"Là tôi tự ý muốn làm điều đó muốn được ôm cô ngủ chứ không phải là sàn nhà lạnh"
"Anh muốn được làm điều đó, muốn được ở cạnh hai mẹ con"
Doanh Hy nghe hắn nói mà vô cùng ngạc nhiên, cũng không thể tin được là cô lại được nghe câu trả lời này, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn hắn
"Tại sao chứ, tại sao lại thay đổi"
Doanh Hy nghẹn ngào, giọng nói nhẹ nhàng sâu lắng hỏi, hắn lặng lại một lúc rồi mới cất giọng nói đáp.
"Vì anh muốn bù bắp, sửa đổi những gì anh đã làm với em trong suốt thời gian qua, nghe rất hoang đường đúng không? Một người đã gây ra biết bao nhiêu tội lỗi như anh thì làm gì có tư cách nhưng anh vẫn muốn được em tha thứ"
Cô nghe xong bỗng dưng cười nhạt, nụ cười chế giễu cho những điều hắn vừa nói, Doanh Hy có đôi phần cảm động, nhưng trong lòng cứ mãi mắc kẹt một thứ
"Anh muốn bù đắp những gì cho tôi, anh bù đắp như thế nào, anh nghĩ chỉ với những hành động quan tâm thì tôi tha thứ cho anh"
Cảm xúc chất chứa của Doanh Hy như vỡ òa, khóe mi ngân ngấn vài giọt lệ cuối cùng thì hắn cũng đã nhận ra lỗi lầm, nhưng ở thời điểm này liệu đã là quá trễ.
"Anh biết em sẽ không tha thứ anh không ép buộc em phải chấp nhận"
Cô im lặng không nói, cô cảm thấy vui mừng khi hắn biết thay đổi, nhưng ba mẹ ૮ɦếƭ oan uổng lắm họ không có lỗi, thanh xuân của cô cũng bị vùi dập từ đó
"Doanh Hy!m? Anh muốn nói xin lỗi, xin lỗi vì mọi thứ"
Doanh Hy bật khóc thành tiếng, cô cắn môi cúi mặt xuống, từng giọt nước mắt đau thương rơi lên chiếc váy trắng.
Phải bây giờ cô cũng có tình cảm, nhưng cô không thể tha thứ, không thể, những nỗi bất hạnh đó không thể xoa dịu
Nhìn Doanh Hy khóc mà lòng hắn day dứt vô cùng, hắn nhẹ nhàng bước lại kéo đầu cô vào người, vuốt mái tóc của cô, hắn thở sâu im lặng, căn bản lúc này hắn không biết phải thanh minh gì?
Doanh Hy khóc một lúc khá dài thì ngủ thi*p đi hắn bế cô đi lại giường cẩn thận đắp chăn cho cô, hắn ngồi một chút thì rời đi
Kể từ hôm thú nhận mọi sự thật với cô thì hắn đã đường hoàng chăm sóc cô, sự chăm sóc của hắn với cô ngày càng nhiều hơn
Còn Doanh Hy vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, vẫn ít nói và không hề để lộ cảm xúc gì như mọi ngày, nhưng có điều sự hận thù trong lòng cô đã vơi bớt đi
Các tháng lại trôi qua, mới thế mà đã cận kề ngày sinh, như mọi ngày hắn hắn đều ở phòng cô và hôm nay cũng không ngoại lệ
Tối hôm đó
Hắn ngồi xem giấy tờ, vì thời gian qua bận bịu chăm sóc Doanh Hy mà hắn không thể đến công ty, hậu hết mọi việc quan trọng đều đưa đến nhà xem xét, còn lại thì cậu thư ký đảm nhiệm, khoảng một lát thì hắn nghe tiếng cô lên la.
"Doanh Hy? Doanh Hy? Em sao vậy"
"Tôi...tôi hình như sắp sinh rồi...aaa đau"
Doanh Hy đau như ૮ɦếƭ đi sống lại liền bám chặt vào người hắn, hắn hốt hoảng bế cô lên đi nhanh xuống lầu
"Doanh Hy? Đợt chút nhanh thôi, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, em thả lỏng ra"