Tháng ba, mùa xuân, gió xuân ấm áp, đào hồng liễu lục, oanh phi yến vũ, toàn bộ hoàng cung xuân ý dào dạt.
Khó có được hôm nào Quý U không ngủ nướng như hôm nay, sau khi Thích Bạch vào triều không bao lâu thì nàng tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra Quý U đã kinh ngạc phát hiện trời mưa, cơn mưa nhẹ nhưng kéo dài, lóe ra từng giọt mưa nhỏ bé như hạt châu, nhỏ xíu nhưng nhìn thấy được. Đây chính là trận mưa xuân đầu tiên của tháng ba, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, Quý U vội vàng gọi Niệm Hạ tiến vào.
“Nhanh, gọi người báo cho mẫu thân biết hôm nay đừng vào cung thăm ta, còn không biết cơn mưa sẽ kéo dài đến khi nào.”
Vốn nói mẫu thân hôm nay sẽ vào cung thăm Quý U, Quách thị nghe nói nàng mang thai thì khẩn trương một hồi, ở trong mắt nàng nữ nhi vẫn còn là tiểu hài tử, liền truyền tin muốn vào cung thăm Quý U mới chịu an lòng. Quý U thấy thời tiết không tốt, liền sợ đường sá không dễ đi, nàng tin là nhất định mẫu thân sẽ bất chấp mưa gió đến thăm nàng, nên nàng phải ngăn cản trước mới được.
Phụ thân đã vào triều trở lại, ngày đầu tiên vào triều đã đệ tấu chương thỉnh lập Quách thị làm chính thê, Hoàng thượng chẳng những chuẩn tấu, mà còn lấy lý do Tích tiệp dư hoài thai, phong Quách thị thành tam phẩm mệnh phụ, làm Quý U thật cảm động.
Mà Giang thị sau khi bị hưu trở về nhà, tuy Quý U không biết nàng ta sống qua ngày thế nào, nhưng có thể đoán được là không tốt lành gì, phụ thân nàng ta bị điều đi đến một nơi thật xa làm quan nhỏ, mấy năm nay thừa tướng đã không còn coi trọng Giang quân sư, cho nên căn bản là không có đứng ra nói thay hắn.
Nhìn Niệm Hạ vội vàng chạy vào màn mưa, Quý U gọi với theo “Nhớ mang theo ô!”
Một câu này làm cho Niệm Hạ phải quay vào lấy ô rồi mới đi, cũng làm cho Hứa ma ma tiến vào.
“Chủ tử, vạn lần không thể nói chuyện lớn tiếng.”
Quý U nhanh chóng bịt miệng gật đầu, vừa rồi nàng nhất thời sốt ruột nên
không nghĩ tới, nàng cũng rất sợ dọa bảo bảo, liền sờ bụng hô “Bảo bảo, đừng sợ a, về sau mẫu thân sẽ không làm như vậy nữa.”
Hứa ma ma âm thầm gật đầu, Tích tiệp dư là nhân vật mà các cung nhân khi nói chuyện phiếm nhất định sẽ nhắc tới, hôm nay Hoàng thượng lại nghỉ ở Vĩnh Thọ cung, hôm nay Tích tiệp dư lại đến Dưỡng Tâm điện, Hoàng thượng bồi Tích tiệp dư du hồ, tóm lại Tích tiệp dư nương nương rất được sủng ái, có thể được làm cung nhân ở Vĩnh Thọ cung là một sự việc trọng đại nha.
Hứa ma ma là lão nhân trong cung, đã chiếu cố Hoàng thượng từ khi ngài còn là thái tử, coi như là nhìn Hoàng thượng lớn lên. Nhưng từ nhỏ Hoàng thượng đã là người lạnh nhạt, cung nhân bên cạnh không có chuyện gì để nói cùng. Lúc Hoàng thượng lớn hơn một chút thì không cần có ma ma chiếu cố nữa, bà liền bị tiên hoàng điều đi phụ trách giáo dưỡng các cung nữ.
Lúc Hoàng thượng phái Hứa ma ma tới hầu hạ Tích tiệp dư, bà thực sự cảm động, bà vẫn cho là Hoàng thượng đã sớm quên rằng có một người như thế.
Tuy chưa thấy qua Tích tiệp dư nương nương, nhưng nghe từ lời của các cung nhân khác thì Hứa ma ma đoán được ngài ấy nhất định là một mỹ nhân.
Hứa ma ma vạn vạn không thể ngờ tới có thể gặp được một chủ tử như vậy, bà hạn chế chủ tử là vị ba tháng đầu mang thai rất nguy hiểm, ngài ấy lại là người sơ ý, cho nên Hứa ma ma cứ phải ở bên nhắc nhở, bà đã chuẩn bị chuyện nghe chủ tử trách cứ. Tích tiệp dư lại không như vậy, ngài ấy sẽ cảm thấy bất đắc dĩ đối với rất nhiều sự hạn chế, nhưng ngài ấy biết làm vậy là vì tốt cho đứa nhỏ trong bụng.
Ngươi đối tốt với một người, mà người đó hiểu được ngươi, vui vẻ tiếp nhận ngươi thì ngươi sẽ càng dụng tâm. Đây chính là suy nghĩ của Hứa ma ma, gặp được một chủ tử tin tưởng ngươi, làm nô tài phải biết dày công suy nghĩ vì chủ tử mới tốt.
Quý U đang nghiêm túc ngắm cảnh mưa rơi bên ngoài, nàng không biết Hứa ma ma đánh giá nàng cao như vậy. Tuy nàng hiểu y lý, nhưng những chi tiết viết trên sách không bằng một người có kinh nghiệm phong phú dụng tâm chiếu cố, Hứa ma ma chỉ muốn tốt cho hài tử trong bụng nàng, mà nàng càng muốn hài tử lớn lên thật tốt. Hứa ma ma chiếu cố nàng cẩn thận như vậy, tuy nói mọi chuyện đều phải chú ý thì có chút phiền toái nhưng cẩn thận một chút cũng không sao, nàng vô cùng cảm kích bà ấy.
Tháng thứ hai mang thai, ngoại trừ ham ngủ hơn một chút và những thứ dầu mỡ trước đây thích ăn bây giờ lại không muốn ăn, thì những chuyện còn lại đều rất tốt. Mấu chốt là đống lễ vật trong khố phòng làm cho Quý U vô cùng cao hứng, những thứ Thích Bạch thưởng thì tất nhiên là không cần phải nói, lễ vật Hoàng hậu nương nương ban thưởng, phi tần trong hậu cung cũng đưa lễ. Ánh mắt Quý U tỏa sáng nhìn Thích Bạch nói “Về sau chúng ta đều dựa vào những thứ này mà nuôi dưỡng hài tử nha.” Thích Bạch day day trán, đúng là nữ nhân ngốc nghếch mê tiền mà.
Ngược lại gần đây không có ai đến thăm Quý U, một là do Hoàng thượng nói Tích tiệp dư thân thể yếu đuối các nàng không nên đến quấy rầy, hai là lòng các nàng đang bị trận đấu mã cầu hấp dẫn.
Bởi vì năm nay Tình quý tần tham gia đấu mã cầu nên làm cho mọi người trong hậu cung thảo luận một phen, ý kiến được nhiều người đồng tình nhất là Tình quý tần bị Tích tiệp dư o ép, nếu thắng trận đấu mã cầu thì sẽ để cho Hoàng thượng nghỉ tại cung Tình quý tần một đêm. Chung quy cũng vì lúc Tích tiệp dư chưa được sủng ái, Tình quý tần là người được sủng ái nhất. Mà hiện tại Tích tiệp dư đang mang thai, không thể hầu hạ Hoàng thượng, lúc này ai được hầu hạ ngài thì tốt số lắm, nói không chừng còn có thể kéo ngã Tích tiệp dư.
Tình quý tần dường như không biết mọi người đang đồn đãi như vậy, mỗi ngày đều cùng mấy người Vũ thục nghi luyện tập ở bãi săn. Ngoài mặt thì không khí giữa ba người rất tốt, nhưng tình hình thực tế chỉ có mình các nàng biết. Bởi vì lúc tranh tài sẽ rút thăm phân chia tổ, ba nàng còn chưa biết mình sẽ được chia về tổ nào đâu.
--- ------ ------ ----Ta là đường phân cách---- --------
Thích Bạch biết trời bên ngoài đang mưa là vì nhìn thấy Lục Viễn áo choàng và mái tóc của hắn ướƭ áƭ.
Đây là trận mưa xuân đầu tiên, Thích Bạch quyết định lát nữa hồi Vĩnh Thọ cung bồi Quý U thưởng thức một lát, nhưng trước hết phải đuổi Lục Viễn đi mới được.
Lúc ra cửa Lục Viễn thấy mưa không lớn nên không thèm để ý, nghĩ ngồi xe ngựa là không cần thiết nên đã cưỡi ngựa đi. Kết quả là mưa dù có nhỏ thì vẫn là mưa nên hắn mới biến thành bộ dáng này.
“Chuyện gì mà vội vã như vậy, đến ô cũng không kịp che?”
Nhìn biểu tình khinh bỉ của Hoàng thượng, Lục Viễn quyết định mau nói cho xong để ai về nhà nấy, “Không phải chỉ hai ngày nữa là diễn ra trận đấu mã cầu hay sao, thần đến thương lượng cùng ngài một chút.”
“Thương lượng cái gì?” Trận đấu mã cầu năm nào Lục Viễn cũng tham gia, thân thủ của hắn tốt, nhân duyên cũng tốt, rất nhiều người đều muốn xem bộ dáng Lục Viễn so tài, cũng có vài người trẻ tuổi muốn đến khiêu chiến cùng hắn.
Lục Viễn thấy Hoàng thượng không có hứng thú trò chuyện thì cảm thấy việc mở miệng càng lúc càng khó khăn.
“Năm nào thần cũng tham gia, năm nay không muốn nữa, muốn đổi người đến thay thế.”
Thích Bạch nhướng mày “Đổi ai?”
“Nhạc Dao, muội ấy vẫn luôn đặc biệt tò mò với mã cầu, thần muốn muội ấy đến tham gia.”
Thích Bạch điểm nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nói “Ngươi nhất định phải tham gia, ngày mai lúc vào triều báo thêm Nhạc Dao vào danh sách là được.” Lục Viễn chơi mã cầu thực sự tốt, có thể làm toàn trường hoan hô là chuyện bình thường, tuy Thích Bạch không muốn Quý U nhìn Lục Viễn lâu hơn một chút, hắn thấy phiền, nhưng hắn cũng sợ Quý U xem mã cầu thấy nhàm chán, cho nên mới phải để cho Lục Viễn tham gia.
Trong lòng Lục Viễn vui vô cùng, ngài vẫn muốn nhìn ta chơi mã cầu đúng không, thần chơi mã cầu phải nói là xuất thần nhập hóa. Bất quá nghe xong câu hỏi tiếp theo của Hoàng thượng, trong lòng thót một cái.
“Lục phu nhân đã tìm được nhà nào thích hợp với Nhạc Dao hay chưa? Đang chuẩn bị tuyển một người vào lúc tham gia mã cầu hả?” Thích Bạch cảm thấy Nhạc Dao nên bàn chuyện kết hôn rồi, lúc tuyển tú chắc chắn là hắn sẽ lược bài tử của Nhạc Dao.
“Chuyện này… Thần là ca ca nên cũng không hỏi được… Đang định tham gia mã cầu xong mới hỏi một chút…” Lục Viễn không biết nếu Nhạc Dao thắng thì muội ấy sẽ yêu cầu cái gì, trước mặt mọi người chắc muội ấy sẽ không quá phận. Còn nếu muội ấy thua, hắn đã đáp ứng sẽ khiến Hoàng thượng và muội ấy gặp mặt một lần.
Thích Bạch nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lục Viễn, hắn cũng lười mở miệng, đoán chừng là Lục gia muốn giữ Lục Nhạc Dao lại một năm nhưng còn ngượng ngùng mở miệng. Tuy hắn có thể giúp tìm một người nhưng hắn không có tâm tư đó, chung quy thì Lục Viễn làm chậm trễ hắn đủ lâu rồi, hắn muốn về Vĩnh Thọ cung.
“Được rồi, các ngươi trở về thương lượng đi. Chuyện Nhạc Dao muốn tham gia đấu mã cầu trẫm đã đồng ý rồi, có phải là ngươi nên lui xuống rồi hay không?”
Lục Viễn nghĩ nghĩ, vẫn là cáo lui đi thôi, mặc y phục ẩm ướt thật sự rất khó chịu.
“Trước khi đi thì để Tiểu Thịnh Tử lấy cho ngươi bộ y phục và chuẩn bị xe ngựa, ngươi đến thiên điện đổi y phục đi, đừng đi lại trên đường sá với bộ dáng mất mặt như vậy.”
Nhìn Hoàng thượng nói chuyện xong lại cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, Lục Viễn khịt mũi, tuy ngoài miệng Hoàng thượng không hề nói chuyện dễ nghe nhưng không hổ là bạn hắn.
Lục Viễn đổi y phục xong, nghẹn ngào nói lời cảm tạ Hoàng thượng, Thích Bạch chuyên chú nhìn tấu chương không thèm để ý đến hắn, hắn lưu luyến không rời nhìn Thích Bạch rồi mới rời đi.
Lục Viễn vừa đi, Thích Bạch đã buông tấu chương trong tay xuống muốn hồi Vĩnh Thọ cung, bồi Quý U ngắm mưa, dùng ngọ thiện rồi đến Dưỡng Tâm điện.
Lúc Thích Bạch đến Vĩnh Thọ cung, Quý U đang cau mày uống canh dưỡng thai.
Thấy Thích Bạch tiến vào, Hứa ma ma vội vàng đi ra ngoài, Quý U cuống quýt duỗi tay ra muốn Thích Bạch ôm nàng.
Thích Bạch cao hứng đi đến bên người Quý U, nàng liền thay đổi tư thế, vội vàng cầm thìa múc một miếng cho hắn ăn, Thích Bạch lắc đầu, tỏ vẻ canh này chỉ chuyên cho nàng uống thôi.
Quý U bĩu môi, nhỏ giọng “Chàng không thương ta, chê ta mang thai thay đổi ngoại hình.” Uống hết một bát rất thống khổ nha!
Thích Bạch khẽ liếm thùy tai nàng, nhẹ nhàng trả lời “Ta có thương nàng hay không thì cứ để cho Hứa ma ma đến phân xử nhé?”
Quý U vừa nghe cái này, biết không thể thương lượng được, liền chậm rãi cau mày uống hết canh dưỡng thai.
Chỉ cần có Hứa ma ma ở bên, Quý U liền đặc biệt quy củ, ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, nhẹ nhàng uống canh, nói chuyện thì dùng lời nhỏ nhẹ, Thích Bạch cảm thấy vô cùng may mắn vì đã phái Hứa ma ma đến đây, Quý U rất vô tâm sẽ không chú ý đến bản thân mình, có Hứa ma ma thì lúc hắn ở Dưỡng Tâm điện mới an tâm hơn một chút.
Nhìn nàng uống xong canh Thích Bạch liền hôn Quý U, chậm rãi thưởng thức hương vị canh trong miệng nàng, Quý U cũng không khách khí, liền cùng hắn triền miên, lại khẽ cắn một ngụm lên môi trên của hắn, làm cho hắn biết người ta mang thai rất vất vả nha.
Thích Bạch hung hăng vuốt ve lên nơi đẫy đà của nàng lại bị lý trí cắt đứt, Thích Bạch thở dài, còn phải kiên trì một tháng.
Giúp Quý U chỉnh lý lại y phục, lại thêm một lớp áo choàng dày cho nàng, lúc này Thích Bạch mới ôm nàng đến bên cửa sổ ngắm mưa. Hắn lo lắng đường trơn, lại sợ mưa ướt người nàng nên không dám ôm nàng ra ngoài, ở bên cửa sổ ngắm mưa cho an toàn.
Quý U không thèm để ý, cảnh sắc lúc được Thích Bạch ôm vào người khác với cảnh sắc khi nàng đứng xem một mình. Có người cùng ngắm cảnh, cảnh nào cũng trở nên ấm áp.
Lúc Thích Bạch tán gẫu cùng nàng nói đến chuyện Lục Viễn muốn để Lục Nhạc Dao tham gia đấu mã cầu làm cho Quý U giật mình, không đề cập đến muội muội này của hắn thì nàng cũng quên mất. Bất quá nhìn Thích Bạch không có chút cảm tưởng nào về chuyện này, Quý U tự nói với bản thân, phải tin tưởng hắn, phải giữ gìn hạnh phúc của hai người.