-Quý Diễn, hóa ra mắt nhìn người của ngươi cũng chỉ có thế.
-Quý Diễn, là ta sai lầm vì đã tin tưởng ngươi.
-........
Từng lời nói của nàng đều quanh quẩn trong tâm trí hắn, khiến hắn không tài nào đi vào giấc ngủ.
Mơ lại chuyện xưa khiến hắn muộn phiền, khoác áo bào mỏng, hắn muốn đi loanh quanh một chút cho đầu óc thanh tỉnh.
Hắn không đến cung của Mẫn Nhu, cũng không đi tìm mấy vị phi tần mỹ nữ của hắn.
Đi dạo môt lát, thế nhưng phát hiện mình đã đi đến gần Lãnh Cung. Giờ này hẳn Mẫn Lan cũng ngủ rồi.
Lãnh Cung hoang tàn và vắng vẻ, không có khí thế như Chiêu Dương cung khi trước của nàng, đến cả một người hầu kẻ hạ cũng không có.
Ban đêm ở nơi này tối tăm và lạnh lẽo, không có đủ nến để thắp, cũng không có dầu để đốt đèn, mùa đông lạnh thấu xương, mùa hè nóng cháy.
Vì vậy nên đám người trong cung với muốn tránh xa nơi xui xẻo tử khí ngút trời này.
Đi đến một sân viện đổ nát, Quý Diễn dừng bước chân, vì hắn thấy có hai cung nữ đang đứng trước cửa canh gác. Ban đêm rồi, ai còn đến đây làm gì chứ.
Xưa nay cung phi bị đưa vào đây đều khó có thể trở ra, nên những người có chút tâm lí muốn ђàภђ ђạ người khác đều đến đây và tra tấn những người bị giam cầm.
-Mẫn Lan, ngươi hợp tác với ta đi.
Giọng nói này, là của Diệp chiêu nghi thì phải. Diệp chiêu nghi là người có gia thế, có hiểu biết, biết cách làm vui lòng người, nếu không có chuyện gì thì đợi đến năm mới hắn sẽ nâng phẩm cấp cho nàng ta lên thành hàng ngũ tứ phi.
-Không làm.
Giọng nói của Mẫn Lan quả quyết, nàng không muốn hợp sức cùng Diệp chiêu nghi hại người.
-Ta không làm hại mạng người, ta chỉ muốn cho Mẫn Nhu ăn chút đau khổ thôi.
Quý Diễn chau mày, từ bao giờ thì Diệp chiêu nghi cùng Mẫn Lan lại có phần thân thiết rồi. Trước đây hắn biết Diệp chiêu nghi không vừa ý Mẫn Lan, cứ thấy nàng là bắt đầu ngấm ngầm bày trò làm khó nàng ấy.
Quý Diễn có biết nhưng không trách, bản thân hắn cũng là người lớn lên nơi thâm cung, tự nhiên hiểu nữ nhân ở đây chẳng mấy ai thật sự hiền lành.
Nhưng không biết sao khi đó hắn lại tin tưởng Mẫn Nhu, rồi sủng ái nàng ấy. Có vẻ như khi đó Mẫn Nhu có đầy đủ những gì mà hắn cần, nên hắn mới có thể sủng ái nàng ta, mặc kệ những chuyện nàng ta làm.
-Ta nói không muốn hợp tác, ngươi xem, ta ở đây thì làm sao có thể làm trò gì giúp ngươi được.
-Ngươi nghĩ cách giúp ta là được, ngươi dù sao cũng là muội muội của nàng ta, hẳn ngươi sẽ biết làm sao để chỉnh nàng ta đến mức thảm nhất.
-Nếu ta không muốn giúp ngươi thì sao?
-Ngươi không ghét nàng ta sao, nàng ta ςướק đi bao nhiêu thứ của ngươi, từ bé đến lớn, có bao giờ nàng ta không trưng cái bộ mặt Bạch Liên Hoa đó ra, ngươi không chán ghét nàng sao?