"Bế con tôi vào nhà chứ làm gì, hỏi dư thừa"
"Con? Nhưng con tôi còn chưa chào đời"
Doanh Hy cựa quậy, ngước nhìn, hai má đỏ hoe hỏi, hắn hừ thành tiếng, không thèm đáp trả cô? Nét mặt ung dung bế Doanh Hy vào cửa lớn.
Đám người làm, rì rào vội vàng cúi đầu chào hai người.
"Chào cậu chủ và phu nhân"
Hắn sải bước dài cứ thế đưa Doanh Hy đi lên lầu, Doanh Hy ngượng ngùng, nhăn mày khẽ nói, đám người làm thấy vậy tụ lại bàn tán.
"Phi Vũ? Anh đang làm gì vậy hả, mau bỏ tôi xuống"
Doanh Hy không có chút vui vẻ gì mà ngược lại còn rất khó chịu.
"Còn làm gì nữa? Đưa con tôi lên phòng nghỉ ngơi"
"Nhưng đứa bé còn chưa chào đời, anh biết rõ mà"
Hắn nghe xong bỗng dưng đôi chân đang bước dừng hẳn lại, ánh mắt sắc bén sâu thẳm ảm đạm chậm rãi cúi xuống nhìn Doanh Hy, cô nhúm môi hơi run khi nhìn thấy nét mặt của hắn cô cảm giác lành lạnh sống lưng.
"Đưa hai mẹ con lên được không"
"Không cần, tôi tự đi được, anh bỏ tôi xuống, bản thân tôi tự đi"
Hắn nheo mày khi Doanh Hy không chịu ngoan ngoãn nằm im trong lòng, mà cứ luôn kháng cự vùng vẩy, làm hắn có đôi chút khó chịu.
"Cô muốn nhập viện thêm lần nữa"
"Anh có ý gì..."
"Bác sĩ nói phải chăm sóc cô, phải để cô nghỉ ngơi, tránh cử động nhiều nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé"
"Giờ tôi chỉ đang làm theo lời bác sĩ căn dặn cô ảo tưởng tôi quan tâm cô sao"
Hắn nói xong đôi tay hơi ôm cơ thể nhỏ nhắn của Doanh Hy chặt hơn, cô mím môi im lặng không đáp cô không bao giờ ảo tưởng.
Doanh Hy kiệt sức cũng chả muốn gây chiến lẳng lặng nằm gọn trong lòng иgự¢ rắn rỏi ấy để hắn đưa lên phòng ngủ, trước đây sức khỏe vốn đã yếu xảy ra bao nhiêu chuyện cô không còn đủ mạnh để chống cự.
Huống hồ tình trạng vẫn chưa bình phục hẳn, nay còn mang thai, Doanh Hy phải chú trọng đến sức khỏe.
Lên đến phòng, hắn chầm chậm đẩy cửa đi vào, bế cô lại phía giường lớn nhẹ nhàng để cô ngồi xuống, giọng nói trầm khàn vang lên giữa căn phòng im ắng. Bạn đang đọc truyện tại website ThíchTruyện.VN, web truyện chọn lọc số 1 VN.
"Nào để tôi giúp ϲởí áօ ngoài ra"
"Để tôi tự cởi anh ra ngoài đi"
Doanh Hy vừa nói tay cứ ôm chặt lấy cơ thể, hắn tiến lại gần, cơ thể cô đâu phải lần đầu hắn chạm vào? Hắn ngồi xuống giường, bàn tay đặt lên vai cô
"Để tôi giúp cho"
"Đã nói không rồi mà, anh không hiểu lời tôi nói sao"
Doanh Hy hét toáng lên rồi vội đẩy mạnh tay hắn ra, hắn không nói gì nhìn cô chằm chằm nhất quyết không chịu từ bỏ ý định, bàn tay kia vẫn tiếp tục đưa lên cởi lớp áo cho cô
Doanh Hy bực mình quay mặt qua há miệng cắn vào một bên tay hắn, Doanh Hy dùng hết sức cắn, rất mạnh rất mạnh, vào tay hắn nhưng hắn không tỏ ra một cảm xúc đau đớn ngược lại khuôn mặt lạnh lùng bình thản ngồi yên cho cô cắn
Doanh Hy ngấu nghiến một lúc lâu chẳng thấy người kia có biểu hiện gì, cô từ từ buông khỏi tay hắn, vết cắn bây giờ sưng đỏ còn rỉ một chút máu tươi.
Hắn hướng ánh mắt nhìn xuống khóe môi đỏ căng mọng của cô, đọng lại ít máu, hắn thở sâu liền lùi cho Doanh Hy nói tiếp.
"Cắn xong rồi? Vậy thì để tôi giúp cô ϲởí áօ"