Trong nhà trọ bình dân ở kinh thành.
Trần Nhất Nhu bực bội thu thập hành trang.
Trần Nhất Kiếm khuyên bảo nàng, “Muội muội, không phải ca ca không trợ giúp ngươi? Chính ngươi cũng đến cửa hoàng cung ngồi chồm hổm mấy ngày nay rồi, ngay cả nhân ảnh cũng chưa thấy, lúc này tâm cũng nguội lạnh rồi! Trở về sau này, có công tử nhà nào thích hợp, cũng đừng lại từ chối nữa, làm cho phụ thân mất hứng!“
“Không cần ngươi lo! Phụ hoàng…” Cảm giác được nói sai rồi, vội vàng sửa lại lời nói, “Phụ thân có lúc nào suy nghĩ qua hạnh phúc cho chúng ta, còn không cũng đều là vì giang sơn của người!“
“Không cho ngươi nói như vậy!“
Trần Nhất Kiếm có chút tức giận, muội muội tính tình đều là do hắn, vị huynh trưởng này, làm cho hư hỏng, điêu ngoa ngang ngạnh nghịch ngợm.
“Sau khi thu thập xong hành lý, ngươi đến ngoài thành chờ ta, ta đi làm một chút chuyện!“
Trần Nhất Kiếm dặn dò muội muội.
“Chuyện gì? Ta cũng muốn đi…“
“Không được, chuyện của nam nhân, nữ hài tử không thể đi!“
Trần Nhất Kiếm quát lớn.
“Có phải hay không đi gặp tiểu thư nhà ai hả?“
Trần Nhất Nhu làm một mặt quỷ.
“Chuyện của người lớn, ngươi không biết đâu…“
Trần Nhất Kiếm đi ra khỏi nhà trọ, tay dắt ngựa rời đi.
“Còn ở đó xem ta là tiểu hài tử nữa!“
Trần Nhất Nhu trong lòng nảy sinh chút bất mãn.
Mang theo ít bạc, tay dắt ngựa, Trần Nhất Nhu bỏ qua lời dặn của ca ca, cưỡi ngựa đi ra kinh thành.
Không thu hoạch được gì nàng có chút buồn bã.
Một xa mã hoa lệ đi tới.
Mùa đông rét lạnh, đường xá vắng vẻ, khó nhìn thấy được mấy người người đi đường.
Trần Nhất Nhu vô cùng buồn chán đánh giá xa mã cách nàng càng ngày càng gần.
Ước lượng khoảng cách không việc gì phải lo lắng, nàng cao hứng lập tức đuổi theo.
“Dừng… Dừng…“
Đạp mạnh chân, dùng hết sức làm cho toàn bộ cỗ xa mã dừng lại.
“Hu…“
Hàn Thanh kéo căng dây cương ngựa.
Hưng phấn đứng trước xe ngựa, Trần Nhất Nhu rút lại cánh tay vịn trước đầu xe ngựa, vài bước chạy đến trước mặt Hàn Thanh.
“Ngươi vẫn còn nhận thức ta sao?“
Cao hứng túm lấy cánh tay Hàn Thanh, không ngừng lắc lắc.
“Tiểu thư… Ngài có thể là nhận lầm người rồi!“
Hàn Thanh bất động thanh sắc đẩy cánh tay Trần Nhất Nhu ra, “Tại hạ không nhận ra tiểu thư!“
“Ngươi như thế nào lại không nhận ra ta, mấy tháng trước, tại biên cảnh hai nước, ngươi đã từng cứu qua tánh mạng của ta!“
Trần Nhất Nhu vội vàng nhắc nhở Hàn Thanh.
“Tại hạ chỉ là tiện tay trợ giúp thôi, xin mời tiểu thư không nên tưởng nhớ mãi ở trong lòng! Cũng xin mời tiểu thư tự trọng!“
Nghe qua Trần Nhất Nhu nhắc nhở, Hàn Thanh thật ra có chút ấn tượng.
“Ngươi như thế nào có thể nói ta không tự trọng?” Trần Nhất Nhu có chút nóng nảy, “Phụ thân bảo ta xuất giá, ta chưa từng đồng ý giá, ta khắp nơi tìm ngươi, còn nói ta không tự trọng?“
Trần Nhất Nhu vành mắt cũng đỏ hoe, chính mình khó khăn thích một người nam nhân, nam nhân này còn nói mình không tự trọng?
Ngồi ở trong xe hai người minh bạch vài phần.
Nơi nào tới nha đầu điên, đại nhân trong nhà cũng không quản thúc!
Khẳng định là con gái nhà ai coi trọng Hàn Thanh rồi, chủ động theo đuổi tới!
Chuyện này cũng thường thôi, Hàn Thanh là nam nhân đẹp trai như vậy, không ai thích mới là lạ đây!
Bất quá, nữ nhân có thể thích hắn cũng phải là người rất can đảm, nếu nữ nhân nhát gan nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thanh, không bị hù dọa phá hư mới là lạ đây!
Nhẹ nhàng vén lên một góc mành kiệu, Mai Tuyết Tình nhìn lại. Một nữ hài tử rất thanh tú, đôi mắt to long lanh lưng tròng nước mắt lộ ra vẻ cố chấp. Cũng là một nữ tử dám yêu dám hận!
Hạng Ngạo Thiên kéo Mai Tuyết Tình lại, “Bên ngoài gió lớn, đừng nhìn nữa, Hàn Thanh tự mình sẽ xử lý tốt!“
“Ta xem, nữ nhân này chắc chắn biết Hàn Thanh, như vậy để yên, cũng không phải là cách!“
Mai Tuyết Tình vỗ vỗ vào mu bàn tay Hạng Ngạo Thiên, “Ngươi nhân tiện cứ ngồi yên ở trong xe, đừng lên tiếng, ta đi xuống, giúp Hàn Thanh giải vây!“
“Ngươi một thiếu nữ tử làm sao bây giờ?“
Hạng Ngạo Thiên kéo Mai Tuyết Tình vào trong lòng, “Bên ngoài rất lạnh, tốt hơn hết là để ta đi xuống, dọa nàng ấy!“
“Không được, ngươi đi xuống, lại càng loạn hơn!” Cẩn thận thắt lại dây lưng áo choàng, “Ngươi nhân tiện cử ngồi yên ở trong xe, ngàn vạn lần đừng có lên tiếng, bất luận phát sinh chuyện gì ngươi cũng không thể xuất đầu lộ diện đó!“
Mai Tuyết Tình nổi lên hứng thú, nhẹ nhàng vén góc mành kiệu lên, ló đầu ra hỏi, “Tướng công, ngươi đang cùng ai ở đây nói chuyện vậy?“
Sau đó, nhẹ nhàng bước ra, bước xuống xe ngựa.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Trước hết sửng sốt chính là Trần Nhất Nhu, như thế nào, hắn có nương tử rồi ư?
Sau đến sửng sốt chính là Hàn Thanh, công chúa lại ra đây chơi trò gì đây?
Lập tức, hắn liền hiểu được.
Người còn lại ngồi trong xe hơi chút sửng sốt, sau đó phì cười, tiểu nữ nhân này, thật là có biện pháp!
“Như thế nào, ngươi đã có gia thất rồi sao?“
Trần Nhất Nhu không thể tin tưởng, nam nhân mà mình thích suốt thời gian dài như vậy như thế nào đã có gia thất!
“Vị này đúng là nương tử của tại hạ!“
Hàn Thanh mặt không đỏ tim không nhảy loạn nói.
Không nghĩ tới, Mai Tuyết Tình vốn dĩ băng khiết thông minh!
Lần này giúp đỡ hắn đại ân rồi!
Mai Tuyết Tình đi tới bên người Hàn Thanh, khoác lấy cánh tay hắn, ngọt ngào nhìn người có “liên quan” cười cười.
Sau đó, vừa lại hướng về phía Trần Nhất Nhu nhu lễ phép cúi đầu.
Hết thảy chuyện này đều không tránh khỏi ánh mắt Hạng Ngạo Thiên, không có thể cảm thụ như vậy, giúp Hàn Thanh giải vây hắn không phản đối, nhưng mà, khoác lấy cánh tay Hàn Thanh, hắn có ý tứ, hắn kiên quyết phản đối!
“Ta mặc kệ… Có gia thất, ta cũng muốn gả cho ngươi…“
Trần Nhất Nhu phảng phất như trong lòng hạ quyết tâm, “Ta làm lớn, nàng làm thi*p, là ta muốn gả cho ngươi!“
“Như vậy khó mà làm được…“
Mai Tuyết Tình đi tới vài bước, nói, “Trừ phi ta ૮ɦếƭ rồi, nếu không, hắn không thể lấy thêm ai khác, đây là ước định của chúng ta trước khi thành thân, bằng không, cha ta sẽ không đem gia nghiệp lớn như vậy giao cho hắn rồi!“
Mai Tuyết Tình nhìn Hàn Thanh liếc mắt một cái.
Tên Hàn Thanh này cũng biết diễn trò nha! Dĩ nhiên cũng giả bộ câu chuyện dường như thật!
“Không, ta sẽ gả cho hắn, nói cách khác, ngươi làm lớn, ta làm thi*p cũng được!“
Vì gả cho người yêu mến, Trần Nhất Như đồng ý nhượng bộ.
“Không được…” Mai Tuyết Tình thanh âm nghiêm khắc, nữ nhân này như thế nào có thể ngang ngạnh như thế chứ?
“Ta nói rồi, chỉ cần ta còn sống, hắn không thể lấy thêm ai nữa!” Mai Tuyết Tình xoay người, “Cô nương, xin cho đi qua!“
“Ngươi…“
Trần Nhất Nhu trong cơn giận dữ, “Hảo, ta như thế miễn cưỡng chìu ngươi vì lợi ích toàn cục, ngươi cũng không thành toàn, ta đây khiến cho ngươi ૮ɦếƭ!“
Tay cầm roi vung lên, hướng về phía Mai Tuyết Tình quăng roi tới.
“Nhu nhi…“
Một thanh âm quen thuộc vang tới, “Không thể vô lễ!“
Trần Nhất Kiếm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đem Mai Tuyết Tình ôm rời ra xa.
Hàn Thanh đã ở bên đồng thời ra tay, nắm lấy cổ tay Trần Nhất Nhu.
Hạng Ngạo Thiên nhìn thấy Mai Tuyết Tình có nguy hiểm, cũng nhảy ra ngoài xe.
Nhưng mà, bởi vì bên trong xe không gian nhỏ hẹp, bất lợi cho hắn mở rộng tay chân, cho nên, khi hắn ra được đến bên ngoài, Trần Nhất Kiếm đã trước hắn một bước đem Mai Tuyết Tình ôm tới chỗ an toàn rồi. “Ngươi…“
Mai Tuyết Tình nhận ra Trần Nhất Kiếm, nghĩ đến mình lúc ấy vốn là nữ giả nam trang, vì vậy, Mai Tuyết Tình đẩy hắn ra.
Nàng giả bộ không nhận ra hắn, có chút hạ bái, “Đa tạ vị công tử này!“
Trần Nhất Kiếm cũng nhận ra Mai Tuyết Tình. Khi hắn phát hiện thân phận Mai Tuyết Tình, hắn cũng đã biết Mai Tuyết Tình thật sự cũng là nữ nhân.
Vừa rồi nàng cố ý không nhận ra mình, Trần Nhất Kiếm cũng liền ôm quyền, “Không dám, không dám, là tiểu muội không hiểu chuyện, làm tiểu thư thêm phiền toái rồi!“
Hạng Ngạo Thiên ở một bên mắt lạnh quan khán hết thảy mọi chuyện.
Tình nhi cùng Trần Nhất Kiếm phảng phất nhận thức, điều này làm cho hắn rất giật mình!
Bọn họ vốn là như thế nào nhận thức?
Trần Nhất Kiếm, Hạng Ngạo Thiên rất quen thuộc rồi!
Mặc dù vốn là gặp qua vài lần, nhưng ấn tượng khắc sâu.
Nam Trần quốc thái tử, hắn đến nơi đây làm gì?
Trần Nhất Kiếm đối với Hạng Ngạo Thiên cũng đã có chút quen thuộc.
Một người thân là quân vương.
Nếu như không phải mấy tháng trước, từng có giao chiến, sau đó, đề xuất liên hôn nhưng lại bị cự tuyệt, nếu không có những chuyện không thoải mái này, bọn họ có lẽ đã trở thành bằng hữu rồi!
Đối với Hàn Thanh, Trần Nhất Kiếm cũng rất quen thuộc, cánh tay trái phải của Hạng Ngạo Thiên, một nam nhân võ công cao cường!
Muội muội của mình nói qua người đã cứu nàng tính mạng của nàng hóa ra lại là Hàn Thanh!
Thật không nghĩ tới trong khoảng thời gian mình đến Vô Ưu bố trang, muội muội không biết nông sâu, thiếu chút nữa gây thành chuyện lộn xộn lớn rồi.
May mắn là mình chạy tới kịp thời, cũng may mắn giai nhân còn chưa có trở lại bố trang, bằng không, ở lại bố trang trì hoãn lâu hơn, muội muội còn không biết làm ra chuyện gì quá đáng đây nữa!
Nhưng mà, đại chưởng quỹ của Vô Ưu bố trang cùng với Hạng Ngạo Thiên và Hàn Thanh là quan hệ gì?
Ba người nam nhân âm thầm đánh giá lẫn nhau.
Cuối cùng, người nào cũng không nói rõ thân phận của mình.
Phảng phất như bình thủy tương phùng, giống như người qua đường!
“Ca…“
Thấy ca ca của mình dĩ nhiên trợ giúp nữ nhân kia, Trần Nhất Nhu càng thêm tức giận.
“Ca, ngươi còn giúp trợ giúp hồ ly tinh này, nàng đoạt nam nhân của ta !“
“Nhu nhi…“
Trần Nhất Kiếm quát muội muội, tình huống chuyện này cũng còn chưa có minh bạch đã hồ ngôn loạn ngữ.
Thấy ca ca không nói lời nào, Trần Nhất Nhu rốt cục bùng nổ, “Ngươi tại sao trợ giúp nữ nhân này? Ngươi có phải hay không nhận thức nàng? Lần trước, sau lúc ngươi trở về, thì mất hồn mất vía, có phải vì nữ nhân này, mới vừa rồi, ngươi đi tìm bằng hữu gì đó, có phải cũng là nang ta hay không?“
Những lời Trần Nhất Nhu nói giống như sấm chớp giữa ban ngày, trong lúc đó những người đang có mặt như bừng tỉnh.
Mai Tuyết Tình nhìn Trần Nhất Kiếm, như thế nào lại như thế chứ?
Không đúng nha? Nàng vẫn đều là nữ giả nam trang mà!
Hạng Ngạo Thiên mặt không chút thay đổi nhìn hai người kia, bọn họ thật sự vốn là nhận thức!
“Không phải thế, Nhu nhi, không thể ở đây nói loạn!“
Trần Nhất Kiếm ý thức được tình huống trước mắt càng ngày càng phức tạp !
Cứ tiếp tục ở đây dây dưa, cục diện sẽ không cách nào khống chế.
“Đi, Nhu nhi!“
Trần Nhất Kiếm mạnh mẽ kéo Trần Nhất Nhu lôi đi, sau khi đi khỏi vài bước, hai người nói thầm vài câu, lập tức xoay người lên ngựa, nghênh ngang đi…