Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 33

Tác giả: Cố Phán Nhi An Nhiên

Thời điểm Thích Bạch trở lại Dưỡng Tâm điện thì thấy Quý U đang dựa trên giường đọc sách hết sức chăm chú, lúc Niệm Hạ đánh thức nàng dậy đổi băng kinh nguyệt thì nàng cũng tỉnh luôn, chỉ muốn lười biếng tựa vào giường, không muốn động đậy.
Thích Bạch xem sắc mặt Quý U hồng nhuận thì an tâm hơn nhiều, Quý U đọc sách nghiêm túc như vậy, hắn liền đi tới bên giường ςướק lấy cuốn sách nàng đang cầm trong tay, nhìn thấy tựa sách sắc mặt hắn liền đen lại, đây là thể loại gì a!
Quý U đang đọc đến đoạn “Nha hoàn thương tâm muốn ૮ɦếƭ quyết định ra đi, lão gia hối hận vạn phần bỏ sức tìm kiếm” thì sách liền bị rút đi. Ngẩng đầu lên nhìn biểu tình khinh bỉ của Thích Bạch cũng không hiểu rõ ràng.
“Chán ghét, người ta đang đọc đến chỗ thú vị mà,” Quý U đưa tay đoạt lấy thoại bản, tiếp tục xem.
Thích Bạch lại tiếp tục ςướק lại, ném ra phía xa xa, vươn hai tay ra nhìn nàng.
Quý U nghĩ nghĩ, được rồi, người ta không phải cố ý không để ý tới ngươi nha.
Nàng bổ nhào vào trong иgự¢ Thích Bạch, lấy mặt cọ cọ lên áo hắn. Thích Bạch muốn ôm nàng ngồi lên chân hắn, nhưng nàng lại không chịu, ௱ôЛƓ cứ vặn vẹo, xoay đến xoay đi, không chịu an ổn.
Thích Bạch cho rằng vì hắn đi ra ngoài nên nàng mới giận dỗi hắn, liền ôm chặt lấy nàng chuẩn bị giải thích cho nàng nghe.
“Ta không thể ngồi lên người chàng, ta sợ dính lên người chàng mà.” Quý U ngượng ngùng nói.
Thích Bạch nghe xong mới nghĩ đến vấn đề này, bất quá hắn vẫn ôm lấy nàng như trước, thủ thỉ “Dính thì dính thôi.”
Quý U thấy Thích Bạch không thèm để ý đành phải dựa vào người hắn, bị hắn ôm vào trong иgự¢, nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn. “Chàng đi đâu vậy? Niệm Hạ nói chàng ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.”
Thích Bạch đem chuyện Mộng lương đệ thiếu chút nữa là bị đẻ non nói với Quý U, Quý U nghe được thì cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nếu bởi vì nguyệt sự của nàng mà làm Mộng lương đệ đẻ non thì cho dù Hoàng đế không trách nàng, nàng cũng sẽ tự trách bản thân.
Trong lòng nghĩ sao thì nói vậy “May mắn là không có chuyện gì, nếu không ta sẽ thành tội nhân mất.”
Thích Bạch liền xuy một tiếng “Có liên quan gì đến nàng đâu, tản bộ là do Mộng lương đệ muốn đi, sơ suất cũng là do Mộng lương đệ sơ suất, thái y là ta gọi tới, chớ có chuyện gì cũng tính lên người mình như vậy.”
Nói xong cũng ôm thật chặt Quý U, hắn nói cho nàng là vì không muốn giấu nàng chuyện gì, không phải để nàng tự trách bản thân. Muốn trách thì nên trách hắn, trách hắn phát hiện ra nàng quá muộn, trách hắn yêu thích nàng quá muộn, trách hắn đối tốt với nàng quá muộn, trách hắn cho nữ nhân khác hoài thai.
Quý U thật sự không trách gì Thích Bạch, kỳ thật nàng cảm thấy bản thân mình cũng có chút quá may mắn. Thích Bạch đối với nàng đặc biệt tốt, nàng chưa trả giá gì vì hắn. Quý U quyết định về sau nàng sẽ đối với hắn càng lúc càng tốt mới được, nàng hôn Thích Bạch nói “Chúng ta đều không sai, không cho chàng nói cái này nữa.”
Thích Bạch gật đầu, tay thì đưa tới bụng nhỏ của Quý U, hỏi nàng “Còn khó chịu sao? Có cách nào làm nàng hết khó chịu không?”
Quý U đưa hai tay lên mu bàn tay của Thích Bạch nói “Một chút cũng không khó chịu, sáng nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, chàng đừng lo lắng. Vừa rồi ta đã dùng chút nước đường rồi, chàng có đói bụng hay mệt mỏi gì không? Đói bụng thì ta đút chàng ăn cơm nha, mệt thì ta xoa Ϧóþ cho chàng.”
Thích Bạch bật cười, trong lòng thì suy nghĩ nàng mới bao nhiêu tuổi mà đã cằn nhằn như vậy rồi. Nghĩ tới sau này cả hai cùng già đi, nàng nhất định sẽ càng lải nhải bên tai hắn. Nhưng hắn không dám nói ra a, chỉ lắc lắc đầu, im lặng ôm nàng.
Quý U cho rằng Thích Bạch mệt mỏi, nàng không nói chuyện gì, im lặng mặc cho hắn ôm.
Thời điểm Quý U dần dần buồn ngủ thì Thích Bạch ôm nàng ra ngoại thất, vừa đi vừa nói “U U tỉnh lại đi, dùng bữa tối rồi ngủ tiếp.” Quý U tỉnh thì có tỉnh, nhưng không có khẩu vị ăn gì đó, liền bồi Thích Bạch tùy tiện ăn một chút.
Dùng xong bữa tối, Quý U phải trở về Vĩnh Thọ cung, Thích Bạch không cho nàng đi, Quý U liền nháo nhất định muốn trở về. Nàng nói kinh nguyệt mang tới điềm xấu, không thể cùng giường với hắn. Thích Bạch nói hắn không thèm để ý, Quý U liền nói nàng để ý, nàng không muốn năm mới Thích Bạch bị nàng làm ảnh hưởng, hơn nữa nàng cũng không thể ở Dưỡng Tâm điện mãi được.
Thích Bạch không lay chuyển được nàng, liền nói bồi nàng về Vĩnh Thọ cung, nếu không cả hai đều ở Dưỡng Tâm điện. Thích Bạch nói một không chịu nói hai, Quý U đành phải gật đầu, để hắn đưa nàng về Vĩnh Thọ cung.
Trở lại Vĩnh Thọ cung, Thích Bạch kiên quyết không để nàng hầu hạ hắn tắm rửa, hắn nhanh chóng tự mình tắm rửa rồi đi ra.
Nhìn tiểu nhân nhi đang ở trên giường chờ mình, hắn bước qua chuẩn bị đỗ nàng ngủ. Quý U lại ngồi dậy, cầm khăn giúp Thích Bạch lau mái tóc ẩm ướt của hắn, ngoài miệng nói “Chàng không chịu chiếu cố bản thân gì hết, nói để ta hầu hạ chàng chàng còn không cho, tóc lau xong mà còn ướt như vậy. Một chút cũng không biết cẩn thận với mình, còn nói ta nữa. Chàng như vậy về già sẽ dễ bị đau đầu, đến lúc đó đừng trách ta chê cười chàng…”
Thích Bạch khóe miệng chứa ý cười, nghiêm túc nghe nàng quở trách hắn, cảm thụ động tác ôn nhu lau tóc của nàng, chê cười hắn sao? Nữ nhân này rõ ràng là đau lòng hắn.
Quý U giúp Thích Bạch lau tóc xong, lại cẩn thận chải chải, nhẹ nhàng giúp Thích Bạch mát xa đầu, thẳng đến khi tóc khô hết mới để cho Thích Bạch nằm xuống ôm nàng ngủ.
--- ----------ta là đường phân cách---- ------ -----
Trong lúc Quý U đến nguyệt sự, Thích Bạch không để cho nàng đến Dưỡng Tâm điện bồi hắn, hắn sợ nàng không thoải mái, liền để cho nàng ở trong cung nghỉ ngơi thật tốt, không cho phép nàng chạy lộn xộn, ăn bậy gì đó, làm việc xong hắn sẽ quay về bồi nàng.
Mấy ngày nay Thích Bạch rất vội, gần đây Lục Viễn tra được chút manh mối.
Cháu trai của Lý tướng là Lý Bình quả thật đến Giang Lăng, nhưng cũng không ở đó, len lén chạy đến Giang Việt gần với Giang Lăng, có khả năng là cấu kết với các thương nhân buôn muối. Với năng lực của Lý Bình thì chắc chắn không phải bản lĩnh của hắn, khẳng định là do Lý tướng an bài. Lục Viễn không biết nói gì cho phải, muối là món sinh lãi kếch xù, bất quá gia tài bạc triệu với cửa nhà tan nát chỉ cách nhau có một con đường.
Thích Bạch để Lục Viễn sai người quan sát Lý Bình thật chặt, bắt lấy Lý Bình là vô dụng, muối khống chế rất nhiều quan viên trong tay, Thích Bạch muốn tìm ra đến cùng là những ai đã bị thu mua.
Mỗi lần Thích Bạch trở lại Vĩnh Thọ cung Quý U đều đang ngủ, sáng sớm tỉnh dậy hắn không cho nàng hầu hạ hắn mặc trang phục, đều là tự mình thu thập xong liền đi Dưỡng Tâm điện cùng Lục Viễn an bài kế hoạch, hai người chưa tìm được cách gì. Lúc không có Thích Bạch, Quý U liền đọc thoại bản, có đôi khi cũng lấy sách trong không gian ôn tập dược lý, đủ loại dược liệu, xử lý cây cối, bằng không nàng thực sự sợ Thích Bạch sẽ nuôi nàng thành phế nhân mất.
Niệm Hạ chạy vào nói với Quý U vài câu làm cho nàng nghe xong thì nhíu mày.
Trước mắt sắp đến tết nguyên tiêu, lúc này Giang thị lại lại truyền tin tức cho nàng nói muốn mang theo Quách di nương tiến cung thăm nàng một chút. Cha nàng đang đóng cửa kiểm điểm, tin tức này khẳng định là do Giang thị vụng trộm truyền đến, mà mang theo Quách di nương hẳn là do sợ nàng không chịu gặp mặt.
Quý U suy đoán có vẻ phụ thân không biết chuyện này, bất quá nhất định phải gặp, mẫu thân của nàng là thi*p thất, không có tư cách một mình đến gặp nàng, chỉ có thể đi theo Giang thị, mà nàng quả thật rất muốn gặp mẫu thân.
Quý U thu thập một chút, liền chuẩn bị đến chỗ Hoàng hậu nương nương xin phép, các phi tần trong hậu cung muốn gặp người nhà mẹ đẻ thì đều phải báo cho Hoàng hậu nương nương một chút, Hoàng hậu gật đầu, định thời gian thì người nhà mới có thể trình thẻ bài lên xin tiến cung.
Trên đường đi nàng ᴆụng phải Hoa lương viện, Quý U cảm thấy kỳ quái, không biết Hoa lương viện đến tìm nàng làm gì.
“Tỷ tỷ định đi đâu vậy, muội đang muốn đến tìm tỷ tỷ trò chuyện mà.” Hoa lương viện, người cũng như tên, xinh đẹp như hoa. Hoa lương viện đến tìm Tích tiệp dư đương nhiên là do muốn làm hảo tỷ muội với Tích tiệp dư rồi, nàng có thai, Tích tiệp dư có sủng ái, hai người mà kết hợp lại thì không thể tốt hơn rồi.
“Ta đang muốn đi Thừa Càn cung cầu kiến Hoàng hậu nương nương, hôm nay thật không khéo rồi, ta muốn gặp người nhà mẹ đẻ, cho nên định đi xin chỉ thị của Hoàng hậu nương nương.” Chuyện này Quý U cũng không định giấu giếm, thời điểm mẫu thân các nàng đến thăm thì có gì mà phải giấu.
“Như vậy sao, muội muội liền không quấy rầy tỷ tỷ và Hoàng hậu nương nương nữa, ngày sau muội lại đến tìm tỷ tỷ, từ lúc xảy ra chuyện của Mộng lương đệ, muội cũng không dám đi đâu quá lâu đâu.”
“Ân, muội mau để cho cung nữ đỡ về đi, trên đường nhớ đi chậm một chút.” Quý U nhìn Hoa lương viện đang thật cẩn thận bước đi, nếu sợ hãi như vậy thì ngươi còn không quản đường xa chạy đến đây làm cái gì a.
Lúc Quý U đến Thừa Càn cung cũng là lúc Hoàng hậu vừa cho Lương chiêu viện, người đến oán hận Tích tiệp dư chiếm giữ Hoàng thượng, lui ra không bao lâu, không ngờ vừa đuổi người cáo trạng đi thì chính chủ đã tới.
Đợi Tích tiệp dư thỉnh an cùng nêu lý do vì sao đến, Hoàng hậu mới gật đầu. Tích tiệp dư đến tìm nàng sẽ không có chuyện tán gẫu, Hoàng hậu cũng không cảm thấy gì lạ, nàng ở hậu cung không cần các loại giúp đỡ gì, Hoàng thượng sủng ai cũng không quan hệ tới nàng, bất quá nghĩ đến tin tức phụ thân vừa truyền đến thì thở dài.
“Lát nữa bản cung sẽ phái thái giám đi thông báo với mẫu thân ngươi, ngày mai mẫu thân ngươi trình bài tử lên là có thể gặp rồi.” Những phi tần có địa vị cao cùng với được sủng muốn gặp người nhà mẹ đẻ rất dễ dàng, nhất là thời điểm vừa sang năm mới, Hoàng hậu đích thực không cần ở đây làm khó nàng.
“Thân thể của ngươi thế nào rồi, không phải đã thỉnh rất nhiều thái y xem qua sao?” Hoàng hậu vẫn nhớ rõ chuyện mấy hôm trước Dưỡng Tâm điện gọi tất cả thái y đến.
“Tạ nương nương an tâm, thần thi*p đã tốt hơn nhiều rồi. May mắn là Mộng lương đệ không có việc gì, bằng không thần thi*p cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.” Quý U thập phần hổ thẹn nói.
“Thôi, ngươi cũng không cố ý, bất quá lần sau không thể làm loạn như vậy nữa. Được rồi, ngươi trở về đi.” Hoàng hậu thấy Tích tiệp dư không nói là bệnh gì thì cũng lười hỏi tiếp, hơn nữa thái độ của nàng cũng không tệ lắm, một tam phẩm tiệp dư không đáng cho Hoàng hậu như nàng hỏi han ân cần. Hiện tại nàng chỉ muốn bảo vệ cái thai trong bụng Mộng lương đệ cùng Hoa lương viện, nàng không nghĩ sẽ làm theo lời của phụ thân.
Quý U thấy Hoàng hậu không gây khó dễ cho mình liền thở ra một hơi, thật cao hứng trở về, chuẩn bị ngày mai gặp mẫu thân, đương nhiên là thân sinh mẫu thân của nàng chứ không phải là mẫu thân Quý Như.
Quý U trở về Vĩnh Thọ cung, cho các cung nhân lui xuống, tự mình tiến vào không gian.
Ngày mai gặp mẫu thân không biết nên đưa cái gì thì tốt, hy vọng mẫu thân cùng phụ thân, đệ đệ thân thể đều khỏe mạnh, an khang. Lúc Quý U tiến cung đệ đệ mới được năm tuổi, vô cùng đáng yêu, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Nếu nàng đã trùng sinh đến thân thể này thì bọn họ chính là người nhà của nàng.
Quý U ở trong không gian tìm được một đống dược liệu bồi bổ thân thể, phụ thân thì đương nhiên là cường kiện thân thể, mẫu thân đa số là dược liệu dưỡng nhan, đệ đệ là dược liệu giúp tiểu hài tử trưởng thành thật tốt. Đáng tiếc nữ hồng của nàng không tốt, bằng không có thể làm cho bọn họ chút quần áo.
Quý U phân phối xong tất cả, để sang một bên chuẩn bị ngày mai lấy một ít đồ Hoàng thượng thưởng cho nàng để đưa cho mẫu thân. Nhìn mọi thứ xong xuôi hết mới ra khỏi không gian.
Nhìn sắc trời, nàng chuẩn bị đón Thích Bạch đến cùng nhau dùng bữa tối, đây là yêu cầu của nàng, mấy ngày nay tuy hắn bề bộn công việc nhưng đều bồi nàng cùng ăn, Thích Bạch cũng nghe theo nàng, hắn biết, đây là nàng sợ hắn bỏ bê không dùng bữa đúng giờ.
Lúc dùng bữa Quý U đem chuyện ngày mai Giang thị cùng mẫu thân của nàng tiến cung thăm nàng nói cho Thích Bạch nghe, Thích Bạch nghe xong cũng gật đầu nhưng chưa nói gì.
Dùng bữa tối xong Thích Bạch lại vội vàng về Dưỡng Tâm điện, Quý U thì chuẩn bị tắm rửa một chút, tuy nàng còn đang trong kỳ nguyệt sự nhưng mà không tắm rửa thì nàng không thể chịu được.
Mãi đến khi Thích Bạch quay về thì Quý U đã ngủ rồi, Thích Bạch đã tắm rửa tại Dưỡng Tâm điện nên hắn trực tiếp leo lên giường ôm Quý U vào иgự¢, nàng cũng không tỉnh mà ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào иgự¢ hắn ngủ say sưa. Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, Thích Bạch siết chặt tay ôm nàng, chìm vào giấc ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc