Nửa đêm.
Quay trở về phòng, Chu Đức Tấn khẽ rùng mình khi thấy nhiệt độ đột ngột giảm xuống. Quan sát xung quanh mới phát hiện cửa sổ chưa đóng kín, một bên cánh còn hở khiến gió đông lạnh tràn vào phòng. Chu Đức Tấn lại gần nhẹ nhàng đóng cửa, cố gắng không gây ra tiếng động khiến Lương Tú Trân tỉnh giấc.
Cửa sổ được khép chặt, chẳng còn cơn gió lạnh vào phòng. Chu Đức Tấn lặng lẽ tiến đến chỗ giường. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, vén mái tóc rối sau vàng tai gọn gàng rồi trách móc.
– Trời lạnh như vậy mà không biết chú ý đến sức khoẻ! Cửa sổ vẫn còn mở mà đã đi ngủ rồi.
Chu Đức Tấn nén tiếng thở dài thuận tay kéo chăn lên ngang иgự¢ cho cô. Mọi lần từ chuyện kiểm tra cửa sổ đến điều mấy công việc vặt trước khi đi ngủ đều do một tay Chu Đức Tấn làm. Có lẽ Lương Tú Trân cũng đã quen với việc đó nên chẳng để tâm đến.
Bỗng.
Cô trở mình quay lưng về phía hắn. Bàn tay quờ quạng khắp giường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Khoảng trống bên cạnh Lương Tú Trân vốn là của Chu Đức Tấn. Vậy nên hành động của Lương Tú Trân bây giờ giống như một thói quen định hình từ sẵn.
Chu Đức Tấn giảm ánh sáng đèn ngủ trong phòng rồi mới lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Lương Tú Trân. Hắn nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, để cô gối đầu vào tay mình.
Như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Lương Tú Trân lập tức ôm chặt lấy người Chu Đức Tấn. Nét mặt chẳng còn vẻ cau có, khó chịu giống khi nãy.
Suốt hai tháng qua, Lương Tú Trân không đã quen với việc có Chu Đức Tấn nằm kế bên cũng quen luôn việc để Chu Đức Tấn làm mọi chuyện cho bản thân. Sự phụ thuộc này hình thành trong vô thức, không biết đến khi Lương Tú Trân nhận ra có cảm thấy mất mát hay không?
Chu Đức Tấn nhân lúc Lương Tú Trân ngủ liền hôn lên môi cô. Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng như mọi ngày hắn vẫn thường làm nhưng trong tình cảnh này chẳng khác nào đang lợi dụng khi cô không chú ý. Chu Đức Tấn biết nếu Lương Tú Trân tỉnh dậy, mấy hành động tình cảm thường ngày sẽ không giống khoảng thời gian cô giả vờ mất trí nhớ nên hắn mới tận dụng thời cơ.
Chu Đức Tấn ôm chặt Lương Tú Trân trong lòng, lúc ngẩng đầu lên nhìn vô tình phát hiện viên Tђยốς tгáภђ tђคเ khi nãy vẫn còn nguyên trên mặt bàn. Bàn tay hắn мơи тяớи gò má hồng mềm mại của cô, khoé môi khẽ cong lên nở một nụ cười đầy vui mừng. Chu Đức Tấn còn nghĩ Lương Tú Trân phải uống hơn một viên Tђยốς tгáภђ tђคเ để không mang thai con của hắn. Bây giờ thấy viên thuốc vẫn nguyên, tâm trạng hắn còn vui hơn mở hội. Vui đến nỗi suýt nữa khiến cô tỉnh giấc.
Chỉnh lại tư thế, Chu Đức Tấn nằm im để Lương Tú Trân dựa vào người. Hắn chẳng dám nhúc nhích vì sợ làm cô giật mình. Chu Đức Tấn cứ như vậy mà dùng thân mình làm gối ôm cho Lương Tú Trân suốt một đêm.
Gần sáng.
Thông qua khe hở trên những tấm rèm của cửa sổ, ánh nắng vô tình rọi vào căn phòng.
Lương Tú Trân nhíu mày trở mình tỉnh giấc. Đưa tay lên dụi mắt, Lương Tú Trân vừa định ngồi dậy chợt nhận ra có điều bất thường. Cô quay sang bên cạnh phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Chu Đức Tấn.
Lương Tú Trân vội vàng ngồi dậy lập tức kiểm tra quần áo trên người. Thấy mọi thứ vẫn còn nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Đức Tấn vì tiếng động Lương Tú Trân gây ra mà thức giấc. Hắn ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn mơ màng trong cơn ngái ngủ.
Còn chưa để Chu Đức Tấn hoàn toàn tỉnh táo, Lương Tú Trân đã vội lên tiếng.
– Đêm qua, anh ngủ ở đây sao?
Lúc này, Chu Đức Tấn mới nhận thức được những chuyện đang diễn ra. Bắt gặp ánh mắt hoang mang của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn chỉ biết cười gượng.
– Phải! Đêm qua anh ngủ ở đây. Nhưng anh không làm gì quá phận. Em không cần lo lắng!
Lương Tú Trân không nói chỉ gật đầu một cái.
Nhìn sự gượng gạo khó chịu biểu lộ rõ trên mặt Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn bỗng thấy hụt hẫng. Hắn không nghĩ việc thấy hắn nằm bên lại khiến cô không vui như vậy. Đáng lẽ hắn nên thức dậy sớm hơn để cô không phải thấy hắn mới đúng.
Chu Đức Tấn lặng lẽ bước xuống giường đi tới chỗ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ vest đã chuẩn bị sẵn. Lương Tú Trân quan sát từng hành động của Chu Đức Tấn rồi mới hỏi.
– Anh đến công ty sớm vậy sao?
– Gần đây công ty đang có chút việc nên anh muốn đến sớm làm thôi.
Dứt lời, Chu Đức Tấn mang bộ vest đã chuẩn bị sẵn vào bên trong thay đồ. Lương Tú Trân cũng đặt chân xuống giường, trong lúc chờ đợi liền tiện tay dọn dẹp vài thứ lặt vặt bừa bộn.
Chu Đức Tấn thay vội bộ quần áo mới rồi nhanh chóng ra bên ngoài. Lúc thấy Lương Tú Trân đang chăm chú dọn dẹp, hắn không nói lời nào trực tiếp rời khỏi phòng. Lương Tú Trân quay đầu lại chỉ còn thấy cánh cửa gỗ đóng chặt im lìm không một tiếng động. Cô thở dài rồi lặng lẽ bước vào nhà tắm.
Mấy việc mà mọi người Chu Đức Tấn thường hay làm, hôm nay hắn đã quên mất rồi.
Gần trưa.
Như thường lệ, Lương Tú Trân mang cơm đến công ty cho Chu Đức Tấn. Cô biết hiện tại hai người rất khó để nói chuyện như lúc trước nhưng cô không thể bỏ mặc hắn. Trước đây Chu Đức Tấn thường hay vì công việc mà bỏ bữa, nếu không phải cô ép thì hắn đã tự bỏ đói chính mình. Dù sao vẫn còn sống chung, những việc mọi ngày sớm đã quen tay nên cô mới đem cơm đến.
Đứng trước văn phòng chủ tịch, Lương Tú Trân câu lệ đưa tay lên gõ cửa thay vì trực tiếp bước vào trong. Âm thanh va chạm vào cửa gỗ đã ngừng được một lúc nhưng không thấy hồi âm. Lương Tú Trân thấy lạ liền gõ cửa thêm vài lần rồi cuối cùng chỉ nhận lại sự im lặng.
Giờ này nhân viên trong công ty đã nghỉ trưa, cũng chẳng có cuộc họp nào diễn ra vào thời gian này. Chu Đức Tấn vẫn hay đợi cô mang cơm trưa đến vậy mà hôm nay lại không có động tĩnh. Lương Tú Trân nhìn xung quanh vốn định tìm ai đó để hỏi nhưng dãy hành lang trống không. Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải đẩy cửa vào trong.
Bàn tay vừa cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ tay nắm cửa, một giọng nói bất ngờ vang lên.
– Chủ tịch không có trong phòng!
Lương Tú Trân vội thu tay lại. Cô quay bên cạnh nhìn Từ Viễn đang bước lại gần chỗ mình thì lên tiếng hỏi.
– Tôi mang cơm đến cho Đức Tấn. Anh ấy bận họp sao?
– Không bận! Hôm nay chủ tịch không đến công ty.
– Anh ấy không đến công ty.
Tù Viễn gật đầu rồi nói tiếp.
– Sáng nay tôi nhận được điện thoại từ chủ tịch. Chủ tịch nói sẽ không đến công ty hôm nay nên dời hết lịch sang ngày mai. Cô chủ có cần tôi gọi chủ tịch báo là cô đến đây không?
– Không… không cần đâu. Nếu anh ấy đã không có ở đâu thì tôi xin phép!
Lương Tú Trân khẽ nghiêng người chào rồi nhanh chóng ròi khỏi công ty.
Ra ngoài đường lớn, Lương Tú Trân bắt một chiếc taxi trở về Chu gia. Nhìn hộp cơm nóng hổi bản thân cất công làm cả buổi, Lương Tú Trân thấy khó chịu trong người. Rõ ràng sáng nay Chu Đức Tấn nói hắn đến công ty sớm để giải quyết một số việc quan trọng. Vậy mà khi cô đến tìm lại nhận được tin hắn không tới công ty làm việc.
Là do Chu Đức Tấn cố tình hay đang muốn tránh mặt cô?
Tâm trí Lương Tú Trân cứ mãi quanh quẩn mấy câu hỏi không lời giải đáp. Mãi cho đến khi chiếc taxi dừng lại trước Chu gia, Lương Tú Trân mới thôi không nghĩ đến mấy chuyện vô bổ.
Bước chân vào căn nhà rộng lớn nhưng xung quanh chỉ toàn những vật vô tri vô giác, Lương Tú Trân nén tiếng thở dài lê đôi chân nặng nhọc lên trên phòng.
Ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, Lương Tú Trân đặt tay lên trán hơi thở có phần nặng nề. Ngày hôm nay cơ thể cô rất kỳ lạ làm việc gì cũng cảm thấy mệt mỏi không có chút sức lực ngay cả việc nhỏ nhắt. Khi nãy mới đi được một nửa cầu thang, đầu óc đã hơi choáng váng hoa mắt chóng mặt. Mãi đến khi nằm xuống giường mới đỡ hơn được một chút.
Toàn thân Lương Tú Trân không còn cảm giác. Cô cuộn mình trong chăn không thể đứng dậy nổi. Vậy nên cả một ngày Lương Tú Trân chỉ nằm im trên giường nghỉ ngơi.
Đến tối muộn.
Ánh nắng mặt trời không còn chiếu sáng vào phòng.
Lương Tú Trân giật mình tỉnh giấc, đưa đôi mắt mơ màng nhin xung quanh mới phát hiện đã hơn 6 giờ tối. Cô chậm rãi bước xuống giường vào trong nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống dưới nhà nấu bữa tối.
Chuẩn bị mọi thứ tươm tất cũng đến 7 giờ, Lương Tú Trân ngồi vào bàn đợi Chu Đức Tấn trở về như mọi ngày. Âm thanh tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường khiến gian phòng không thể im lặng. Lương Tú Trân ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ lần thứ hai thì kim ngắn đã dừng ở số 8. Cô bực bội, gọi điện cho Chu Đức Tấn nhưng toàn nghe thấy thuê bao từ đầu giây bên kia. Lương Tú Trân quyết định không chờ hắn nữa mà dùng bữa một mình.
Hơn 10 giờ tối.
Căn biệt to lớn im lặng như không có ai ở, ánh sáng duy nhất phát ra là từ cửa sổ trong phòng khách.
Lương Tú Trân ngồi trên ghế sofa khoanh tay trước иgự¢, tâm trạng vô cùng bực bội. Cả ngày không liên lạc được với Chu Đức Tấn, hắn cũng không đến công ty làm việc nên Lương Tú Trân cũng chẳng biết tìm ở đâu.
Chợt, Lương Tú Trân nhớ ra Chu Đức Tấn còn có một quán bar ở trung tâm thành phố. Có khi nào Chu Đức Tấn đang ở chỗ sa đọa đấy không?
Trong quán bar toàn gái bán hoa, nếu không cũng là những vũ nữ thoát y. Đàn ông đến đó chủ yếu tìm nơi thoả mãn, Chu Đức Tấn lại là chủ chỉ cần nói một tiếng chắc chắn sẽ có người đến phục vụ. Biết đâu giờ này xung quanh hắn có ba, bốn cô gái bên cạnh rồi cũng nên.
Nhớ lại mấy lời Chu Di Linh từng nói trong bệnh biện. Khoảng thời gian cô ngồi tù, Chu Đức Tấn bên ngoài dẫn bao nhiêu cô gái đến bệnh viện phá thai. Bây giờ Lương Tú Trân cố tình giữ khoảng cách, Chu Đức Tấn không ra ngoài tìm người khác mới lạ.
Lương Tú Trân đứng dậy, đi lại nhiều lần trong phòng khách. Cô không hiểu sao bản thân lại phải lo lắng mấy chuyện liên quan đến Chu Đức Tấn. Đáng lẽ giờ này cô nên thảnh thơi chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon rồi mới đúng. Chỉ là mỗi khi tưởng tượng đến cảnh Chu Đức Tấn bên cạnh bao nhiêu phụ nữ, trong lòng có chút khó chịu.
Ngồi đợi thêm gần nửa tiếng, Lương Tú Trân nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài truyền đến. Một lúc sau, Chu Đức Tấn từ bên ngoài bước vào. Vẫn là bộ vest hắn mặc lúc sáng chỉ có điều sắc mặt có vẻ không vui.
Lương Tú Trân đứng dậy bước gần đến chỗ Chu Đức Tấn. Đôi chân vừa dừng lại, một mùi nước hoa nồng nặc từ người Chu Đức Tấn toả ra xộc thẳng vào mũi khiến Lương Tú Trân khó chịu. Cô nhớ hắn đâu có sử dụng loại nước hoa này. Lương Tú Trân muốn hỏi nguồn gốc bỗng nhớ đến tình trạng hiện tại của hai người nên đành chuyển câu hỏi.
– Anh đi đâu mà về giờ này mới về?
– Anh ra ngoài gặp đối tác!
Chu Đức Tấn dứt lời liền nhanh chóng bỏ lên trên lầu mà không giải thích gì thêm. Lương Tú Trân không quay người lên tiếng gọi hắn lại.
– Anh không định ăn cơm sao?
– Anh ăn bên ngoài rồi. Em nghỉ đi, lát nữa anh sẽ tự dọn dẹp.
Chu Đức Tấn nói nhưng không nhìn Lương Tú Trân đến một lần. Trả lời xong rồi liền quay lưng rời đi.
Lương Tú Trân đứng sững sờ trong gian phòng rộng lớn, bàng hoàng đến nỗi chẳng thể làm gì hơn.
Từ Viễn nói Chu Đức Tấn không đến công ty làm việc vậy mà giờ hắn lại nói đi gặp đối tác bên ngoài. Đối tác nào cùng bàn bạc công chuyện với hắn đến đêm muộn như vậy? Còn chưa kể mùi nước hoa trên người nồng nặc chắc chắn đã phải ở bên cạnh ai đó rất lâu nên mới lưu hương lại.
Lương Tú Trân thẫn thờ một lúc lâu rồi lững thững vào trong nhà bếp dọn dẹp bữa tối đã chuẩn bị. Cả ngày hôm nay, cô cất công nấu cơm trưa và cơm tối nhưng Chu Đức Tấn đều từ chối không động đến một miếng. Nhìn công sức bản thân bỏ ra phải đổ đi, Lương Tú Trân vừa giận vừa tiếc.
Trên phòng, Chu Đức Tấn cởi vội chiếc áo vest bên ngoài rồi cho vào máy giặt. Hôm nay hắn phải đưa đối tác về khách sạn. Trong xe ô tô bốn cửa đều đóng kín, vị đối tác kia lại dùng quá nhiều nước hoa khiến chúng ám lên người hắn. Lúc ở trên xe Chu Đức Tấn suýt nữa thì ngạt thở. Nếu đây không phải đối tác quan trọng, hắn đã chẳng cần tốn công đến vậy.
Chu Đức Tấn mở tủ quần áo, tự mình sắp xếp một bộ đồ để sáng mai đi làm. Thường ngày chuyện này đều do Lương Tú Trân chuẩn bị giúp hắn. Bây giờ hắn lại gần, cô còn không thích nói gì đến mấy thứ này.
Dọn dẹp xong dưới bếp, Lương Tú Trân quay trở lại phòng. Cô mở cửa bước vào trong đúng lúc Chu Đức Tấn đã tắm xong. Chu Đức Tấn nhìn cô rồi lại quay mặt sang hướng khác khiến Lương Tú Trân cảm thấy khó hiểu.
Chu Đức Tấn thu dọn lại số giấy tờ bừa bộn trên bàn. Hắn không quay người lại nhìn cô lấy một lần, giọng nói vẫn vang lên đều đặn.
– Em ngủ trước đi. Hôm nay anh sẽ ngủ ở phòng sách.
Nói rồi, Chu Đức Tấn mang tập tài liệu kia rời khỏi phòng. Nhưng đôi chân hắn vừa đi được vài bước đã phải dừng lại bởi âm thanh phía sau.
– Sao anh không ngủ ở đây? Có phải… anh đang tránh mặt em?
– Anh không tránh mặt em. Tại anh làm việc khuya sợ phòng sáng đèn khiến em không ngủ được.
Lần này Lương Tú Trân không thể nhẫn nhịn thêm. Cô bước đến chỗ hắn, kéo người hắn quay lại đối diện với mình. Gương mặt Lương Tú Trân biểu lộ rõ vẻ giận dữ, lớn tiếng quát.
– Anh lúc nào cũng nhắc đến công việc nhưng thực chất có phải anh bận rộn vì công việc đâu.
– Tú Trân, em đang nói cái gì vậy hả? Anh còn bận làm dự án ở công ty.
– Dự án? Vậy em hỏi anh cả ngày hôm nay anh ở đâu?
– Không phải anh nói với em rồi sao? Anh ra ngoài gặp đối tác.
Lương Tú Trân nhếch môi nở một nụ cười đầy khinh bỉ. Cô nhìn hắn, ánh mắt giống như thể đang nhìn một kẻ nói dối trắng trợn.
– Từ Viễn nói hôm nay anh không đến công ty. Toàn bộ công việc đều phải chuyển sang ngày mai. Anh nói đi gặp đối tác hay là đến quán bar của anh tìm gái hả?
Chu Đức Tấn sững sờ trước phản ứng gay gắt của Lương Tú Trân. Hắn không nghĩ chuyện hắn ra ngoài gặp đối tác, không có mặt ở công ty lại khiến cô tức giận như vậy. Suy nghĩ một lúc, Chu Đức Tấn khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn thấp giọng, ngữ điệu như đang dò xét.
– Lương Tú Trân, em… đang ghen sao?