-Hoàng Thượng....người hãy làm chủ cho Thần thi*p.
-Chính ngươi gây chuyện rồi còn đòi người khác làm chủ?
Diệp chiêu nghi nhìn nàng ta cứ khóc lóc nước mắt ngắn dài là lại thấy chướng mắt.
Bình thường Diệp chiêu nghi mạnh mẽ đã quen, đương nhiên sẽ không nhìn nổi kiểu người như Mẫn Nhu.
-Ta không có gây chuyện, chính ngươi là người gây chuyện trước.
Mẫn Nhu có ૮ɦếƭ cũng không thể nói rằng nàng ta mang người đến để dạy dỗ Mẫn Lan để xả giận.
-Đồ trơ trẽn nhà ngươi.
Vì có phụ thân chống lưng nên đương nhiên Diệp chiêu nghi không sợ Mẫn Quý Phi cao quý. Chỉ là một chiêu nghi nhỏ bé thì sao, đợi phụ thân ta về thì Hoàng thượng vẫn phải tăng phẩm cấp cho ta thôi.
Mẫn Nhu thấy Diệp chiêu nghi nói vậy thì càng tức giận, nhưng tức đến mấy cũng không dám bộc phát.
Hình tượng của nàng ta đã sụp đổ một nửa rồi, không thể để nó vỡ nát trong lòng Quý Diễn thêm nữa.
Nhưng có điều...
Thấy nàng ta nhẫn nhịn đau khổ như vậy mà Quý Diễn lại không lên tiếng bênh vực.
Không phải hắn nên đánh cho Diệp chiêu nghi không ngóc lên được rồi tống nàng ta vào lãnh cung hoặc giảm đi phân vị chứ.
Thế mà hắn chỉ đứng nhìn nàng ta bị Diệp chiêu nghi khi dễ thảm hại.
Bực bội, uất ức, ngẩng đầu lên định tố cáo thêm thì phát hiện Quý Diễn từ đầu đền cuối không hề nhìn đến nàng ta một cái.
Hắn đang nhìn cái gì?
Nghiêng đầu nhìn về phía đó, là Mẫn Lan đang khoanh tay ung dung đứng nhìn.
Thấy Mẫn Nhu ngoảnh về phía mình còn khẽ cười một cái.
Nụ cười nhẹ nhàng khoan thai khiến Quý Diễn ngớ người.
Nhưng trong mắt Mẫn Nhu, nụ cười này như một nụ cười miệt thị khinh bỉ nàng ta.
-Ngươi cười cái gì?
Là cười nàng ta không được Hoàng thượng chú ý, cười nàng ta bị Diệp chiêu nghi mắng mỏ đúng không.
Chỉ là một nha đầu không được sủng ái mà thôi, vậy mà dám cười mỉa mai nàng ta.
-Ta cười gì? Liên quan đến ngươi?
Mẫn Lan cười tươi hơn khiến Mẫn Nhu tức đến hộc máu, cảm giác như mình vừa đánh ra một chưởng thật mạnh nhưng không hề mảy may làm tổn hại đến quân địch.
-Ngươi ૮ɦếƭ tiệt, chắc chắn là ngươi đang cười nhạo ta....
-Mẫn Nhu!
Còn chưa có nói hết đã bị Quý Diễn ngăn lại, còn tưởng hắn đang chuẩn bị an ủi mình.
Cố nặn ra vài giọt nước mắt đáng thương để chiếm lấy sự đồng tình của hắn thì đã nghe hắn nói tiếp.
-Nàng coi thường lời ta nói đúng không?
-Thi*p...thần thi*p nào dám coi thường Hoàng thượng...
-Vậy ta nói nàng ở lại trong cung tự mình suy nghĩ, sao nàng lại mang người tới đây làm loạn.