Không chờ được hỏi tới, Vân Thiên Nhược nói luôn:" Tôi cũng đồng ý ". Cô nhìn Âu Dương Thần và Trương Băng Khanh để nói chuyện, cô vẫn còn rất ngại với 2 khối băng kia. Đối với sự cởi mở của Phạm Đăng Hi cô cảm thấy rất thoải mái và có thiện cảm.
Lục Tử Kiện đối với lời đề nghị này cũng cảm thấy thú vị nên cũng mở lời nói, ánh mắt nhìn mọi người rồi dừng lại trên người của Âu Dương Thần:" Cậu đã nhiệt tình như vậy, tôi không đồng ý không được rồi. Này, Trình Dật Hàn cậu cũng đồng ý chứ hả? ".
Giống như không cần suy nghĩ anh đáp luôn:" Mọi người cứ chơi đi ". Ánh mắt anh dừng lại một chút trên người cô rồi lạnh lùng nói:" Tôi không có hứng thú ".
Tự dưng, tim Vân Thiên Nhược bị ánh mắt của anh mà đập nhanh hơn, anh nhìn cô như vậy có ý gì chứ. Theo lời anh nói, Âu Dương Thần có chút thất vọng, bọn họ đã lâu rồi không đi chung, Trình Dật Hàn đã đồng ý đi là rất hiếm có. Không thể lên đây ngồi vậy được. hơn nữa anh còn có chuyện muốn mượn trò chơi này để hỏi một người.
" Trình Dật Hàn, coi như là nể mặt tôi, cậu chơi cùng đi".
" Cậu không phải không biết tính của tôi, chuyện tôi không muốn làm thì không ai có thể ép buộc cả". Trình Dật Hàn lạnh lùng nhìn Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần nhìn Lục Tử Kiện cầu cứu chỉ đổi lại là cái lắc đầu, tỏ ý anh cũng chịu. Chơi với nhau bao lâu, sao anh lại không hiểu Trình Dật Hàn chứ.
Cứ nghĩ trò chơi này phải bỏ rồi, ngay lúc này Trương Băng Khanh lên tiếng: " Dật Hàn, anh chơi đi có được không, anh luôn bận rộn với việc ở công ty rồi, xem như là bây giờ chơi gì đó cho khuây khoả ".
Trình Dật Hàn vốn là thiếu kiên nhẫn, lại muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như đang làm nũng của Trương Băng Khanh thì khựng lại. Đến khi anh nhếch miệng nói thì ngay cả anh cũng bất ngờ:" Được ".
Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhưng đối với trò chơi đầy kịch tính này thì không ai để ý lắm, có Trình Dật Hàn tham gia trò chơi sẽ thú vị hơn rồi.
Trương Băng Khanh thầm vui vẻ, Trình Dật Hàn vì mình mà đồng ý Sao? Ở Mỹ đi chơi nhiều nhưng Trình Dật Hàn rất ít khi đi chung, anh ấy không thích những nơi ồn ào như vậy.
Lục Tử Kiện nhìn chằm chằm Trình Dật Hàn như để đánh giá, không phải chứ, mình có nghe nhầm không vậy.
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình Trình Dật Hàn lên tiếng:
" Cậu nhìn tôi làm gì? ".
Lục Tử Kiện thu lại ánh mắt rồi lại suy nghĩ:Bản thân mình mặc dù cũng rất khó gần nhưng tuyệt không bằng một góc của Trình Dật Hàn. Lục Tử Kiện không biết sao cảm thấy bản thân mình lại có hứng thú như vậy, mọi lần anh cũng ít tham gia những trò vô bổ này. Vừa nghĩ anh lại như vô tình nhìn sang Vân Thiên Nhược.
Vân Thiên Nhược đang ngẩn ngơ nhìn Trình Băng Khanh, cô có cảm giác vừa nãy vẻ mặt của Trương Băng Khanh giống với một người, mấy năm không gặp bây giờ nhìn kĩ đúng thật là có gì đó giống người đó.
Mọi thứ trên bàn dọn xuống hết và đặt lên một chai bia. Âu Dương Thần là người đề ra trò chơi nên sẽ là người xoay trước. Mọi người nhìn chằm chằm vào cái chai, rồi dừng lại trước Trương Băng Khanh. Âu Dương Thần nở nụ cười thỏa mãn:
" Tiểu khanh, tôi hỏi cô. Cô có yêu thích ai trong 3 chúng tôi không? "
Trương Băng Khanh suy nghĩ một lát rồi nói:" Tôi chọn đại mạo hiểm ".
Âu Dương Thần có chút thất vọng, vốn dĩ là muốn thăm dò cô.
" Theo luật thì cô uống 3 ly rượu ".
Thấy vậy, Vân Thiên Nhược ngăn lại:
" Có thể uống thay không, tửu lượng của Khanh Khanh không tốt "
Lục Tử Kiện nãy giờ im lặng nghe cô nói vậy không nhịn được nói:" Không được, như vậy là phạm luật rồi. Yên tâm, Thần sẽ đưa cô ấy về".
Phạm Đình Hi đồng tình:" Đúng rồi, mọi việc của Khanh Khanh đều do Thần chăm lo mà ".
Trương Băng Khanh chỉ cười, vì uống rượu mà khuôn mặt đỏ ửng lên, đúng là tửu lượng rất thấp. Vân Thiên Nhược mặc dù lo lắng nhưng không biết làm sao. Trương Băng Khanh tiếp tục xoay chai, ai nấy đều lo sợ sẽ tới mình. Vẫn là Trình Dật Hàn bày ra bộ mặt như không để ý. Hướng chai chỉ về phía Trình Dật Hàn, anh bình thản nhìn thẳng Trương Băng Khanh chờ cô hỏi, điều này khiến cô càng đỏ mặt hơn. Cô quen Trình Dật Hàn đã 2 năm nhưng lại rất ít nói chuyện với anh. Cô như lấy hết dũng khí để cố gắng giữ được giọng bình tĩnh:
" Dật Hàn, tôi muốn biết mối tình đầu của anh tên là gì? ".Vân Thiên Nhược không biết anh có phải là sẽ nói tên người đó không. Cô cũng rất tò mò mối tình đầu của anh rốt cuộc là ai.
" Ai vậy a!". Phạm Đình Hi chống cằm chờ đợi. Ngay cả Lục Tử Kiện cũng thắc mắc, anh chơi với Trình Dật Hàn đã lâu cũng không biết là người nào, liệu có phải là người kia.
Trình Dật Hàn suy nghĩ " Mối tình đầu sao, cô ấy không còn nữa rồi chỉ vì... " Đột nhiên anh giương mắt nhìn Vân Thiên Nhược khiến cô giật mình. Trình Dật Hàn hơi mím đôi môi mỏng: "Tôi chọn đại mạo hiểm ". Vân Thiên Nhược nhìn anh uống rượu và thầm tán thưởng, chỉ uống rượu thôi không cần phải hấp dẫn ánh mắt người khác như vậy chứ. Từ lúc anh xuất hiện trong cuộc đời cô, cô thế nhưng lại cảm thấy đối với những người khác đều không có hứng thú. Thêm việc học bận rộn nên cô thật không nghĩ đến việc tìm người yêu. Trước giờ trong cô lại chỉ luôn chứa đựng hình bóng của một người.
Cô đang chờ anh đặt ra câu hỏi, lúc cô mải suy nghĩ thì đầu chai lại quay trúng cô. Cô không phải là quá đen đủi rồi đi.
" Dám hỏi Vân tiểu thư, đây là lần đầu tiên cô gặp tôi sao? Cô rất giống một người bạn cũ của tôi". Trình Dật Hàn vẫn tỏ ra anh chỉ thuận tiện hỏi như vậy.
Mọi người đều cho rằng Trình Dật Hàn mới gặp Vân Thiên Nhược không biết gì về nhau nên hỏi vậy. Riêng Vân Thiên Nhược lại như sét đánh ngang tai, anh hỏi vậy cô phải trả lời như thế nào. Mọi người đều nghĩ họ là lần đầu gặp mặt nếu cô chọn đại mạo hiểm thì không thỏa đáng. Chuyện này năm xưa chỉ có anh và cô biết, nếu như anh ấy không để ý đến mình thì chắc đã quên mất chuyện đó rồi đi. Càng huống hồ anh ưu tú như vậy thì những người tỏ tình nhiều vô kể sao có thể nhớ cô được. Đường nét gương mặt cô cũng thay đổi khá nhiều rồi, ánh mắt anh đối với cô cũng chỉ có xa lạ.
Suy nghĩ thấu đáo cô nhìn thẳng anh và nói một cách tự nhiên:" Đúng vậy. Chỉ sợ anh Trình nhận lầm người rồi. Anh tài giỏi như vậy, tôi bất quá là mới nghe danh thôi"
" Thật vậy sao. Nếu vậy tôi thất lễ rồi "
" Không sao "
Vân Thiên Nhược quan sát thấy anh đúng là vẻ mặt tin lời cô nói rồi thì thở phào nhẹ nhõm. Cũng cảm thấy chút mất mát vì anh lại không hề có ấn tượng với mình.
Trò chơi cứ thế kéo dài đến hơn 1 tiếng nữa. Trương Băng Khanh và Phạm Đình Hi đã say nằm gục trên bàn rồi. Còn Vân Thiên Nhược vì uống ít nên chỉ thấy hơi nhức đầu thôi, tửu lượng của cô cũng không tệ. Trình Dật Hàn bị uống nhiều nhưng vẻ mặt vẫn còn rất tỉnh táo. Âu Dương Thần đưa Trương Băng Khanh về, Lục Tử Kiện thì đưa Phạm Đình Hi về. Vân Thiên Nhược từ chối để Trình Dật Hàn đưa về vì lí do có người tới đón. Chờ họ về hết rồi cô đón taxi nhưng đã khuya rồi nên rất ít xe, thế là cô đi bộ trên đường để hóng gió.