Phía Sau Một Cô Gái - Chương 08

Tác giả: Ploy Ngọc Bích

762 ngày sau
Ngày đầu tiên của tuần thứ hai trong đợt thức tập tại một khách sạn 6 sao ở Hong Kong.
Tôi hé mắt tỉnh giấc trước 5 giờ sáng vài phút, nằm vùi trong chăn ngắm một phần thành phố ngoài cửa sổ, chờ mặt trời lên trên vịnh nước cạn.
Những hình ảnh của giấc mơ đêm qua vẫn thấp thoáng lả lướt trong đầu tôi. Nụ cười rực rỡ như ánh mai, đôi mắt lấp lánh như ánh sao của một chàng trai lạ mặt. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi vào một ngày dày tuyết ở Hallstatt là có thật hay chỉ vì giấc mơ đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần nên tôi mơ hồ rằng đấy là thật? hơn 2 năm trước quả thật tôi đã trốn đến Hallstatt để sắp xếp lại bản thân trong những ngày xuống dốc của cuộc đời. Nhưng những chuyện xảy ra ở đấy ngoài việc gặm nhấm nỗi trống trải vô ngần và những cơn mệt mỏi quặn lòng, tôi chẳng thể rõ ràng điều gì cả. Chỉ biết sau khi trở về Hà Lan từ chuyến đi ấy, cuộc sống của tôi sảng khoái hơn. Chẳng phải vì các sự kiện xảy đến sau này đều theo thứ tự ngăn nắp, hay vì mawy mắn tuôn xối xả vào cuộc đời tôi. Mà bởi tôi đã học cách đối mặt cùng một nụ cười.
Chàng trai ấy liệu có phải là một thiên thần được phái xuống để nâng đỡ tôi? Một thiên thần?! Cũng có thể lắm, dáng vẻ anh đẹp như thể hoàn hảo đến thế cơ mà...
Đúng 5 giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi. Tôi với tay đập nó một cú rồi tung chăn ngồi dậy. Tôi nhắm mắt vài giây, dồn sức tẩy hình ảnh thiên thần hoàn hảo ra khỏi tâm trí. Một ngày mới bắt đầu, phải cất cơn mơ đi thôi.
Trước khi rời nhà, tôi dừng lại 3 giây trước gương, cười thật tươi với chính mình. –Thảo Nguyên, sinh viên cuối ngành du lịch khách sạn –rồi vớ lấy chiếc túi xách, ù té rời phòng. Một ngày mới chính thức khởi hành.
Đúng 5 giơ 45 sáng. Tôi bước vào khách sạn bằng lối cửa dành cho nhân viên. Đang trên đường đến phòng thay đồ, tiếng ồn vọng lại từ đại sảnh kích thích cơn tò mò, buộc tôi chuyển hướng bước về phía đại sảnh. Ngợp hết tầm mắt tôi nào là hoa, là băng rôn, là biểu ngữ, in tên một ngôi sao thần tượng nào đó. Có cô gài tuổi teen ôm con gấu bông trắng to tướng choán gần hết phía trước thân người. Có người lân la đến chỗ bảo vệ, tiếp tân năn nỉ chuyện gì đó. Tôi thích thú: “Thì ra chuyện fan bám trụ ở khách sạn để trông tận mắt thần tượng là thật. Thế mà trước nay mình lại tưởng chỉ là một chiêu PR”.
Tôi dừng chân ở mép ngoài đại sảnh chừng một phút, rồi bước nhanh đến phòng thay đồ dành cho nhân viên thực tập. Luôn luôn đến sớm hơn giờ quy định. Luôn luôn nhận việc với một nụ cười. Luôn luôn hoàn thành công việc với một nụ cười. Luôn luôn...với một nụ cười.
Khi tôi đang cài những chiếc khuy cuối cùng của bộ đồng phục, chị quả lí bước đến:
-Thảo Nguyên, hôm nay trong danh sách dọn phòng của em có phòng của một trong những ngôi sao hạng A châu Á. Anh ta rất khó tính, em phải hết sức chú ý. Nguyên tắc vàng của nghề chúng ta là phải bảo mật thông tin riên tư của khách. Bất cứ giá nào cũng không được để lộ số phòng của sao cho đám fan ngoài kia. Okay?
-Yes, madam! –tôi mỉm cười đầy tự tin, tay giơ lên ngang chán theo kiểu chào trong quân đội.
Chị quản lí gật nhệ đầu, nhìn tôi khích lệ rồi bước khổi phòng. Cách cửa phòng sập lại, tôi liền thở phào một cái, người thuốn ra. Bây giờ tôi mới cảm thấy dạ mình co lại. Đây mới là ngày thứ 7 trong cuộc đời làm hotelier, mà tôi đã được giao trọng trách phục vụ cho khách VIP. Dù chỉ là dọn phòng, nhưng dọn phòng cho VIP thì tâm trạng cũng khác. Vừa thích (cảm giác từa tựa được lên chức), vừa sợ. Nếu kỹ năng của tôi không đủ tốt. nếu tôi vì cảnh giác thái quá mà quên trước quên sau. Nếu...
Tôi cắn mạnh một một cái, dùng cái đau xua đi nỗi lo lắng vô duyên. –“Sợ quái gì!? Dồn 100% trái tim và sức lực vào việc dọn phòng cho anh chàng ngôi sao kia là suôn sẻ ngay thôi mà” –nghĩ như thế, tôi thở nhẹ ra một cái, mỉm cười với những nhân viên thực tập khác vừa bước vào phòng.
Phòng của sao là căn phòng thứ 3 trong danh sách phòng dọn của tôi. Phòng Tổng Thống.
Vừa đẩy cửa bước vào, tim tôi lập tức như co rút lại trước không gian tráng lệ bên trong. Chùm đèn pha lê tinh xảo nằm cao quý trên trần, ngay chính giữa phòng khách, phủ khắp không gian một luồng ánh sáng mịn màng. Những tấm rèm cửa sổ bằng lụa trắng Nhật Bản, mà giá mỗi cái bằng cả năm lương thực tập của tôi. Chiếc bàn gỗ chạm trổ theo phong cách Châu Âu cổ điển có giá bằng một năm học phí và ăn ở của tôi ở Hà Lan. Trong phòng ngủ, chiếc giường rộng như một cái hồ bơi cõ nhỏ có giá...tôi chẳng biết mình đã từng có phúc sử dụng số tiền nào giá trị hơn chiếc giường ấy chưa. Đặc biệt từng phân tử không khí còn được nhuộm một mùi hương cam pha hạnh nhân rất nhẹ nhàng, dễ chịu.
Trong lúc chị nhân viên phục vụ chính thức của khách sạn đang dọn dẹp phòng tắm, tôi bày bố lại chăn đệm trên giường. Trên chiếc gối nhung màu ngà có một sợi tóc nhuộm màu nâu sậm. Tôi nhíu mày, một ý nghĩ hài hước xoẹt qua đầu: “Chắc chắn là tóc của ngôi sao kia rồi. Mình bán nó cho đám fan cuồng dười kia hẳn cũng được một vé đi Disneyland”.
Đang mỉm cười một mình, mắt tôi đột nhiên lướt ngang qua tủ đầu giường, rồi ghim chặt vào một vật: chiếc vòng đan bằng sợi len màu da cam có gắn một ngôi sao nhỏ bằng vàng, tôi mím môi bước đến cầm chiếc vòng lên.
Hai ngón tay của tôi vân vê ngôi sao bằng vàng nhỏ xíu đính trên chiếc vòng. Không thể nhầm được, chiếc vòng này đích thị là của tôi. Đã từng là của tôi. Tôi mua nó tại một hội chợ bán đồ cũ ở Amsterdam và thường xuyên đeo trong một thời gian dài. Sau chuyến đi Hallstatt, chiếc vòng không còn nữa. Trong mơ tôi thấy mình nhét nó vào tay vị thiên thần đẹp trai. Còn đời thật có lẽ tôi đã đánh rơi nó xuống một ᴆụn tuyết nào đó ở Hallstatt.
-That is my band (đó là chiếc vòng của tôi.) –một giọng Tiếng Anh cứng, gượng và tách biệt từng từ đột nhiên cất lên.
Bị bất ngờ, toàn thân tôi cứng lại. Mất vài giây sau, cổ tôi mới có thể quay sang...
Trước mặt tôi là một chàng trai đẹp như tranh vẽ. Đôi mắt sáng lấp lánh, hàng mi cong và ánh mắt lạnh. Đôi lông mày rậm, hơi hơi chếch, càng nhấn mạnh vẻ nam tính mạnh mẽ. Mũi cao và thẳng. Đoi môi trái tim với khóe môi cương nghị vô cùng gợi cảm. Khuôn mặt nhỏ. Làn da sáng mịn. Mái tóc nhuộm màu nâu sẫm và được tạo kiểu kĩ lưỡng.
-I...it’s...room service, sir (Tôi...đây là...phục vụ phòng, thưa ông.) –Tôi lắp bắp không phải vì vẻ điển trai của chàng trai trước mặt, mà vì cái lí trí ngủ mơ lúc này mới chịu hoạt động: “Anh ta chắc chắn là ngôi sao khó tính ngủ đêm trong phòng này. Và mi vừa bị bắt quả tang ᴆụng vào vật dụng riêng của anh ta. ૮ɦếƭ rồi”
-Give it to me! (đưa nó cho tôi!) –Giọng ngôi sao lạnh lùng, tay chìa ra phía trước, ánh mắt chuyển nhanh từ khuôn mặt tôi xuống chiếc vòng trong tay tôi.
Tôi nhích đến gần anh ngôi sao. Ngay lúc tay tôi chuẩn bị đưa chiếc vòng ra, đột nhiên tôi nhìn thẳng vào mặt anh. Một giây. Rồi tôi nhìn xuoongsa chiếc vòng trong tay mình. Một giây. Tôi mở miệng chưa kịp nói gì thì anh đã gỡ chiếc vòng trong tay tôi ra đeo nó vào cổ tay mình.
-Đó là vòng tay của tôi(2) –Tôi nói nhanh, trong lúc nhìn anh kết thúc việc cài khóa chiếc vòng.
Anh nhìn tôi với một vẻ nghi hoặc, ánh mắt nửa sững sờ, nửa như thẩm định độ thật giả của một món đồ. Bống tất cả cơ mặt của anh giãn ra, nét lạnh lùng trong đôi mắt lập tức bay biến. Anh cười, một nụ cười rạng rỡ và thật thà, rồi hơi cúi người, đặt hai tay lên hai vai tôi:
-Cô bé, em thay đổi nhiều quá. Kiểu tóc khác. –mắt anh nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân –Nhưng hình dáng thì vân nhỏ bé như xưa, trông cứ như cô học sinh trung học.
Nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng bất động của tôi, những tia thích thú hiện lên ăm ắp trong mắt anh. Anh chìa cổ tay đang đeo chiếc vòng cam ra trước mặt tôi:
-Chờ nhé, khoảng sau 11h đêm anh sẽ về đến. Gõ cửa phòng anh sau đó chúng ta sẽ nói thật nhiều. –Anh đưa chiếc vong lên môi, hôn nhẹ vào ngôi sao một cái –Cái còng này quả thật đem đến rất nhiều mau mắn.
Anh tan biến nhanh như khi anh đến. Tôi đứng lặng bên chiếc giường ngổn ngang, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
-Có ai vừa ở trong này à? –Tiếng chị dọn phòng vang lên nơi cửa phòng tắm.
-À không! –bấy giờ tôi mới cảm nhận được chân mình vẫn đang tiếp đất, trả lời một câu vu vơ không ăn nhập chút nào –một giấc mơ thôi không có gì đâu chị.
12 giờ đồng hồ sau.
Tôi đi đi lại lại trong phòng thay đò của nhân viên. Đã hết ca, đã thay ra bộ đồng phục, đáng ra tôi lên phóng nhanh về nhà, hoặc tạt ngang qua phố ăn đem mà sì sụp một tô mì hoành thánh rồi mới phải...
Chuyện xảy ra trong phòng Tổng Thống, phải chăng chỉ là ảo ảnh? Tôi cúi xuống nhìn vai mình. Cảm giác mừng rỡ từ cái bấu vai tao ngộ của cháng trai đẹp như tranh vẫn còn váng vất trên đôi vai tôi. Nụ cười rực rỡ như ánh mai, đôi mắt lấp lánh như ánh sao ấy đã rất gần, rất gần tôi. Cảm giác quen nhiều hơn lạ. Cảm giác thực nhiều hơn hư.
“Mình đâu có thiếu gủ mà phải mơ giữa ban ngày” –Tôi vỗ mạnh vào đầu mình một cái và oai dũng rời phòng thay đồ. Tôi di thang máy lên tấng thứ 25, rồi chui vào lối thang bộ thoát hiểm leo thêm 10 tầng nữa. Để chốn bảo vệ thì ít, mà để sỉ vả cái hành động bồng bột mình đang thục hiện thì nhiều: Tôi đang lên phòng anh –Vị thiên thần ở Hallstatt năm xưa, ngôi sao hạng A Châu Á bây giờ -mà không biết mình phải nói gì, pjair hành xử như thế nào. Biết đâu lờ ban sáng của anh chỉ là thành phẩm của những cảm xúc phấn khích nhất thời? Biết đâu vì việc này mà tôi mất chỗ thực tập? Tôi phải đi đâu về đâu? Phải làm thế nào hoàn thành chương trình học, đem tấm bằng về khoe bố mẹ? Càng nghĩ, tôi càng thấy mình đang đi về phía tăm tối.
Đứng trước cửa phòng anh, tay tôi bấm vào chiếc quai túi vắt ngang người, miệng lầm bầm: “Gõ cửa 3 cái. Chờ một phút. Nếu anh ấy không mở cửa thì mình về. Xem như chưa từng gặp gỡ. Xem như là một giấc mơ”.
Cộc. Cộc. Cộc.
Một. Hai. Ba... Mười. Mười một... Hai mươi hai, hai mươi ba.
-Vào nhanh nào! –anh mở cửa với nét mặt hớn hở, nắm lấy tay tôi kéo vào phòng.
Trên giường anh ngổn ngang quần áo. Tôi ngồi đại xuống chiếc sô pha giữa phòng, nhìn anh đứng ngắm vuốt trước gương. Anh mặc chiếc quần jean loang lổ đen đen, trắng trắng, áo sơ mi trắng cổ bèo bên trong, áo len nâu điểm vài sợi len kim tuyến óng ánh bên ngoài. Anh đang quấn đi quấn lại một chiếc khăn quàng màu trắng quanh cổ mà mãi vẫn không ưng ý với bất kỳ kiểu nào. Cuối cùng anh quấn đại cái khăn thành hai vòng quanh cổ, chùm một chiếc mũ len màu đen lên đầu để che hết tóc và đeo vào chiếc kính gọng nâu tròng trắng to choán nửa khuôn mặt.
Nhìn quần áo anh thì không giống một ngôi sao. Nhưng cái thấn thái ma lực cuốn hút người đối diện vẫn tỏa ra lóng lánh quanh thân người. Bấy giờ tôi mới thấm thía sâu đậm cái gọi là tố chất của một ngôi sao.
-Nhận ra anh không? –Sau vài giây ngắm mình trong gương bắng đôi mắt thỏa mãn, anh quay sang tôi hỏi với nụ cười tươi rói của một đứa trẻ vừa thắng trò chơi trốn tìm.
-Ra. Mà làm gì? –Tôi chẳng hiểu anh đang ám chỉ mô tê gì cả.
-Cải trang để ra phố chơi. Đi ăn vặt mà bị nhận a thì phiền lắm. –Anh quay lại nhìn mình trong gương, vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng nhét những sợi tóc còn chìa ra ngoài vào trong mũ len.
-Anh có có cải trang kiểu gì cũng thất bại. Mặt bằng chung của đám đàn ông con trai còn lang thang ngoài phố giờ này không đẹp. Tự dưng anh xuất hiện sẽ bị nhìn. Mà chỉ cần nhìn kỹ một chút con nít cũng nhận ra. –Tôi nói liền một hơi, cảm thấy thoải mái mà chẳng biết lí do là gì.
Anh hướng ánh mắt buồn bã về phía tôi, rồi đập nhẹ trán vào gương, làm ra bộ đang đau khổ. Thấy tôi phì cười anh cũng cười, rồi gỡ mũ và kính lém xuống giường.
Anh bước đến đối diện tôi, ngồi lên chiếc bàn gỗ đặt trước so-fa. Anh quan sát kỹ và lâu như thể đang đếm xem trên mặt tôi có bao nhiêu lông tơ. Chẳng hiểu sao tôi lại không thấy ngượng, ánh mắt cứ ngang bướng nhìn thẳng vào anh. Trò cân mắt kéo dài mấy phút. Rồi cả hai chúng tôi cùng cười phá ra.
-Anh không thể ngờ mình có thể gặp lại em. Không thể ngờ! Thậm chí từng muốn tìm em mà chẳng có manh mối nào. –Giọng anh hồ hởi và thật thà. Nụ cười anh chói sáng. Ánh mắt anh nheo lại, con ngươi lấp lánh.
-Tìm em làm gì?
-Để chắc rằng chuyện ở Hallstatt không phải là một giấc mơ.
-Giờ chúng ta làm gì đây? Không ra ngoài ăn được rồi. –Tôi cố ý đổi chủ đề trước khi đôi má mình biến thành hai quả gấc.
-Không biết nữa. Làm gì đây? –Anh khẽ cắn môi, mắt nheo lại như đang suy tính một việc gì to tát lắm. –Có ý này...
Nói chưa dứt câu anh đã đứng lên đi đến chỗ quầy bar trong phòng. Sau một hồi lục cục, anh đem ra hai cốc cafe nóng thơm lừng.
Chúng tôi ôm cốc cafe đến bên cửa sổ, ngồi bệt xuống sàn bên cạnh là một rổ bánh quy. Hương cafe thơm cháy mũi quyện cùng hương cam phảng phất trong không khí khiến đầu óc tôi muốn lịm đi. Cứ như đang phiêu bồng trong một giấc mơ. Tôi lén liếc sang nhìn anh, để chắc rằng anh vẫn ngồi đó –bên cạnh tôi và đang hít hà cốc cafe của mình. Anh quay sang bắt trọn ánh mắt tôi.
-Bị choáng bởi vẻ ngoài của anh à? –Giọng anh hí hửng.
-Không biết. –Tôi nghe giọng mình cứ phất phơ phất phơ, như lời thoại của các nhân vật trong cõi mộng. –Em chỉ nghĩ, nếu em chịu chú ý đến sự tình xung quanh 1 chút thì đã biết anh là ai từ lâu rồi, không cần phải vừa hốt hoảng, vừa ngỡ ngàng như lúc ban sáng.
-Hốt hoảng?
-Ừ. Nghe thiên hạ đồn đại rằng anh khó tính lắm. Nếu lỡ bị đuổi việc thì em chẳng biết nên làm thế nào.
Anh cười lớn. Đưa tay lên nửa xoa nửa vò phằn tóc mái của tôi, biến nó thành rối bù. Tôi hứ nhẹ một tiếng, miệng nở một nụ cười ngọt như mía. Không nkhis thân mật và ấm áp như anh trai em gái.
-Thế làm sao mà anh nổi tiếng? –Tôi vừa hớp cafe, vừa giương đôi mắt to tròn nên nhìn anh.
-Còn nhớ anh chàng mà anh đã quăng ra những lời tị nạnh chứ?
-Ư hử! –Tôi gật đầu, môi mím chặt vào mép cốc cafe, mũi không dứt ra được khỏi làn hương thoang thoangrmaf đê mê cùng tận.
-Anh ta dính scandal say sưa còn phóng ẩu, anh xin đạo diễn cho thử vai thế chỗ. Anh được chọn. Sau đó thì thành công nối tiếp thành công. Và cuối cùng anh có ngày hôm nay. –Giọng anh tự hào không giấu diếm. Ánh mắt anh mơ màng hồi tưởng lại giờ phút huy hoàng mình từng nếm trải.
-Ư hử! –Có một luồng khí rất mát mẻ, rất dễ chịu quét qua quét lại trong ruột gan tôi.
-Ư hử! –Anh nhại giọng tôi, ánh mắt trách móc vì tôi đã tỏ ra không mấy nồng nhiệt với câu chuyện của anh.
-Ư hử! –Tôi quay sang anh với nét mặt châm biếm.
Chúng tôi rơi vào yên lặng một lúc lâu. Tận hưpngr cafe đêm. Tận hưởng không gian ấm áp thân thiện đang bao bọc quanh mình.
-Em thế nào rồi? Đã tìm thấy cảm giác chắc chắn trong cuộc sốn mình chưa? –Anh hỏi, mắt ௱ôЛƓ lung đuổi bắt bóng đêm đang rảo bước ngoài cửa sổ.
-...-Tôi không trả lời câu hỏi của anh, chỉ khẽ lắc đầu –Em đến Hong Kong để thực tập trước khi tốt nghiệp. Sớm thôi, em sẽ thành một holtelier. Nhưng những lúc cơ thời gian để rọi thẳng vào cuộc đời mình, em lại không chắc là mình đang đi đúng, làm đúng. –Tôi hớp một ngụm cafe –Em không tập trung. Em vẫn muốn làm cái này một tí, cái kia một tẹo. Em không chắc là mình có thể toàn tâm toàn ý để theo đuổi con đường của một hotelier. Em muốn viết. em muốn lên các kế hoạch. Em muốn di chuyển. Nhiều nhiều lắm.
-Tại sao lại phải gò bó bản thân vào chỉ một việc?
Tôi nhìn anh. Anh nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Tôi quay sang nhìn vào làn nước cafe màu nâu sẫm trong cốc mình. Có cái gì đó... Có tiếng leng keng đang kêu nho nhỏ trong trong lòng tôi. Có một ánh sáng vừa loé lên đâu đó trong tâm trí tôi.
-một số người chỉ có một và chỉ một mục tiêu trong cuộc sống. Một số người có nhiều hơn một mục tiêu. –Anh nhẩm nha từng chữ, gioongs một con rồng đang nhả ra từng hạt ngọc, giống một người đang chia sẻ với người khác những kinh nghiệm xương máu từ chính uộc sống của mình. –Nếu em có nhiều và có đủ khả năng thực hiện hết thì cớ gì em lại bắt mình chọn? Cớ gì em lại kìm hãm bản thân?
Tôi không nói gì, cũng chẳng biết nên nói gì. Có chút vui mừng nhẹ nhàng lan tỏa. Cũng có chút tủi thân len lén dâng lên. Cùng một cuộc gặp gỡ rôi sau đó mỗi người xuôi theo mỗi hướng. Cả hai đều đổi khác ít nhiều. Nhưng anh thành công, anh có trong tay tất cả những thứ mà anh vươn tới. Còn tôi, tôi vẫn vẫy vùng, vẫn thấy nhiều thứ quá xa tầm với, vẫn thấy bản thân không đủ sức. Vẫn thấy phân vân. Vẫn thấy nghi ngờ.
-Cố lên cô gái! –Tay anh ghì một bên vai tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt mạnh mẽ đầy cổ vũ –cứ bước đi và hái những ngôi sao mà em muốn. Đùng ngại thất bại. May mắn sẽ đến với người nào không biết mệt mỏi đi tìm nó. Và khi may mắn đến nó sẽ đến theo một hàng dài.
May mắn chẳng quyết định gì cả. Chính anh mới là người quyết định những bước đi đúng để được là anh ngày hôm nay. Mà...-Tôi nhìn kĩ gương mặt anh, thoáng ngập ngừng -...anh đã... ngày xưa mắt anh có hơi khác so với bây giờ.
-Ừ, anh đã cắt mắt thành hai mí. một trong những bước đi đúng -Anh chớp mắt liên hồi có ý trêu tôi. -Anh đã làm thì phải luôn hoàn hảo.
-Trả cho em thứ này được không? anh đã nhận đủ may mắn từ nó rồi, giờ đến phiên em. -Tôi chớp mắt theo một cách dễ thương nhất có thể, tay chỉ chỉ vào chiếc vòng da cam trên cổ tay anh.
-Em không tin vào may mắn cơ mà? -Anh nói, lấy bàn tay còn lạ chụp quanh chiếc vòng trên cổ tay mình, như sợ bị tôi ςướק mất.
-Trả đây! -Tôi giả giọng hờn dỗi của một đứa con nít đang đòi bạn trả lại món đồ chơi ưa thích.
-Nó là bùa may mắn của anh thì làm sao cho đi được chứ? thế này nhé... -Anh vừa nói vừa rứt ngôi sao nhỏ ra khỏi chiếc vòng rồi chìa nó về phía tôi. -Của em, vì em vẫn chưa tiomf ra được ngôi sao cho chính mình. Còn anh giữ chiếc vòng may mắn.
Tôi đón nhanh lấy ngôi sao như sợ anh đổi ý. Đặt nó vào giữa lòng bàn tay, tôi ngắm nghía một hồi lâu rồi nắm tay lại. tôi mím môi và đứng bật dậy. đã đến lúc tạm biệt rồi.
Cửa phòng chỉ còn cách tôi 3 bước chân. Anh không gọi tôi lại. Tôi nhắm chặt mắt và xoay người lại. Tôi mở mắt và chạy ù về phía anh. Tôi cúi xuống, đặt lên má anh một nụ hôn.
Tôi buông môi mình ra khỏi làn da mịn màng nơi gò má anh. Anh ngồi. Tôi đứng và cúi sát xuống. Mắt chúng tôi cách nhua chi tầm 5 cm.
-Đùng bao giờ khư khư giữ mình như một tờ giấy trắng. giấy làm ra là để được viết lên cô bé ạ! -Anh nhìn sâu vào mắt tôi, nói cùng một nụ cười hiền như bột. giống hệt nụ cười đầu tiên của anh mà tôi nhìn thấy ở Hallstatt hơn hai năm về trước.
Tôi không nói không rằng, đứng thẳng dậy bước nhanh ra khỏi phòng. Anh nói với theo sau lưng: "Lần sau gặp lại hãy trả ngôi sao về với chiếc vòng nhé!". Tôi chẳng đáp lời anh, vẫn chăm chăm mở cửa bước ra. Cánh cửa vừa sập lại, môi tôi mấp máy: "Một dịp nào đó...".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc