Trong rừng tùng tiếng lá cây xào xạt từng đợt, nước suối róc rách từ trên mỏm đá cao chảy xuống. Không khí tĩnh lặng trong lành vọng đến tiếng nước chảy, phảng phất như là bên hông đeo mỹ ngọc, khi bước đi phát ra tiếng va chạm lanh canh vui tai.
Cây cỏ xen lẫn hoa lá, còn đọng những giọt sương trong suốt lấp lánh dưới ánh dương buổi sớm như những hạt châu long lanh. Xa xa trong nước phản chiếu hình bóng những đám mây trắng thanh khiết lững lờ trôi, xa xa nhìn lại, thật khiến cho người ta phải mơ màng, như say như mộng.
Sư phụ đang ngồi xếp bằng nhập định điều tức, hấp thụ lấy linh khí thiên địa, hòa cùng nhật nguyệt tinh hoa tiếp nhận vào trong lòng.
Mai Tuyết Tình cũng học bộ dáng của sư phụ, ngồi xuống xếp bằng.
“Cô nương, đêm qua, an giấc tốt không?“
Sư phụ có chút mở mắt ra.
“Sư phụ, có thể kêu ta Ngạo Tuyết, xưng hô cô nương thế này ta cảm thấy thật có chút xa lạ!“
Mai Tuyết Tình thẳng thắn nói ra.
“Điều quan trọng là ngươi không phải Ngạo Tuyết hả!“
Mai Tuyết Tình thân thể có chút chấn động.
“Sư phụ…“
Lão như thế nào lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ là Hạng Ngạo Thiên nói cho biết?
“Không phải Thiên nhi nói cho ta biết, vốn là lão nạp nhìn ra được!“
Phảng phất đoán được tâm tư của Mai Tuyết Tình, sư phụ giải thích.
“Sư phụ… Ta… Ta gọi là Mai Tuyết Tình!“
Mai Tuyết Tình nghĩ muốn giải thích, ở nơi này ngay trước mặt thế ngoại cao nhân, thật bản thân cũng không có chỗ nào che dấu.
Sư phụ cười, lão khoát khoát tay, ý bảo nàng không cần giải thích.Mỗi người đều có nỗi khổ riêng trong lòng không thể nói!
Mai Tuyết Tình cùng sư phụ đứng lên trò chuyện.
“Sư phụ, nơi này cảnh sắc đẹp quá! Đến nơi đây sẽ không còn muốn rời khỏi rồi!“
Mai Tuyết Tình từ trong đáy lòng địa tán thán nói.
“Núi rừng vốn là thánh địa, lưu luyến không quên nhưng một khi mưu lợi liền biến thành nơi thị tập; thi họa vốn là thú chơi tao nhã, một khi tham si thì dễ thành thương cổ. Trong lòng không nghĩ tới tham luyến Dụς ∀ọηg, muốn cảnh trước mắt là tiên cũng được; trong lòng có gút mắc Dụς ∀ọηg, nhạc cảnh than ôi cũng thành biển khổ mà thôi.“
“Cám ơn sư phụ chỉ điểm.“
Mai Tuyết Tình thật bội phục học vấn của sư phụ, chả trách sao Hạng Ngạo Thiên đầu óc cực kỳ thông minh nhạy bén, lại có lòng kính trọng với sự phụ, thì ra là có danh sư chỉ bảo, quả thật đúng là danh sư xuất cao đồ.
Lúc này, vài con bạch điêu đã bay trở về, ở trên khoảng không đang lượn vòng quanh nô đùa.
“Sư phụ, lão nhân gia ngài nuôi dưỡng ở đây nhiều bạch điêu như vậy sao?“
Mai Tuyết Tình thật rất hâm mộ, phảng phất thèm muốn đến chảy cả nước miếng, “Có thể hay không tặng ta một con, ta thật thích muốn ૮ɦếƭ đi được! Ngài thấy bọn chúng toàn thân lông trắng noãn, không có một chút tỳ vết nào, thật trông rất đáng yêu!“
“Bạch điêu là động vật có tính linh mẫnt, nếu nó không thích ngươi, lão nạp có tặng cho ngươi hay không cũng vô ích, nó sẽ tuyệt thực bỏ mình.“
Sư phụ nói, “Huống hồ, ngươi nhìn thấy những con bạch điêu này ra vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng nếu nó gặp phải nguy hiểm sẽ tức giận hẳn lên, lúc đó có thể đem người một người sống xé thành từng mảnh nhỏ!“
“Như thế thật kinh khủng!” Mai Tuyết Tình le lưỡi, “Như vậy ta đành phải từ bỏ ý định thôi, oa một khi nó thấy ta không vừa mắt, sẽ đem ta xé thành những mảnh nhỏ, mạng nhỏ này của ta thật không ổn rồi!“
Sư phụ cười ha ha, Mai Tuyết Tình cũng cười rộ lên. Cùng theo một lão nhân rất hiền hòa, hai người, một già một trẻ nói chuyện với nhau hết sức hợp ý.
“Sư phụ, ngài có còn thu đồ đệ không? Ta nghĩ muốn làm đồ đệ của ngài!“
Mai Tuyết Tình rất thích lão nhân trước mặt.
Sư phụ nhẹ vân vê chòm râu trắng như tuyết, mỉm cười, “Ngươi sao… Lão nạp xem ra, sau này, thân nhân của ngươi có khả năng trở thành đồ đệ của lão nạp!“
“Uh?“
Mai Tuyết Tình sửng sốt, “Sư phụ… Ta… Ta ở chỗ này không có thân nhân đâu!“
Sư phụ đúng là vẫn đang mỉm cười, “Không thể nói, không thể nói, cơ duyên chưa tới hả!“
Mai Tuyết Tình rất biết điều, cũng không nhắc lại câu hỏi.
Đột nhiên, một bạch điêu lao xuống dưới, bay thẳng đến chỗ Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình trong tiềm thức sợ hãi dịch chuyển thân mình, muốn né tránh.
“Chớ sợ, chớ sợ…“
Sư phụ vội vỗ về an ủi.
Một bạch điêu đáp xuống, vững vàng đậu xuống đầu vai Mai Tuyết Tình, bắt đầu nhẹ mổ vào gương mặt của nàng. Mai Tuyết Tình nở nụ cười rạng rỡ, mới vừa rồi còn kinh hãi giờ đã bay biến đâu mất. Không nghĩ tới con ngựa Truy nguyệt liếm mặt nàng, giờ lại là này con bạch điêu tính tình cổ quái này cũng nhẹ mổ lên mặt.
“Xem ra, lòng của ngươi ước nguyện đã đạt thành rồi!“
Sư phụ chậm rãi nói.
“Cái gì tâm nguyện?“
Mai Tuyết Tình hai tay nâng bạch điêu lên, cùng với nó chơi đùa.
“Bạch điêu này lựa chọn trúng ngươi làm chủ người rồi!“
“Thật sao… ?“
Mai Tuyết Tình ôm bạch điêu cuồng nhiệt hôn lên mình nó, tâm tình hưng phấn không thể diễn tả hết bằng lời.
Vừa mới chuẩn bị xong bữa sớm, Hạng Ngạo Thiên từ trong phòng đi ra. Chứng kiến thấy tình cảnh Mai Tuyết Tình tươi cười rạng rỡ ôm bạch điêu đứng trên mặt đất xoay vòng.
Khi ở trong cung, nàng cẩn thận, dè dặt như miếng băng mỏng manh, đa số thời gian đều là giả ra bộ giáng ngoan ngoãn, vì cứu trợ Liên nhi, nàng ngẫu nhiên cũng biểu hiện qua một chút tính khí mạnh mẽ, quật cường của nàng, nhưng này cũng chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Sau đó, nàng lại che dấu bản thân mình, mục đích chẳng qua chính là sợ bại lộ thân phận của chính mình.
Nhưng mà, nàng thỉnh thoảng lại để lộ bản tính thật sự của mình cũng đủ để cho người khác hoài nghi phần nào thân thế của nàng rồi.
Bây giờ, mới là biểu lộ tính tình chân thật của nàng!
Nàng bản thân còn có bao nhiêu chân thật vẫn chưa biểu hiện ra ngoài đây? Hắn thật sự muốn nhìn thấu đáo chính xác bản thân Mai Tuyết Tình vốn là còn bộ dáng gì nữa.
Dùng xong bữa sáng, Mai Tuyết Tình nói muốn học kỵ mã.
Hạng Ngạo Thiên không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là theo ý của nàng, trên mảnh đất trống trước tệ xá của sư phụ, chỉ bảo nàng luyện tập.
Sư phụ lưng đeo gùi thảo dược đi tới.
“Sư phụ, ngài muốn đi đâu?“
Mai Tuyết Tình lâu nay vẫn sống nơi thị tập náo nhiệt, đi tới này trên núi, nơi thế ngoại đào nguyên, nhìn thấy cái gì cũng cảm giác được hiếu kỳ.
“Lão nạp đi hái thảo dược!“
“Ta cũng đi!“
Mai Tuyết Tình tức thì nhảy xuống ngựa.
“Sư phụ cước bộ rất mau, ngươi theo không kịp đâu!“
Hạng Ngạo Thiên ngăn cản nàng.
Sư phụ đi nhanh như gió, trong nháy mắt, đã không thấy bóng người.
“Sư phụ còn có thể biết y thuật nữa hả?“
Mai Tuyết Tình đối với sư phụ sùng bái ngày càng tăng, phục sát đất.
“Sư phụ y thuật cũng rất cao minh đấy!“
Hạng Ngạo Thiên tràn ngập tự hào.
“Vậy muội muội Ngạo Sương của ngươi bị bệnh nặng như thế nào, sao không tìm sư phụ điều trị hả?“
Mai Tuyết Tình trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
“Đi tìm rồi…” Nhắc tới muội muội, Hạng Ngạo Thiên tâm tình cũng trầm xuống.
“Sư phụ nói, bệnh của Ngạo Sương chỉ có thể lấy dược duy trì, trước mắt còn không có biện pháp trị liệu nào tốt cả!“
Hạng Ngạo Thiên đưa tay day day trán, “Bất quá, sư phụ có nói qua, nếu như xuất hiện kỳ tích, bệnh tình Ngạo Sương sẽ có thể hoàn toàn trị liệu hết.“
“Cái gì kỳ tích?“
Mai Tuyết Tình trong lòng lại dâng lên hiếu kỳ.
“Không biết, sư phụ không nói!“
Hạng Ngạo Thiên nhìn Mai Tuyết Tình liếc mắt một cái.
“Ngươi cũng cảm thấy rồi, sư phụ có khi nói chuyện thật làm cho người ta khó hiểu, mỗi khi ta muốn hỏi tới nữa, sư phụ đều cắt ngang lời của ta!“
“Ta cũng phát hiện rồi!“
Mai Tuyết Tình trầm tư đứng lên.
Mấy ngày nay, trong nháy mắt mà qua.
Trong thời gian suốt mấy ngày nay, Mai Tuyết Tình cùng Hạng Ngạo Thiên cũng từ trong lời nói của sư phụ minh bạch rất nhiều lý lẽ.
Đều nói, nghe buổi nói chuyện của quân vương, như đọc sách trong mười năm, mấy ngày nay, nghe sư phụ lời nói và việc làm đều mẫu mực, phảng phất đã hưởng thụ đủ sử dụng suốt cả đời rồi.