-Các ngươi câm hết lại, có muốn bị Bổn cung đánh ૮ɦếƭ không hả!
Đây sẽ là điều nhục nhã nhất trong cuộc đời của nàng ta.
Kiếp này, nàng ta phải trả đủ mọi thù hận cho tiện nhân Mẫn Lan đó.
-Thật là mất mặt, tốt nhất là ngươi nên về cung của mình mà đóng cửa chép sách đi.
Diệp chiêu nghi dùng khăn tay lau lau móng tay đã hơi bẩn, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Mẫn Nhu như thể chính nàng ta là thứ bẩn thỉu đó.
-૮ɦếƭ tiệt, là các ngươi bẫy ta, tất cả là tại các ngươi.
Vì cái gì, hai ngươi họ cũng làm loạn mà Hoàng thượng chỉ phạt mỗi nàng ta, nàng ta không cam lòng.
Cầm một cây gậy gộc chạy đến chỗ Mẫn Lan.
Dù sao cũng bị phạt rồi, tốt nhất là đánh ૮ɦếƭ Mẫn Lan rồi bị phạt một thể. Hẳn là Hoàng thượng cũng chẳng phạt nàng ta nặng hơn đâu.
-Á...
Lãnh cung vắng lặng khiến cho tiếng kêu thảm thiết vang lên càng rõ ràng.
Nhưng không như mọi người nghĩ, người bị đánh không phải Mẫn Lan, mà là Mẫn Quý Phi.
Kì lạ, rõ ràng là tay cầm gậy nhưng vẫn ngu ngốc đến mức bị người ta đạp cho một cước văng xa.
Diệp chiêu nghi che miệng cười cười.
-Làm rất tốt.
Đâu chỉ là rất tốt, còn rất hả lòng hả dạ nữa kìa.
Nếu là nàng ta, Mẫn Nhu nhất định không chỉ nhận một cú đá là xong đâu.
Bao nhiêu năm qua Mẫn Nhu cao quý này cao ngạo không coi ai ra gì, bây giờ thì nên nhận lại những gì mấy năm qua nàng ta gieo xuống đi.
Mẫn Nhu không thể ngờ được mình chưa kịp ra tay thì đã bị Mẫn Lan đạp cho đầy đau đớn.
Cung nữ nàng ta mang theo cũng vội vàng chạy lại.
-Nương nương, Nương nương không sao chứ?
Vịn tay cung nữ đứng dậy, nàng ta ho khan hai tiếng.
-Các người...các người cứ chờ đó cho ta!
Hoàng thượng không yêu thương nàng ta nữa, Mẫn Lan cũng dám khi dễ nàng ta, đến cả Diệp chiêu nghi thấp kém cũng tham gia cùng, nàng ta hận.
Nàng ta sẽ trở về Mẫn gia, đúng rồi. Phụ thân và mẫu thân nhất định sẽ giúp đỡ.
Mẫn Lan, ngày lành của ngươi không còn nhiều đâu.