Cho tới khi Thịnh Viễn Thời về đến nhà, xác nhận anh đã uống thuốc, không xuất hiện triệu chứng dị ứng nghiêm trọng, Nam Đình mới tạm yên tâm. Cô nhìn Mất Ngủ đang thoải mái chiếm đóng cả cái giường lớn, thì không khỏi suy đoán: “Có khi nào là vì đêm đấy anh Bảy ở đây, mày với chị ngủ ngoài sô pha, nên mày mới thù anh Bảy không?”
Đêm đó, sau khi Thịnh Viễn Thời đến, Nam Đình không chút nghĩ ngợi mà đỡ anh lên giường luôn. Lúc đó, đúng là Mất Ngủ có sủa vài tiếng, hơn nữa còn cứ đi quanh giường. Nam Đình chỉ cho rằng vì nó thấy người lạ, mà cô thì lại không cho nó lên giường, sợ Thịnh Viễn Thời tỉnh giữa đêm bị dọa sợ, cũng lo Mất Ngủ quấy rầy anh.
Nam Đình ngả vào giường, đùa nghịch với móng vuốt của Mất Ngủ, rồi giải thích với nó, “Là chị cho anh Bảy ngủ nhé, anh ấy uống say có biết gì đâu, với lại, đây là chỗ của chị, không phải của mày.”, sau đó lại chống cằm nghĩ, “Mai chị đi mua cho mày một cái nhà chó nhé.”
Dường như Mất Ngủ ý thức được rằng mình không còn cơ hội ngủ trên giường lớn của chủ nhân nữa, nó thở hổn hển, ra vẻ làm nũng, còn không ngừng liếm tay Nam Đình. Ngay lập tức, Nam Đình cảm thấy thằng nhóc này hiểu lầm là mình định vứt bỏ nó, cô vội xoa đầu Mất Ngủ, “Anh Bảy vì mày mà phải đi giải dị ứng, sau này mày không được bắt nạt anh ấy đấy, biết chưa? Cố tránh xa anh ấy ra một chút, dị ứng khó chịu lắm.”
Bởi thế, sau khi Mất Ngủ đã ngủ say, Nam Đình dọn dẹp lại căn phòng ngủ và phòng khách vốn đã rất sạch sẽ, từ trong ra ngoài, nghiêm túc quét dọn lại một lần, âu cũng là để thu hết đám lông của Mất Ngủ, cố gắng loại bỏ hết nguyên nhân dẫn đến chứng dị ứng của Thịnh Viễn Thời. Đến khi cô xong xuôi với cả người đầm đìa mồ hôi, thì mới thấy Thịnh Viễn Thời nhắn Wechat chúc cô ngủ ngon. Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định không trả lời, cố tình giả vờ đã ngủ say, tránh cho Thịnh Viễn Thời thấy cô hồi âm rồi lại hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ?”
Ngày hôm sau, Nam Đình làm ca tối. Thịnh Viễn Thời có lịch bay nên đến sân bay từ sớm, trước khi cất cánh, hai người nói chuyện điện thoại một lát, cô mở lời trước: “Tối qua em đi ngủ rồi.”
Lúc ấy đúng là đã rất khuya rồi, Thịnh Viễn Thời cũng chẳng nghĩ nhiều, nghe cô nói muốn mua nhà cho chó, anh hỏi với vẻ khó hiểu: “Thế trước giờ nó ngủ ở đâu?”
Nam Đình đáp một cách đương nhiên, “Trên giường.”
“Trên giường em?”, giọng điệu Thịnh Viễn Thời lập tức có chút khác thường, “Thế em ngủ ở đâu? Không phải là ngủ cùng nó đấy chứ?”
Á… Thật ra Nam Đình đã suy nghĩ rất cẩn thận, sở dĩ lần trước Thịnh Viễn Thời bị dị ứng nghiêm trọng như vậy, chắc chắn là vì trên giường có lông của Mất Ngủ. Cô rầu rĩ gãi đầu, “Anh bị dị ứng không nghiêm trọng lắm đúng không?”
“Đừng có nói lảng sang chuyện khác.”, Thịnh Viễn Thời cần một đáp án chính xác, “Có phải nó vẫn luôn ngủ cùng em đúng không?”
Giọng Nam Đình lập tức nghe rụt rè hẳn, “Đúng.”
Thịnh Viễn Thời ngồi trong khoang điều khiển, lẳng lặng nhìn bãi đỗ sân bay, qua khóe mắt, thấy Tùng Lâm cứ nhìn mình chằm chằm, anh nổi giận: “Làm xong mọi bước chuẩn bị chưa?”
Tùng Lâm nào còn dám tò mò nữa, ngoan ngoãn tiếp tục công việc, trong lòng thì lại đang lẩm bẩm: Chẳng trách sư phụ nói trở mặt là trở mặt ngay được, hóa ra là sư mẫu… ngủ với người khác? Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng này! Người phụ nữ của sư phụ sao có thể tùy tiện như thế chứ! Vậy thì “nó” kia là ai? Còn chọc cho sư phụ tức điên lên như thế. Tùng Lâm cảm thấy não mình hình như không đủ dùng.
Nam Đình nghe thấy anh giận lẫy sang cơ phó liền vội vàng nói: “Sau này em sẽ không bao giờ cho nó lên giường nữa.”
Thịnh Viễn Thời dịu giọng, cố gắng bình tĩnh mà nói lý với cô, “Em thích nó, nó lại nghe lời, nhưng cũng chỉ là… một con thú cưng, không thể ngủ trên giường chủ được. Anh không ghét nó, cũng không phải vì bị dị ứng, mà là… Em hiểu ý anh không?”
Nam Đình hiểu. Chỉ là, cô vẫn luôn không ngủ được, có giường cũng như không, còn chẳng nhớ rõ là từ lúc nào, Mất Ngủ bắt đầu lên giường ngủ, mà cô còn nghiêm chỉnh thay ga trải giường đều đặn. Nhưng những lời này, cô không dám nói với Thịnh Viễn Thời. Chính Nam Đình cũng cảm thấy kỳ lạ, sau khi gặp lại, vì sao cô lại sợ anh như vậy? Dù cho bắt đầu từ hôm cô bị sốt, Thịnh Viễn Thời đối xử với cô vô cùng dịu dàng, sự dịu dàng mà trước đó Tư Đồ Nam chưa bao giờ được hưởng thụ. Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.ComỞ phía bên này, Tùng Lâm bề ngoài thì đang làm việc, nhưng hai tai thì vẫn dựng lên hóng chuyện, nghe thấy thế, cậu ta thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm: “Thì ra là thú cưng.”
Thịnh Viễn Thời lập tức nhìn về phía cậu ta, “Cậu nói cái gì?”
Tùng Lâm rất sợ bị sư phụ đuổi xuống khỏi máy bay, cậu ta vội vàng nói: “Em có nói gì đâu, sư phụ à, em im lặng nãy giờ mà.”
Thịnh Viễn Thời liếc cậu ta một cái sắc lẹm, rồi ra lệnh, “Xác nhận tình hình thời tiết với đài quan sát.”
Tùng Lâm lập tức tiến vào trạng thái làm việc, “Đài quan sát thành phố G, Nam Trình 1662…”
***
Giữa trưa, Tang Chất đến, thấy giữa phòng khách có một cái nhà cho chó, anh liền hỏi với vẻ khó hiểu: “Hồi trước chẳng bảo không gian nhỏ quá đành phải để Mất Ngủ thiệt thòi còn gì?”
Chuyện Thịnh Viễn Thời bị dị ứng với lông chó, Nam Đình tạm chưa nói đến, “Nó chiếm giường của em, chờ em không bị mất ngủ nữa, em ngủ ở đâu?”
Về chuyện cô không ngủ được, Tang Chất nói: “Tình trạng của em bây giờ không thuộc phạm vi mất ngủ nữa, em phải tập tiếp thu danh từ “không ngủ” đi.”
Bất kể là mất ngủ, hay là không ngủ, chẳng phải đều là không ngủ được hay sao? Nam Đình không cảm thấy hai khái niệm khác nhau là bao.
Tang Chất cũng không muốn tăng gánh nặng tâm lý cho cô, nên cũng không nói sâu thêm gì nữa, chỉ kiểm tra vết thương trên trán cho cô rồi vứt bỏ miếng băng cá nhân, “Lúc tắm rửa để ý một chút là được.”
Nam Đình soi gương, “Có để lại sẹo không?”
Đáp án là không. Nhưng Tang Chất cho rằng cô để ý điều đó là vì Thịnh Viễn Thời, thế nên anh cố tình nói: “Ngộ nhỡ để lại sẹo thì nuôi mái, che được mà.”
Vì thế, Nam Đình bèn nhấc một nhúm tóc lên ướm thử, rồi bĩu môi nói: “Để mái xấu lắm.”
Tang Chất thở dài một hơi khẽ khàng gần như không thể phát hiện ra, phong thái như một người anh cả, “Nếu cậu ta dám chê em, anh sẽ thay em dạy cho cậu ta một bài học.”
Nam Đình bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng cười cho qua.
Tang Chất nhìn Mất Ngủ nằm sấp bên chân mình, còn thấy lạ là thằng nhóc này không ghét mình từ bao giờ vậy, anh nói với Nam Đình: “Sáng nay dì út gọi điện cho anh, hỏi thăm tình hình của em dạo gần đây.”
“Ngoài bản thân dì ấy ra, dì ấy còn bắt anh làm người giám hộ em…”, hiển nhiên Nam Đình đã quen với việc dì út Nam Gia Dư giữ liên lạc với Tang Chất, “… Mà lại quên là, em đã qua tuổi vị thành niên lâu rồi.”
“Dì ấy hỏi thẳng em, chắc chắn em sẽ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chẳng qua là dì ấy muốn nghe sự thật mà thôi. Huống hồ anh với em cùng ở thành phố G, anh chăm sóc em là chuyện đương nhiên.”, sau đó lại báo với cô: “Dì út được chuyển đến thành phố G làm việc, ngay sau hôm em về từ thành phố A.”
“Ngay sau hôm em về là dì ấy đã đến thành phố G rồi?”, Nam Đình vô cùng bất ngờ, “Nhưng lúc em đến thành phố A, dì ấy không hề nhắc một chữ nào với em, lần gần nhất hai dì cháu nói chuyện điện thoại, dì ấy cũng không bảo gì cả.”
Tang Chất giải thích giúp Nam Gia Dư: “Nói cho em, kiểu gì em cũng xin nghỉ để dọn dẹp giúp dì ấy.”
“Không đâu.”, Nam Đinh nói với vẻ trẻ con: “Em sợ dì ghét mùi của Mất Ngủ trên người em.”
Tang Chất bật cười, “Dì ấy vẫn không tán thành cho em nuôi Mất Ngủ à?”
Nam Đình hơi nhướng mày, “Dì ấy bảo, em tiết kiệm tiền mua thức ăn cho Mất Ngủ mà mua quả óc chó ăn, thì sẽ thông minh hơn bây giờ nhiều.”
Lời này đúng là mang phong cách của Nam Gia Dư, “Lần này dì út không phải là đi công tác tạm thời, có khả năng là sau này sẽ ở luôn thành phố G.”
“Tin này còn tệ hơn cả tin em thi không đạt chuẩn.”, Nam Đình lấy trái cây Tang Chất mang đến bổ một đĩa rồi đặt lên bàn, vừa ăn vừa nói: “Đợi dì ấy xong việc, chắc chắn sẽ sờ đến em.”
Vốn dĩ Tang Chất cũng muốn nhắc cô chuẩn bị tinh thần, “Để dì ấy biết em ở trong căn hộ bé như thế này, chỉ sợ là…”
“Chỗ này của em nhỏ đâu mà nhỏ, có thêm Mất Ngủ mà còn thấy rộng rãi chán.”, Nam Đình đọc hiểu sự xót xa trong mắt anh, “Không sai, căn hộ đi thuê này đúng là nhỏ hơn cả phòng ngủ của em ngày trước, nhưng em chẳng cảm thấy có gì không ổn cả. Rộng như thế, thật ra lại là lãng phí ấy chứ.”
“Không phải là nói như thế.”, đáy mắt Tang Chất hiện lên những cảm xúc phức tạp, “Dì út cũng chỉ là không muốn em chịu khổ thôi.”
“Em không thể nào như ngày trước, áo xỏ tận tay, cơm bưng tận mồm nữa.”, Nam Đình cụp mí mắt, “Huống hồ bây giờ em cũng không muốn sống những ngày như thế nữa. Như bây giờ, có công việc mình thích, có trách nhiệm chăm sóc cho mình với Mất Ngủ, phong phú hơn bao nhiêu, cũng rất là thực tế.”
Thời điểm khó khăn nhất đã qua đi, như bây giờ, đúng là chẳng có gì không ổn cả, ngoài sự xuất hiện của Thịnh Viễn Thời khiến Tang Chất không mấy thoải mái. Anh nhìn Nam Đình, “Dì út gọi điện lúc sáng sớm, anh vừa mới dậy, anh có cảm giác là dì ấy phát hiện ra em không ở chỗ anh rồi.”
Dì út của mình khôn khéo đến đâu, trong lòng Nam Đình tự hiểu, cô gật đầu tỏ vẻ đã biết, “Em biết rồi.”
“Chuyện cái trán của em bị thương, anh cũng không kể với dì ấy, nhưng nếu hôm nào đấy dì ấy có thời gian gọi em đến, chắc là cũng không giấu được đâu, khả năng quan sát của dì ấy không thua gì anh.”, Tang Chất lại nhắc nhở cô đúng lúc, “Khi nào gặp dì ấy, em vẫn nên nói chuyện không ngủ cho dì ấy thì hơn, trong quá trình trị liệu, có lẽ cũng cần dì ấy phối hợp. Không phải lo dì ấy không tiếp nhận được, dì ấy là người phụ nữ mạnh mẽ, điểm này em rất giống dì ấy, nhất là trong tình hình trước mắt, chuyện không ngủ chưa gây ảnh hưởng đến sức khỏe của em.”
Nam Đình hỏi: “Phải bắt đầu rồi à?”
Tang Chất gật đầu, “Chuẩn bị. Anh nói chuyện với thầy anh, cả hai thầy trò đều nhất trí là phải bắt đầu từ giấc mơ của em.”
Nam Đình không có ý kiến gì, “Em nghe anh.”
Sau đó, hai người cùng nhau ăn trưa. Trong bữa cơm, Nam Đình vẫn không nhịn được mà hỏi: “Làm thế nào để giải dị ứng?”
“Ai phải giải dị ứng?”, Tang Chất khẳng định chắc chắn: “Em chưa từng bị dị ứng bao giờ.”
Nam Đình không đáp.
Tang Chất hiểu luôn, “Thịnh Viễn Thời?”, bỗng nhiên anh nhớ đến cái nhà cho chó mới kia, “Cậu ta bị dị ứng với lông chó hả?”
Anh quá thông minh, Nam Đình căn bản không phải là đối thủ của anh, cô trả lời đúng sự thật: “Anh ấy bị dị ứng với lông và mùi của Mất Ngủ, liên tục hắt xì, trên da còn xuất hiện vết mẩn đỏ ngứa ngáy.”
Tang Chất nghe vậy thì trầm mặc mất mấy giây, sau đó cúi đầu cười, lẩm nhẩm nói: “Không ngờ, Mất Ngủ lại là khắc tinh của cậu ta.”
Thật ra Nam Đình cũng cảm thấy dị ứng với lông chó là rất kỳ lạ, có điều, thế giới rộng lớn như thế, chuyện lạ nào mà chả có, anh Bảy của cô bị dị ứng với lông chó là thật, cô có thể nói gì nữa? Nam Đình gặng hỏi: “Rốt cuộc là làm thế nào để giải dị ứng? Có thể làm một lần khỏi triệt để được không?”
Tang Chất đặt đũa xuống, “Nói một cách đơn giản, điều trị giải dị ứng là thông qua đường tiêm hoặc đường nạp khác đưa thuốc vào người bệnh nhân liên tục, lượng thuốc từ nhỏ đến lớn, tần suất từ thấp đến cao, để tăng khả năng chịu đựng của bệnh nhân với nhân tố gây dị ứng, cũng có nghĩa là để cơ thể sinh ra kháng thể chống lại tác nhân dị ứng, cho đến khi không có phản ứng với tác nhân dị ứng nữa, hoặc là hiện tượng dị ứng thuyên giảm.”
“Tiêm đi tiêm lại, liên tục ư?”, Nam Đình cảm thấy khá nghiêm trọng, “Là bao nhiêu lần?”
“Cái này…”, Tang Chất day ấn đường, “Phải xem khả năng miễn dịch của bệnh nhân, không vơ đũa cả nắm được. Tóm lại, giải dị ứng là cả một quá trình, không phải một hai lần là chữa khỏi được.”
Nam Đình có phần nản lòng, “Xem ra giải dị ứng không hề đơn giản.”
“Nhưng cũng có một cách chữa dị ứng cực kỳ hữu hiệu, không gì sánh nổi.”, Tang Chất đề nghị dựa trên góc độ chuyên môn, “Có thể bảo cậu ta đến bệnh viện khám trước, rồi cân nhắc phương án trị liệu sau. Đương nhiên, nếu cậu ta chê phiền, thì em đừng nuôi Mất Ngủ nữa là được.”
Nam Đình mẫn cảm nghe ra được giọng điệu của anh khi nói câu cuối cùng, rõ ràng có vẻ không vui, cô thấp giọng nói: “Anh ấy bảo cho em nuôi.”
“Thế thì em bảo cậu ta nhanh chóng đến bệnh viện khám đi, không thì tránh xa Mất Ngủ ra, dị ứng nghiêm trọng là nguy hiểm đến tính mạng đấy.”, Tang Chất nói xong thì không để ý đến cô nữa, tiếp tục ăn cơm.
***
Trước khi đến trực ca tối, biết Thịnh Viễn Thời đang trên chuyến bay về, di động đang trong trạng thái tắt máy, Nam Đình vẫn vì lo lắng cho tình trạng dị ứng của anh mà gọi thử xem. Cho đến khi nghe được tiếng thông báo tắt máy, cô mới thôi hy vọng, sau đó gọi điện cho Nam Gia Dư. Chuông đổ mãi một lúc dì mới bắt máy, không đợi Nam Đình nói chuyện, dì đã vội vàng lên tiếng: “Tang Chất bảo con à? Được thôi, biết thì tốt, dì sắp họp đây, lát nữa gọi lại cho con sau.”
Nam Đình đã quen với trạng thái sinh hoạt bận rộn của dì út, cô đáp một tiếng: “Được ạ.”, rồi chuẩn bị cúp máy.
Đột nhiên Nam Gia Dư lại nói: “Con với Tang Chất chia tay à?”
Nam Đình hỏi lại theo phản xạ có điều kiện: “Bọn con ở bên nhau từ bao giờ?”
Giọng điệu của Nam Gia Dư vẫn không thay đổi, “Ý dì là, có phải con không ở chỗ Tang Chất nữa không?”
Quả nhiên đúng như Tang Chất dự đoán, Nam Đình nói: “Chỗ anh ấy xa sân bay quá, con đi đi về về không tiện.”
“Có cái gì mà không tiện? Chẳng lẽ cậu ta lại để con tự đi à?”, giọng Nam Gia Dư bỗng chốc đanh lại, “Con suy nghĩ cho kĩ, xem giải thích chuyện này với dì như thế nào.”
“Dì út, con…”, lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Nam Gia Dư tiếp tục: “Chắc là cậu ta không nói với con, hiện giờ, toàn bộ nhà họ Tang đều đang đợi con được rước qua cửa.”
“Gì cơ?”, Nam Đình ngẩn ra.
Nam Gia Dư nói bằng vẻ bất đắc dĩ hiếm thấy: “Con bảo cậu ta phải làm thế nào bây giờ?”