Phi Tử Của Ca Ca - Chương 99

Tác giả: Tất Minh Vũ

“Tình nhi…“
Hạng Ngạo Thiên bực mình gọi một tiếng.
Tiểu nữ nhân này như thế nào có thể như thể không nhìn thấy hắn tồn tại? Hiển nhiên ngay trước mặt hắn lại nghĩ đến chuyện khác.
“Hả?“
Mai Tuyết Tình kéo suy nghĩ mình trở lại, “Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì?“
“Ta đến thăm nàng!“
Hạng Ngạo Thiên mặt áp sát vào mặt nàng, “Ta rất nhớ nàng!“
Không đợi Mai Tuyết Tình có bất cứ cự tuyệt, môi đã đặt lên đôi môi anh đào mềm mại của nàng.
Bàn tay to tha thiết siết chặt vòng eo Mai Tuyết Tình, phảng phất như muốn đem nàng vân vê tiến vào trong thân thể của chính mình.
“Ai nha…” Mai Tuyết Tình không nhịn được lên tiếng kêu.
“Ngươi nhẹ tay chút… xương sườn ta vừa mới lành lại bị ngươi làm cho sắp gãy nữa rồi!“
Mai Tuyết Tình nhẹ giọng khiển trách hắn.
Hạng Ngạo Thiên không có ý tứ nở nụ cười.
“Tình nhi, xin lỗi, ta quá vội vàng rồi!“
Vừa khẽ xoay mình ôn tồn triền miên.
“Tình nhi…“
Hạng Ngạo Thiên nhìn chăm chú vào hai mắt Mai Tuyết Tình, “Ta có ý định đem nàng đưa về đông trang, nàng cần phải tĩnh dưỡng thêm mấy tháng!“
“Không…” Mai Tuyết Tình phản ứng kịch liệt.
“Ta đã khỏi hẳn rồi, trong cửa hàng còn có thật nhiều chuyện cần ta ở đây xử lý!“
“Tình nhi…“
Hạng Ngạo Thiên có chút bực mình, “Ta đã phái người đi đông trang rồi, bảo Tiểu Hoa đem noãn giường làm nóng lên, chúng ta lập tức đi ngay!“
“Ngươi…” Mai Tuyết Tình ngữ khí lộ vẻ không vui mừng gì.
“Ngươi như thế nào có thể tự mình chủ trương? Bởi vì ngươi vốn là hoàng đế? Bởi vì ngươi đã có thói quen ra lệnh?“
Trừng mắt giận dữ nhìn Hạng Ngạo Thiên một cái, “Ta không phải đại thần của ngươi, ta cũng không phải phi tần của ngươi!“
“Tình nhi…“
Hạng Ngạo Thiên không biết thế nào lại làm nàng mất hứng rồi, “Tình nhi… Nàng hãy nghe ta nói…“
Mai Tuyết Tình thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Hạng Ngạo Thiên muốn ra mở cửa.
“Tình nhi…“
Hạng Ngạo Thiên nhanh tay lẹ mắt tiến tới dựa vào cánh cửa giữ lại.
Hắn đưa tay giữ lấy bờ vai Mai Tuyết Tình nghiêm túc nói, “Tình nhi… Nàng hãy tĩnh dưỡng một tháng, chỉ một tháng thôi có được hay không? Nàng đáp ứng qua ta đi, chúng ta còn muốn sinh rất nhiều hài tử nữa mà!“
Phảng phất vốn như là cầu xin, “Thân thể của nàng không tĩnh dưỡng cho tốt, nàng như thế nào có thể kinh doanh tốt cửa hàng? Như thế nào có thể khỏe mạnh sinh hài tử? Uh?“
Đưa tay ôm siết Mai Tuyết Tình vào trong lòng, miệng kề bên tai nàng khẽ nói.
“Tình nhi, ta biết… ta biết, ta chuyện này làm có chút đường đột, nàng có phải hay không bởi vì ta không có tìm nàng thương lượng trước, lại tức giận rồi?“
Nghiêm túc nhìn sâu vào hai mắt Mai Tuyết Tình, “ Xã hội kia của nàng, nam nhân có phải hay không làm chuyện gì đều phải cùng nữ nhân thương lượng trước?“
Mai Tuyết Tình “phì” một tiếng bật cười ra tiếng.
“Không phải chuyện gì đều phải tìm nữ nhân thương lượng, mà là nam nữ ngang hàng, là nam nhân đối với nữ nhân tôn trọng!“
Mai Tuyết Tình cảm giác thật là làm khó hắn vì dù sao đi nữa hắn cũng là vua của một nước.
“Ngạo Thiên, ta giận, là bởi vì ngươi mang tư tưởng chủ nghĩa nam nhân rất nghiêm trọng, chuyện gì ngươi cũng thói quen tự quyết định trước, cách làm này làm cho ta thật không thích ứng được!“
“Mặc dù dự tính ban đầu của ngươi vốn là tốt, vốn là suy nghĩ cho ta, nhưng mà, ngươi lại tự ý đưa ra quyết định trước, ít nhất cũng phải hỏi qua ý nghĩ và cảm giác của ta! Nếu không, thật làm cho ta cảm giác rất bị động!“
Hạng Ngạo Thiên rốt cuộc xem như là đã thuyết phục được tiểu nữ nhân trước mắt, tương lai mọi người đều độc lậpnhư vậy sao, có chủ kiến tự mình quyết định?
Nếu trong hậu cung của hắn các tần phi cũng giống như Tình nhi, không được bao lâu, hậu cung chắc phải ầm ĩ náo loạn ngất trời rồi!
Cũng may mình chỉ thích Tình nhi một người, dáng điệu cúi đầu của nữ nhân trước mắt hình như trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì?
“Đươc… được…“
Vỗ vỗ sau lưng Mai Tuyết Tình, vội vàng thừa nhận sai lầm.
“Sau này, ta có làm chuyện gì, nhất định sẽ cùng nàng thương lượng trước, được không?“
Có ai có thể tin được, hoàng đế uy nghiêm trầm ổn nói năng thận trọng lại trước mặt nữ nhân yêu thương trong lòng thành ra nhu hòa mêm mỏng rồi?
Hạng Ngạo Thiên cũng đã không tin chính mình như thế nào có thể làm ra chuyện nhún nhường như vậy, nhưng mà, ở đây cũng không có người ngoài nào nhìn thấy, thế cũng chẳng có việc gì!
Cũng không phải chuyện gì trái với nguyên tắc, tiểu nữ nhân vui vẻ là tốt rồi!
Đại trượng phu không cùng nữ nhân so đo!
Hạng Ngạo Thiên trong lòng tự an ủi mình.
Xe ngựa trên đường chạy thẳng đến đông trang.
Mai Tuyết Tình ngồi ở bên trong xe, chỉ là có chút không yên lòng chuyện trong cửa hàng.
“Ngạo Thiên, ta còn có rất nhiều chuyện còn chưa dặn dò các nàng ấy!“
Nàng cong lên cái miệng nhỏ nhắn, “Chúng ta quá vội vàng rồi!“
“Tình nhi…” Hạng Ngạo Thiên ôm nàng vào trong lòng, làm cho nàng hấp thu nhiệt độ cơ thể của mình.
“Nàng không phải đã nói qua với ta, không nên chuyện gì cũng tự mình nhất định đi làm sao, đáng buông tay thì nên buông tay cho các nàng ấy làm đi, không phải, muốn ℓàм тìин nhi của ta mệt ૮ɦếƭ rồi làm sao bây giờ?“
Mai Tuyết Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên liếc mắt nhìn hắn.
Xú nam nhân, trí nhớ thật tốt, chỉ nói qua với hắn một lần, vậy mà lại làm cho hắn giao đủ số trả lại!
Nhìn đôi môi anh đào đỏ mọng mê người, Hạng Ngạo Thiên cũng không cầm giữ được lòng mình, cúi đầu say sưa hôn lên đôi môi mềm mại, dịu ngọt thơm mát như cánh hoa của Mai Tuyết Tình.
Tình nhi, ta vừa lại lừa nàng một lần, cho nàng đi tĩnh dưỡng vốn là một mặt, mặt khác nữa là muốn cùng nàng một mình ở cùng một chỗ, hưởng thụ qua cuộc sống riêng tư chỉ có hai người chúng ta!
Người nào làm cho nàng không thích cuộc sống trong cung, không thích các tần phi rồi đây!
Hạng Ngạo Thiên không ngừng ngấu nghiến, gặm cắn môi Mai Tuyết Tình, cậy vào sức lực cho nàng biết tâm tư của mình.
“Ô… Ô…“
Mai Tuyết Tình đẩy Hạng Ngạo Thiên ra, “Hàn Thanh ở bên ngoài đấy!“
“Hắn không nghe đâu, bên ngoài gió rất lớn!” Hạng Ngạo Thiên vô lại nói.
“Đều là người tập võ, thính lực của ngươi cũng linh mẫn như vậy, như thế nào Hàn Thanh lại không nghe ra rồi đây?“
Vạch trần Hạng Ngạo Thiên, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi mắt bịt tay trộm chuông lừa mình dối người!“
“Tình nhi… Ta là không nhịn được nữa rồi!“
Hạng Ngạo Thiên đem trán mình đặt lên trán Mai Tuyết Tình, “Hàn Thanh biết chúng ta làm cái gì, hắn sẽ không nói lung tung đâu!“
Như vậy cũng không được, hai người trong lúc đó chuyện riêng tư bí mật, như thế nào có thể để cho người thứ ba nghe được?
Mai Tuyết Tình gút mắc trong lòng được Hạng Ngạo Thiên giải khai, thân ngồi thẳng lên.
“Tốt lắm, ta bất động rồi, có được hay không?“
Một lần nữa đem giai nhân ôm vào trong lòng, “Cũng nghe lời nàng!“
Tiểu nữ nhân vẫn còn biết thẹn thùng đây!
Các tần phi của hắn người nào cũng đều mong muốn hắn sủng hạnh?
Người nào không phải trong lòng hắn cũng đều hô to gọi nhỏ, phảng phất như muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ biết hoàng đế ái nữ nhân chính là các nàng!
Chỉ có nữ nhân trước mắt bất đồng, có lẽ cũng vì khác biệt như vậy mà nàng hấp dẫn hắn!
Trước lúc mặt trời lặn, xe ngựa tới đông trang.
Hạng Ngạo Thiên ôm Mai Tuyết Tình bế vào trong phòng, vừa lại đi ra ngoài căn dặn Hàn Thanh một chút.
Hàn Thanh ngay cả trong phòng cũng chưa từng tiến vào, liền đánh xe đi.
“Sao không cho Hàn Thanh vào sưởi ấm thân thể?“
Mai Tuyết Tình oán trách, “Trời lạnh như thế này, ngươi trong lòng ngay cả một ít đồng tình cũng không có!“
“Nàng đồng tình cảm thông ta đi!“
Hạng Ngạo Thiên cỡi bỏ giày, ngồi vào trong noãn giường phân phó đến, “Tiểu Hoa, đem thức ăn bưng hết lên đi!“
Trước khi Tiểu Hoa còn chưa đi vào trong phòng, xuất kỳ bất ý hôn nhẹ lên môi Mai Tuyết Tình một cái. Dùng xong cơm tối, đuổi Tiểu Hoa trở lại phòng của mình.
Hạng Ngạo Thiên kéo Mai Tuyết Tình ôm vào trong lòng, thở một hơi thật dài, “Chúng ta vừa lại ở cùng một chỗ rồi!“
Tâm lý mất mát lúc trước giờ bỗng chốc tràn ngập.
Nhìn vẻ mặt Hạng Ngạo Thiên tràn đầy vẻ yêu thương trìu mến, Mai Tuyết Tình có một chút mê hoặc.
Hắn thật sự quan tâm mình như vậy sao?
“Tình nhi, nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ thì tốt biết bao nhiêu hả!“
Bàn tay to loay hoay nghịch ngợm mái tóc nàng, “Ta cảm giác được cuộc sống bây giờ của chúng ta dường như đều là hư ảo, tựa như nằm mơ giống nhau, thật sự sợ sau này mộng tỉnh, cái gì cũng không có nữa rồi, kể cả nàng!“
Đầu vùi sâu vào trong vòm иgự¢ rộng rãi rắn chắc, Mai Tuyết Tình cảm giác được sự bất đắc dĩ của Hạng Ngạo Thiên. Nàng ngẩng đầu, “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?*” (*ý là hai người yêu nhau là chuyện mãi bền lâu đâu cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều. Câu này trích trong bài thơ “Thước Kiều Tiên” của Tần Quán
【鵲橋仙】
纖雲弄巧
飛星傳恨
銀漢迢迢暗度
金風玉露一相逢
便勝卻人間無數
柔情似水
佳期如夢
忍顧鵲橋歸路
兩情若是久長時
又豈在朝朝暮暮
Thước kiều tiên – Tần Quán
Tiêm vân lộng xảo
Phi tinh truyền hận
Ngân Hán thiều thiều ám độ
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng
Tiện thắng khước nhân gian vô số
Nhu tình tự thuỷ
Giai kỳ như mộng
Nhẫn cố thước kiều quy lộ
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ
Dịch nghĩa:
Mây nhỏ khoe màu
Sao bay truyền hận
Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua
Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian
Nhu tình như nước
Hẹn đẹp như mơ
Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước
Tình này nếu như đã mãi lâu dài
Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều)
Bàn tay nhỏ bé đưa lên xoa xoa đầu đôi mày đang nhíu chặt lại của Hạng Ngạo Thiên, “Chúng ta từng có qua là được, không nên nghĩ đến quá dài xa!“
Nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót.
Dịu dàng vươn tay lên choàng qua cổ Hạng Ngạo Thiên khẽ kéo xuống, môi anh đào mềm mại chủ động dâng lên.
Hảo hảo quý trọng từng phút từng giây được ở cùng một chỗ!
Trong tích tắc, Hạng Ngạo Thiên kết luận quyết định của chính mình là đúng!
Chỉ khi có hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Mai Tuyết Tình mới có thể không chút nào che dấu cảm tình của nàng đối với hắn. Đã không có thế tục ràng buộc, đã không có thân ảnh các phi tần, hỉ có hai người bọn họ ở trên đời này là một đôi hạnh phúc nhất!
Nhưng mà, tất cả chuyện này có thể tiếp tục duy trì được bao lâu đây? Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự thúc giục của Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên không thể không trở lại kinh thành.
Núi xanh mơ hồ, lá héo úa vi vu, nghiêng dựa gối mềm, nhìn tuyết rơi phủ kín cây mai trước sân.
Hạng Ngạo Thiên đi rồi, Mai Tuyết Tình cảm thấy lẻ loi cô độc.
Bình thường lúc ở cửa hàng bận rộn, chưa từng có thời gian ngẫm nghĩ.
Hôm nay, lại nhàn hạ rãnh rỗi, nàng thật cảm giác được sự cô độc.
Hạng Ngạo Thiên đối nàng thật tràn đầy tình ý, Mai Tuyết Tình trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Nhưng mà, không thể bởi vì hắn đối với chính mình yêu chiều sủng ái mà mỗi ngày bám lấy hắn, làm cho hắn mỗi phút giây đều ở bên mình.
Hắn là hoàng đế, hắn còn có chuyện trọng yếu phải xử lý.
Nếu như tại tính tình của mình, làm cho Hạng Ngạo Thiên không thể nào rời khỏi mình, vậy chính mình đã có thể thật sự trở thành họa quốc ương dân, hồng nhan họa thủy !!
Mai Tuyết Tình đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề tình cảm của chính mình, mặt ủ mày chau. Kinh thành có một người càng không yên lòng hơn, đó chính là Ngạo Mai.
Từ sau lúc biết Trần Nhất Kiếm là người vào cung hành thích hoàng huynh, Ngạo Mai mỗi ngày sống trong sự tự trách. Nàng một lòng muốn biết Trần Nhất Kiếm đến tột cùng là người như thế nào. Hắn tại sao muốn vào cung hành thích hoàng huynh?
Bất luận là nguyên nhân gì, người nào cũng không có thể thương tổn đến thân nhân của nàng!
Mặc dù, Mai Tuyết Tình nói với nàng, thích khách chính là Trần Nhất Kiếm, nhưng mà các nàng cũng không biết cụ thể thân phận Trần Nhất Kiếm là sao.
Chuyện này nếu tự mình đến hỏi Hạng Ngạo Thiên thì thật không tốt, dù sao, nữ nhân không nên tham dự việc triều chính.
Điểm thường thức cơ bản này các nàng đều hiểu rõ.
Nếu không phải lúc đầu nàng thu lưu Trần Nhất Kiếm, có lẽ, hoàng huynh bọn họ đã sớm đem Trần Nhất Kiếm ra trước công lý rồi.
Trắng đen chẳng thể phân biệt được, khiến cho người làm thương tổn hoàng huynh tiêu dao pháp ngoại. Xem ra, chỉ có tự tay đem Trần Nhất Kiếm giao cho hoàng huynh, mới có thể chuộc lại lỗi lầm mình đã gây ra.
Ngạo Mai bây giờ hy vọng nhất chính là Trần Nhất Kiếm lần nữa xuất hiện.
Lúc này đây, nàng sẽ không tái thu lưu hắn, nàng muốn nghĩ cách tự mình đem hắn giao cho hoàng huynh xử trí.
Trong hoàng cung Nam Trần quốc.
Trần Nhất Kiếm thu thập bọc hành lý.
“Hoàng huynh, ngươi còn muốn đi hả?“
Trần Nhất Nhu làm nũng nói, “Ta cũng muốn đi!“
“Ngươi còn muốn đi?“
Trần Nhất Kiếm hơi tức giận, “Lần trước, thiếu chút nữa bị ngươi phá hủy đại sự!“
Vội vã đi ra hoàng cung, “Ngươi ở trong cung đàng hoàng mà đợi, nếu không, chờ ta trở lại, ta thật sự muốn giáo huấn ngươi!“
Trần Nhất Nhu thấy hoàng huynh thật sự tức giận, không hề cãi cọ, chu cái miệng nhỏ nhắn lên ra vẻ không tình nguyện bỏ đi.
Không biết, nữ nhân yêu thích bây giờ thế nào rồi!
Trần Nhất Kiếm khoái mã gia tăng roi ngày đêm đi gấp, rốt cục lúc mặt trời vừa khuất, trời vừa chạng vạng đã tới kinh thành của Thiên Long Hoàng triều.
Vô Ưu bố trang đã đóng cửa nghỉ ngơi rồi.
Trần Nhất Kiếm tìm một nhà trọ nghỉ lại, dự định ban đêm sẽ đi tìm nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Thật trời không chìu lòng người.
Bầu trời đột nhiên trở nên âm u, không lâu sau, khắp nơi đều bay lả tả bông tuyết như tinh linh rơi xuống nhân gian.
Đa số mọi người đã tiến vào mộng đẹp.
Bên song cửa ánh đèn càng thêm sáng, nương theo ánh trăng đêm tuyết rơi bàng bạc chiếu xuống.
Khí trời như vậy không xong rồi! Nói vậy giai nhân sớm đã nghỉ ngơi, xem ra chỉ có thể ngày mai đi thôi.
Chỉ mong ngày mai khí trời tốt hơn, đè nén tâm tình khẩn trương, Trần Nhất Kiếm đêm không thể ngủ, chờ đợi hừng đông đến.
Chợt như gió xuân đến, trăm hoa đua nhau nở khoe sắc.
Quả thật khí trời thật tốt!
Tuyết đã ngừng rơi.
Mặt trời mới vừa lộ mở ra nửa khuôn mặt tươi cười sáng lạn, trắng ngần tuyết trắng cũng đã phản xạ dương quang chói mắt.
Trên đường vẫn còn thưa thớt người đi đường qua lại.
Trần Nhất Kiếm chân đạp lên tuyết trắng ngập không qua mắt cá chân nôn nóng không chịu được mà hướng về phía Vô Ưu bố trang đi đến.
Dưới lòng bàn chân phát ra tiếng đạp tuyết “chi..chi…” thanh thúy, làm cho Trần Nhất Kiếm tâm tình càng thêm sảng khoái.
Quả nhiên vốn là một đám nữ tử khác biệt! Trần Nhất Kiếm đoạt lại quyền chủ động, “Nàng biết trong khoảng thời gian này ta có suy nghĩ nhiều về nàng sao?“
Tiếp tục trong tay động tác, môi cũng chuyển qua chiếc cổ thon trắng ngần của Ngạo Mai bắt đầu gặm cắn.
“Ta nghĩ muốn nàng không chỉ đơn giản là sinh lý, mà trong tư tưởng ta, trong lòng ta thật rất nhớ đến nàng!“
Thanh âm không lớn, cũng mơ hồ không rõ, nhưng mà, Ngạo Mai lại đều thu hết vào trong tai.
Trong nháy mắt, Ngạo Mai hai mắt dâng lên một tầng sương mù.
Nàng bắt buộc chính mình đem cảm giác chua chát này vứt đi, nàng không thể cảm động!
Nàng không thể lộ ra bất cứ sơ hở gì, nàng nhất định phải kéo dài thời gian ngăn chặn hắn!
Bàn tay to vén áo lên, thâm nhập vào tận bên trong phần nội y của Ngạo Mai, một lần nữa vuốt ve eo thon nhỏ của Ngạo Mai.
“Cảm tạ…“
Ngạo Mai đẩy hắn ra, hai mắt nghiêm túc nhìn Trần Nhất Kiếm, “Ngươi thật sự thích qua ta sao?“
Trần Nhất Kiếm hơi thở sớm đã phập phồng không chừng.
Không biết tại sao, vừa thấy nữ nhân trước mắt, hắn trong lòng đại loạn.
Có lẽ đây là theo lời vừa thấy đã yêu?
“Không… Không phải thích…“
Bàn tay to tiếp tục trên thân thể Ngạo Mai di chuyển, đi tới trước bộ иgự¢ đầy đặn của Ngạo Mai, “Vốn là ái… Ta yêu nàng… Nàng là nữ nhân đầu tiên làm cho ta yêu, ta nghĩ, cũng là nữ nhân cuối cùng!“
Nam tính ấm áp bá đạo môi vừa lại hôn ngấu nghiến lấy môi Ngạo Mai, “Nàng sẽ không biết ta có yêu nàng nhiều biết bao, nàng như vậy không giống như những nữ nhân bình thường…“
Ngạo Mai trong lòng như có dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy qua, hắn nói hắn yêu nàng, vậy là đủ rồi!
Học bộ dáng Trần Nhất Kiếm, vương đôi tay thon dài trắng chủ động tiến vào trong y phục hắn dò xét, cũng nhẹ vuốt ve мơи тяớи như có như không.
Nhưng mà trong lòng иgự¢ nàng, trái tim không ngừng đập loạn, tựa như nai con nhảy liên hồi.
Đây chính là lần đầu tiên nàng chủ động lấy lòng một nam nhân!
Cũng là một nam nhân nàng yêu thương!
Phóng túng chính mình một lần đi!
Đây cũng là lần cuối cùng rồi!
“Nàng…“
Trần Nhất Kiếm quả thực không thể tin được, tiểu nữ nhân trong lòng dĩ nhiên như thế không thể chờ đợi được, “Đáng ૮ɦếƭ…“
Hắn ôm lấy Ngạo Mai bế xốc lên, hướng về phía giường đi đến…
Màn trướng nhẹ nhàng buông xuống tựa như làn khói mỏng manh khẽ lay động.
Từng đợt thật nhỏ tiếng ՐêՈ Րỉ đê mê từ khe hở màn trướng truyền ra.
“Nàng thật sự sẵn sàng đem chính mình cho ta sao?“
Trần Nhất Kiếm còn không xác định.
Ngạo Mai gật đầu, “Ta muốn đem chính mình cho ngươi, kiếp này kiếp này chỉ cho một mình ngươi…“
Vươn cánh tay trắng ngần choàng qua cổ Trần Nhất Kiếm kéo hắn ngã về phía mình.
“Ta cũng ái ngươi, từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cũng đã yêu ngươi rồi…“
Môi phấn mềm mại khẽ gặm cắn bả vai rắn chắc của Trần Nhất Kiếm.
“Uh…” Bị Ngạo Mai khiêu khích, Trần Nhất Kiếm phát ra tiếng thở dốc nặng nề, “Ta cũng vậy….“
Bàn tay to lần lượt trút bỏ y phục của hai người, “Ta ngày mai trở về, chuẩn bị nghênh lấy nàng, không có người nào cũng như không có chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta…“
Trần Nhất Kiếm rốt cục trong lòng hạ quyết tâm, sau khi trở về sẽ cùng phụ hoàng ngả bài, bất luận như thế nào hắn đều phải đem nàng lấy trở về!
Nữ nhân trước mắt còn không xác định thân phận của hắn, vậymà, nàng lại chủ động biểu lộ nàng cũng yêu chính hắn, đối với một nữ nhân mà nói, làm được như vậy cũng cần biết bao nhiêu dũng khí?
Nàng không thèm muốn quyền thế của hắn, nàng cũng không thèm muốn vinh hoa phú quý của hắn, nàng chỉ là ái con người của hắn mà thôi!
Có nữ tử này làm bạn đời với mình, còn có gì sánh với hạnh phúc này đây?
Không bao lâu, hai người thân thể đã lõa lồ ôm quấn lấy nhau cùng một chỗ.
Bàn tay to ngao du khắp nơi trên thân thể Ngạo Mai, tình dục bỡ ngỡ cùng với cảm giác như rơi vào hư không làm cho Ngạo Mai không nhịn được nghẹn ngào nức nở.
“Ta… Ta thật là khó chịu…“
Nàng đem thân thể trắng nõn của chính mình càng thêm dán sát vào thân hình cường tráng của Trần Nhất Kiếm, phảng phất như chỉ có như thế, mới có thể giải quyết được sự khó chịu của chính mình.
“Thông minh… Bảo bối… Đừng nóng vội…“
Trần Nhất Kiếm tiếp tục vận động thân thể hâm nóng lên, “Chờ một chút… Chờ một chút, nếu không, nàng sẽ rất đau…“
Bàn tay to chuyển qua cánh tay trơn nhẵn, mềm mại như hoa của Ngạo Mai, dịu dàng vuốt ve мơи тяớи …
“Thông minh… Bảo bối… Đem chân mở ra một ít…“
Hắn dỗ dành dụ nàng, Ngạo Mai nghe lời mở đôi chân ngọc ra, đem chính mình hoàn toàn phơi bày ra trước mắt Trần Nhất Kiếm.
“Hảo… Cứ như vậy…“
Trần Nhất Kiếm đem vật giữa bắp đùi của chính mình duỗi đến tiến vào vùng ở giữa đôi chân ngọc của Ngạo Mai, dùng sức bắt bọn nó phân phối càng mở ra thêm một ít.
“Trong chốc lát, có thể sẽ có chút đau đớn…“
Trần Nhất Kiếm dẫn dụ nàng không rành chuyện nam nữ, “Đau nói, ta sẽ đi ra…“
“Uh…” Ngạo Mai nghe lời gật đầu.
Rốt cục cũng đã trở thành nữ nhân của hắn, trở thành nữ nhân của nam nhân mà mình yêu thương nhất, vốn là một chuyện hạnh phúc nhất.
Có thể đau đớn một lần trở thành nữ nhân chân chính, chính mình cũng không uổng phí sống cả đời này!
“Ta gọi là Hạng ngạo Mai…“
Ngạo Mai hôn nhẹ vành tai Trần Nhất Kiếm, nói thật tên họ của nàng cho nam nhân mà nàng yêu thương nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc