Sợ quấy rầy đến mọi người trong nhà đang nghỉ ngơi, Mai Tuyết Tình khe khẽ nhón chân trở lại phòng mình. Khi đi ngang qua phòng bếp, nàng nghe được bên trong có tiếng động khác thường thường. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bếp ra.
“Nhị chưởng quỹ? Ngươi đang làm gì vậy?“
Ngạo Mai tay đang bưng tràn một chén cơm đầy vung thức ăn thừa còn lại trong bếp, đang chuẩn bị trở về phòng.
“Đại chưởng quỹ?“
Nhìn thấy Mai Tuyết Tình, Ngạo Mai hoảng hốt tay đang cầm chén cơm đầy thức ăn buông xuống rơi vương vãi trên mặt đất.
“Ta… Ta đói bụng… Ta cơm tối ăn chưa no!“
Ngạo Mai trong lòng run sợ trả lời.
“Vậy hãy hâm nóng lại hẳn ăn, ngàn vạn lần đừng ăn đồ nguội lạnh như vậy nha!“
Mai Tuyết Tình dặn dò xong, cũng không suy nghĩ gì nhiều, trở về phòng mình. Ngạo Mai bưng chén thức ăn khác trở lại phòng mình.
“Hiền đệ mới vừa rồi hình như là cùng người khác nói chuyện?” Trần Nhất Kiếm hỏi.
“Là đại chưởng quỹ của chúng ta! Ngươi mau ăn đi, sau khi ăn xong, cũng mau rời đi!” Ngạo Mai trong lòng chột dạ, thật sự lo lắng.
Trần Nhất Kiếm vẫn là bộ dáng nhàn nhã, không chút hoang mang, cơm nước xong, để chén đũa qua bên, “Ngu huynh nghĩ muốn ở lại trong phòng của hiền đệ mấy ngày!“
Ngạo Mai thân thể thoáng chốc trở nên cứng đờ.
“Cái gì? Trần huynh… Ngươi…“
Ngươi ở chỗ này ẩn núp, ta làm sao bây giờ? Cô nam quả nữ ở chung một chỗ còn ra thể thống gì nữa?
“Làm sao vậy, hiền đệ… Chẳng lẽ là không chào đón ngu huynh sao?“
Trần Nhất Kiếm cách Ngạo Mai càng ngày càng gần.
“Cái kia… Không phải…“
Trần Nhất Kiếm tiến tới gần đến bên người Ngạo Mai, mang đến cho nàng một cảm giác áp bách mãnh liệt.
“Trần huynh, ngươi rốt cuộc làm qua việc gì? Chính xác là Gi*t người? Hay là phóng hỏa rồi? Nếu không, ngươi như thế nào lại ẩn núp, không dám gặp người khác?“
Ngạo Mai quyết tâm tìm cách tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, nàng cũng không thể thu nhận và giúp đỡ người có lai lịch không rõ ràng.
Cho dù, hắn từng trợ giúp qua nàng, như vậy nàng cũng không thể thu lưu một phạm nhân được.
“Hiền đệ, ngu huynh cam đoan với ngươi, ta không có Gi*t người, cũng không có phóng hỏa, ta cũng không xúc phạm tới bất luận kẻ nào, ta lần này là muốn tìm hiểu, biết rõ ràng một sự việc, chỉ có thế mà thôi.“
Trần Nhất Kiếm một lời thề son sắt cam đoan.
Nhìn ánh mắt chân thành của hắn, Ngạo Mai không thể không tin tưởng.
Trần Nhất Kiếm cách Ngạo Mai khoảng cách chưa tới một thước thì đứng lại.
“Hiền đệ, ngu huynh nghĩ muốn đưa một bằng hữu đến đây may y phục!“
“Hôm nào đưa hắn đến đây, đại chưởng quỹ chúng ta đã có nói qua rồi, ngươi muốn mua vải hay may đồ ở đây, đều có thể được hưởng ưu đãi!” Nói đến việc buôn bán, ngạo Mai thả lỏng phóng khoáng hơn rất nhiều.
“Người bằng hữu này không ở trong thành, nhưng mà, ta rất muốn may một bộ y phục tặng cho hắn!“
Trần Nhất Kiếm không hề chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào Ngạo Mai.
“Ngươi biết kích thước hắn sao? Nếu biết cứ nói ra, còn có thể, nếu không biết, như vậy cứ may ra, bằng hữu của ngươi mặc sẽ không vừa vặn thoải mái đâu!“
“Biết…“
Trần Nhất Kiếm hai tay khoát lên trên vai Ngạo Mai.
“Bả vai cùng hiền đệ không sai biệt lắm,” bàn tay to chuyển qua cần cổ trắng nõn của nàng, lưu luyến vuốt ve da thịt mịn màng của nàng, sau đó, bàn tay hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, “Vòng eo lưng này… Cũng cùng hiền đệ giống nhau!“
Bàn tay hắn dừng lại nơi vòng eo thon nhỏ của nàng, hơi dùng lực một chút xoa xoa nơi thắt lưng của nàng, Ngạo Mai cả người liền ngã vào trong lòng Trần Nhất Kiếm.
Hơi thở nóng bỏng phả lên người Ngạo Mai, cảm thụ được thân thể nàng mềm mại, Trần Nhất Kiếm vẻ mặt vẫn không đổi, ánh mắt chợt lóe sáng nhanh như một tia chớp, như người vừa bừng tỉnh, miệng khẽ mỉm cười.
Tiểu nữ nhân, ngay cả trái cổ cũng không có, còn dám lừa mình dối người đây! Thiếu chút nữa bị nàng qua mặt rồi!
“Trần huynh…“
Ngạo Mai dùng sức đẩy Trần Nhất Kiếm ra, mặt đỏ giống như tôm luộc qua nước đun sôi.
“Hiền đệ…“
Trần Nhất Kiếm đưa tay khẽ vuốt nhẹ mặt Ngạo Mai, “Nam tử hán đại trượng phu sao lại đỏ mặt?“
“Trần huynh… Xin tự trọng!“
Ngạo Mai có chút tức giận, nam nhân này chuyện gì đã xảy ra, hình như là cố ý làm cho nàng bối rối!
“Xin lỗi, ngu huynh chỉ đùa một chút với hiền đệ thôi!“
Nhìn thấy Ngạo Mai nhíu mày, Trần Nhất Kiếm thu tay lại nói, “Ta cảm giác được cùng hiền đệ dường như hữu duyên, ta thật sự rất thích hiền đệ!“
Thích là thật, chỉ có điều là “Nàng” mà không phải “Hắn” .
Ngạo Mai cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Hắn còn không có hỏi nàng đêm qua nữ nhân tắm trong phòng nàng là ai, nếu hỏi đến, nàng còn phải nói dối, bịa chuyện nói dối vốn là chuyện nàng đau đầu nhất!
Đều là nữ cải giả nam trang mà gây ra họa!
“Ngu huynh dự định tá túc nơi này của hiền đệ ba ngày liên tiếp, không biết ý hiền đệ như thế nào?“
Trần Nhất Kiếm cảm thấy rất kỳ quái, kinh thành toàn bộ giới nghiêm, bọn quan binh cũng bất động thanh sắc lục soát các nhà kề bên, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không có quan binh tới lục soát Vô Ưu bố trang, thật sự là kỳ quái!
Có lẽ, đại chưởng quỹ nhà này cùng quan phủ quan hệ xử lý thật là tốt!
Đêm đều tiên, hai người để nguyên y phục cùng nằm chung giường ngủ. Ngạo Mai hầu như không có chợp mắt chút nào, cầu mong trời mau sáng! Khi tới đêm thứ hai, đám người Liên nhi trợ giúp nâng mộc thùng tiến vào trong phòng, chuẩn bị nước cho nhị chưởng quỹ tắm rửa.
“Hôm nay không cần tắm! Lui ra được rồi!” Ngạo Mai nghĩ rất muốn tắm rửa, nhưng mà, trong phòng hiện đang ẩn giấu một nam nhân, nàng như thế nào còn có thể tắm?
Mắt thấy mặt nước nóng hôi hổi trôi nổi những cánh hoa phấn hồng thoang thoảng thơm, tràn ngập sức cám dỗ, nhưng cũng không có thể bước vào, tâm lý kia thật là khó chịu!
“Hiền đệ, nếu không ngại, ngu huynh cùng ngươi tắm rửa?“
Trần Nhất Kiếm đưa tay vào trong nước vớt ra một cánh hoa, “Cái này sao cứ như là dùng cho nữ nhân vậy?“
Đêm thứ ba ban đêm cũng đã tới, đám người Liên nhi đưa tới mộc thùng, bên trong chỉ có nước ấm trong suốt, không có những cánh hoa.
“Hiền đệ… Ngày hôm qua cũng lãng phí hết thùng nước rồi, hôm nay chúng ta không được lãng phí nữa phải dùng nha!” Trần Nhất Kiếm đưa hai tay vào trong mộc thùng vốc nước nghịch ngợm, “Ngu huynh đã quên nói cho hiền đệ biết, nam nhân cũng có dùng cánh hoa tắm rửa, nhưng chẳng qua là, không phải cánh hoa hồng mà thôi!“
Ngạo Mai biết, mình bị nam nhân trước mặt đem ra trêu chọc rồi!
Không để ý đến ánh mắt Ngạo Mai, Trần Nhất Kiếm ϲởí áօ tháo thắt lưng bước vào trong thùng nước.
“Hiền đệ, trợ giúp ngu huynh lau chà lưng đi, ngày mai, lúc cửa thành mở rộng, ngu huynh đã có thể ra khỏi thành rồi!“
Nhìn bộ dáng không tình nguyện của Ngạo Mai, vừa lại bỏ thêm một câu nói “Cứu người cứu cho trót, tiễn Phật đến Tây Thiên đi!“
Ngạo Mai yên lặng tiêu sái đến bên mộc thùng, tự nói với bản thân mình, không thể tức giận, không thể tức giận, nam nhân nguy hiểm này ngày mai đã đi rồi, mình cũng có thể thoát ly khổ hải rồi!
Thế nhưng, trong lòng như lại nảy lên một chút mất mát.