Quý Diễn bất lực dựa vào ghế, nhìn những mảnh giấy lộn xộn mà cười châm chọc.
Mẫn Lan, Mẫn Nhu, Diệp chiêu nghi, Diêu quý nhân, Tưởng chiêu hoa, Lan Tần,... hậu cung của hắn đúng là không kém so với Phụ hoàng năm xưa.
Hắn từng hứa, nếu có thể lên ngôi cửu ngũ chí tôn, hắn nhất định không phụ bạc nhiều người. Sẽ không để nhiều đứa trẻ bơ vơ như hắn.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không làm được.
Hắn thất hứa rồi.
Thay triều phục kim quang lộng lẫy, hắn chợt nhớ lại bản thân mình ngày xưa.
Nếu không có Mẫn Lan, ngôi vị này chắc gì hắn đã được ngồi yên ổn.
Giang sơn này chắc gì đã phồn vinh, là nàng giúp hắn trong thời loạn, là nàng đưa tay níu giữ hắn.
Khi đó, các Hoàng tử tranh đấu không tiếc cái giá nào, người sống ta ૮ɦếƭ, kẻ này đạp lên người kia mà thượng vị.
Hắn...phụ nàng rồi.
------------
Mẫn Lan nhàm nhán nhoài người ra ngoài, bây giờ nàng đang nhớ nhi tử của mình.
Không biết Mẫn Nhu với Quý Tuyên có làm khó nó không, không biết Quý Diễn có bất công với nó không.
Và không biết, nó có đang nhớ nàng không.
"Cộc..cộc...."
Phía sau vang lên tiếng gõ khe khẽ rất quy củ.
Là ai đến đây, không phải Quý Diễn lại nổi điên rồi bày trò làm khó nàng chứ.
Nàng quay lưng, phát hiện người tới là một thái giám và hai cung nữ, thái giám này nàng biết, đây là người thân cận bên cạnh Quý Diễn.
Hắn không ở lại hầu hạ chủ tử của hắn đi, đột nhiên chạy đến lãnh cung lạnh lẽo này để tìm người tâm sự sao?
-Thỉnh an Mẫn Phi nương nương.
-Ừ.
Thấy nàng lạnh nhạt thái giám kia cũng không có bày ra sắc mặt không tốt, ngược lại là càng ngày cười càng rõ, ngày càng niềm nở.
-Nô tài phụng chỉ của Hoàng thượng đưa người trở về Chiêu Dương cung.
Hơi bất ngờ một chút, Quý Diễn lại muốn tính kế gì?
-Đã không còn là Hoàng hậu, về Chiêu Dương cung làm gì?
Đó là cung của Hoàng hậu, chỉ có Hoàng hậu mới được phép ở tại đó.
Quý Diễn phế truất nàng rồi lại muốn cho nàng ở?