“Hoàng thượng, làm sao bây giờ? Chúng ta phân ba đạo nhân mã ra ba hướng riêng biệt tiếp tục truy đuổi theo đi, bằng không, thời gian càng dài, công chúa nguy hiểm lại càng lớn!“
Hàn Thanh càng lúc càng lo lắng, mặc dù, công chúa tính cách trở nên cổ quái, hơn nữa cũng không có nhớ lại chuyện trước kia, lại hay đem hắn ra làm trò cười, khiến hắn thật mất mặt trước mặt đám thuộc hạ.
Nhưng mà, hôm nay công chúa đại nạn trước mắt, bản thân hắn cũng không hy vọng nàng sẽ bị bất cứ thương tổn gì.
Bất luận nàng có phải là Ngạo Sương hay không, bất luận nàng có khôi phục lại trí nhớ hay không, hay không còn nhớ rõ bọn họ trong lúc đó mỹ hảo minh quang, hắn cũng hy vọng nàng tốt, nàng khỏe mạnh.
Cho dù nàng quên rồi hắn Hàn Thanh là ai cũng không sao cả! Yeâu một người không nhất định phải tướng mạo tư thủ. Đem dáng vẻ của người yêu để vào trong lòng, một góc nơi trái tim, dùng khoảng thời gian cả đời hoài niệm, có lẽ caøng đẹp hơn, càng hạnh phúc hơn!
Hạng Ngạo Thiên xuống ngựa, đứng nhìn trước ngã ba đường, dấu vết vó ngựa lộn xộn, thật không thể phân định rõ bọn cường đạo rốt cuộc cưỡi ngựa đi về hướng nào.
“Nếu bọn họ có năng lực dưới ban ngày ban mặt dám ςướק công chúa đi, điều đó đã nói lên bọn họ nhân thủ đông đảo, chúng ta nếu chia nhau đi tìm, cho dù tìm được rồi, người của chúng ta ít, cũng sẽ bị rơi vào thế hạ phong, chuẩn bị không tốt, công chúa lại càng thêm nguy hiểm.“
Hạng Ngạo Thiên phán đoán phương hướng bọn cường đạo bỏ trốn.
Đột nhiên, ven đường trên cỏ khô một viên tròn tròn bóng bẩy khiến cho Hạng Ngạo Thiên chú ý đến.
Khối cầu kia dưới ánh dương quang sau giờ ngọ chiếu xuống, có vẻ như vậy đột ngột xuất hiện, cùng với hoàn cảnh chung quanh hình như không chút gì đó không hợp. Hình như nó không phải nằm ở đây, mà là có người cố ý vứt bỏ đó.
Trực giác làm cho Hạng Ngạo Thiên nhặt nó lên, tinh tế tỉ mỉ.
Hai chữ bất ngờ lọt vào trong tầm mắt: “Thiên Tình…“
Hàn Thanh xuống ngựa, nhìn xem Hạng Ngạo Thiên cầm trong tay vật gì đó, làm cho hắn cũng có một chút lĩnh ngộ, hắn bắt đầu cúi đầu, tiếp tục tìm kiếm.
“Hoàng thượng, nơi này còn có một viên…” Hàn Thanh hưng phấn hẳn lên.
Tiếp nhận vật gì đó Hàn Thanh đưa qua, Hạng Ngạo Thiên quyết đoán quyết định, “Cứ đuổi theo đường này…“
Đoàn người lần theo phương hướng tiểu hạt châu chỉ dẫn tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi lần đến một ngã rẽ, Hạng Ngạo Thiên cùng bọn thị vệ cũng xuống ngựa tìm tìm kiếm kiếm hạt châu đồng dạng, cứ như vậy, bọn họ đuổi theo được một đoạn đường. Đến trước một ngọn núi hoang vu, đoàn người dừng ngựa lại. Phía trước không còn đường để đi rồi.
Đang lúc do dự, một con chim trắng to lớn từ trên không trung lượn vòng lao nhanh xuống, hướng tới trước ngựa Hạng Ngạo Thiên kêu to vài tiếng, vừa lại bay về lên không trung lượn vòng.
Thì ra là bạch điêu!
“Đi, đi theo bạch điêu…” Hạng Ngạo Thiên ra lệnh một tiếng, Đội nhân mã tiếp tục đi về phía trước theo hướng bay của bạch điêu.
Bọn cường đạo cũng không dừng vó ngựa.
“Bang chủ, nữ nhân này là phiền phức của chúng ta, chi bằng nhân tiện ở chỗ này đem nàng giải quyết đi cho rồi!” Một nam nhân đề nghị.
“Không được, ta phải đem nàng đưa đến trước mộ phần của cha ta, dùng huyết của nàng cúng tế phụ thân ta, lão nhân gia ở trên trời có linh thiêng sẽ chứng giám, tiếp đó, chúng ta lại thừa dịp lúc đêm tối, đem thi thể của nữ nhân này ném trở lại kinh thành, làm cho tên Hoàng đế họ Hạng kia cũng nếm thử qua tư vị mất đi thân nhân”.
Thấy bang chủ quyết tâm đã định, những người khác cũng không thèm nhắc lại nữa.
Một ngôi mộ hoang vu.
Cỏ dại mọc thành bụi, cỏ khô vàng theo gió lay động khiến cho phần mộ càng thêm thê lương.
Quạ đen đậu trên nhánh cây trơ cành trụi lá kêu lên quàng quạc.
Một loại cảm giác âm trầm kinh khủng âm trầm len lỏi vào lòng người, làm cho người ta từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân đều cảm thấy lạnh toát.
Mai Tuyết Tình biết, mình chỉ có một con đường ૮ɦếƭ thôi.mĐáng thương thay mình vẫn còn chưa kịp sinh hài tử! Làm mẫu thân vẫn còn chưa được nhìn thấy tướng mạo của hài tử, thì mẫu tử đã cùng nhau đi xuống hoàng tuyền!
Ngạo Thiên, ngươi ở nơi nào?
Nắm chặt trong tay một viên đào hạch còn lại duy nhất, Mai Tuyết Tình bị nam nhân dùng sức ném té xuống ngựa.
“Ai nha…“
Mai Tuyết Tình lên tiếng kêu.
Chỉ mong hài tử không có việc gì, còn có một viên đào hạch phù hộ, Ngạo Thiên có nói qua, đào hạch có thể khu hung tị tà, hài tử hẳn là không có việc gì!
Nàng nắm chặt viên đào hạch trong lòng bàn tay đặt lên trên bụng.
“Tướng công, đã trở về, đem lễ vật đã mua để cúng tế cha trở về rồi sao?“
Một thiếu phụ chứng ba mươi tuổi một tay dẫn theo một tiểu nam hài, tay kia mang theo giấy tiền vàng bạc, đã đi tới.
“Mua rồi, ở chỗ này…“
Bang chủ đá một cước vào người Mai Tuyết Tình, một cước đá đến Mai Tuyết Tình vội nghiên người che chắn bụng.
Mai Tuyết Tình cố sức bò lên, nàng sợ nếu thêm một cước nữa, hài tử có lẽ sẽ mất rồi.
“Ngươi mua một người sống làm cái gì?“
Thiếu phụ nkhó hiểu.
“Dùng máu của nàng cúng tế vong linh cha!“
Bang chủ rút ra bảo kiếm, một tay túm lấy áo Mai Tuyết Tình, lôi nàng đến trước mộ phần.
Mai Tuyết Tình nghe thanh âm thiếu phụ kia nói có chút quen tai, phảng phất như đã từng nghe qua ở nơi nào, nàng vô tình quay đầu lại.
“Muội muội…“
Thiếu phụ nhận ra nàng trước, “Muội muội, ngươi như thế nào ở chỗ này?“
Trong thanh âm thiếu phụ tràn đầy cao hứng cùng kích động.
Mai Tuyết Tình cười khổ một chút, “Ta cũng không biết, sao lại bị tướng công ngươi đưa đến nơi này!“
Mai Tuyết Tình cảm giác vùng bụng đau lên, nàng nhíu mày.
“Dì…“
Tiểu nam hài chạy tới, “Ta gọi là Tráng Tráng, còn nhớ ta không?“
“Nhớ kỹ… Nhớ kỹ… Không mua đồ chơi làm bằng đường, để tiền mua dược cho mẫu thân Tráng Tráng…” Mai Tuyết Tình xoa xoa đầu Tráng Tráng.
Bụng dưới càng ngày càng đau đớn kịch liệt.
“Các ngươi nhận biết?” Bang chủ nghi hoặc hỏi nương tử mình.
“Nàng chính là người mà ta đã đề cập qua với ngươi, là muội tử đã từng cầu trợ giúp qua ta cùng Tráng nhi.“
Thiếu phụ cao hứng nói đến, “Rốt cuộc cũng có thể gặp được, nếu không vị muội muội này ra tay tương trợ, ta cùng Tráng nhi sẽ khách tử tha hương rồi.“
“Cái gì?” Bang chủ kinh hãi, “Ngươi cũng biết nàng là ai?“
“Nàng là ai đã không quan trọng nữa rồi!“
Liền theo đó một thanh âm không giận mà uy vang lên, một con ngựa xông tới, “Bây giờ, Trẫm muốn biết ngươi là ai!“
Hơn mười thị vệ đồng thời chạy tới.
Không khỏi phân trần, mấy người cùng hiệp lại, bọn cường đạo bị thúc thủ bắt được.
“Ngạo Thiên…“
Mai Tuyết Tình trên trán xuất đầy mồ hôi lạnh, bụng quặn đau làm cho nàng nói chuyện cũng hữu khí vô lực . Nàng rõ ràng cảm giác được, hạ thể có huyết lưu xuống, nóng hầm hập, theo bắp đùi chảy vào trong vớ
“Hoàng thượng…” Thiếu phụ giật mình kêu lên, nghe được Hạng Ngạo Thiên tự xưng là “Trẫm”, nàng vội vàng quỳ xuống.
“Quỳ cái gì? Hắn là kẻ thù sát cha của chúng ta!“
Bang chủ quát lên khiển trách nương tử của mình.
“Ngươi… Ngươi như thế nào di chuyển hoàng đế bên người địa người? Ngươi như thế nào có thể như vậy? Thì ra, ngươi vẫn gạt ta, nói muốn làm một đại sự, hóa ra chính là tố loại chuyện thương thiên hại lý này!“
Xem ra thiếu phụ nhu nhược hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu của mình, “Ngươi như thế nào có thể đả thương, hại ân nhân cứu mạng của chúng ta?“
Tục ngữ nói, thụ nhân tích thủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo. (nhận được giọt nước ân đức của người liền lấy con sông lớn mà báo đáp).
Bọn họ còn không có đến đòi báo ân, thế nhưng thần xui quỷ khiến như thế nào trượng phu của nàng lại bắt ân nhân đem đến cái nơi hoang vu này, nói muốn cái gì báo thù Gi*t cha, trượng phu của mình như thế nào lại hồ đồ như vậy?
“Ta không biết nàng là ân nhân của chúng ta…” Bang chủ cũng cảm giác có chút đuối lý, hắn quả thật không biết Mai Tuyết Tình chính là ân nhân từng cứu qua thê nhi của mình, nếu sớm biết trước, hắn cũng sẽ không cần phải cân nhắc suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ đã cưỡi lên lưng cọp thì không thể xuống.