"Bốp"
Quý Diễn vung tay lên tát một cái lên mặt Mẫn Lan khiến nàng nghiêng ngả.
-Ngươi là đồ đàn bà độc ác, lòng lang dạ sói, ngay cả tỷ tỷ của mình mà ngươi cũng có thể xuống tay.
Giữa cung điện nhiều người hầu kẻ hạ, hắn không lưu tình đánh Hoàng hậu vì muốn bảo vệ cho Quý Phi.
Mẫn Lan không thể tin nổi, nàng đưa tay chạm vào mà trái đau rát, tim nàng đập thình thịch, trước mắt nàng là một mảng mơ hồ.
Nhiều người như vậy, nhưng nàng chỉ nhìn thấy cảnh Mẫn Nhu cùng Quý Diễn tựa vào nhau, cùng nhau nói lời âи áι.
-Diễn, là tại ta không tốt, chàng đừng trách muội muội.
Mẫn Nhu lau nước mắt, thỉnh thoảng lại nhìn sang Mẫn Lan đang ngồi dưới đất vô cùng chật vật với ánh mắt khiêu khích.
Ngươi nhìn xem, nam nhân của ngươi đang say mê ta đó, ta thắng ngươi rồi.
-Nàng lúc nào cũng che chở cho nàng ta, mà nhìn xem nàng ta làm gì để báo đáp nàng.
Quý Diễn là kẻ có lòng hư vinh, cái hắn cần không phải một thê tử mạnh mẽ quyết đoán giống Mẫn Lan, mà hắn cần một người mềm mỏng nhẹ nhàng để thỏa mãn hắn.
Và người hắn chọn là Mẫn Nhu chứ không phải Mẫn Lan nàng.
Mẫn Lan ngồi đó, nàng không nói gì, cũng không biết nói gì, nàng cảm giác bản thân mình thật là thừa thãi.
Nàng không nên xuất hiện ở đây, ngay từ lúc đầu, nàng không nên sinh ra ở Mẫn gia để Mẫn Nhu lúc nào cũng sinh lòng ghen ghét đố kị, nàng không nên làm Hoàng Hậu của Quý Diễn để Mẫn Nhu lúc nào cũng muốn tranh giành.
Có vẻ như nàng ta là người thiếu cảm giác chiến thắng.
-Mang Hoàng Hậu về đi, nhìn thấy ngươi là ta lại phiền lòng.
Quý Diễn vỗ vỗ lưng Mẫn Nhu an ủi nàng ấy.
Nếu không phải không muốn làm lạnh lòng Mẫn gia thì hắn đã sớm muốn phế bỏ Mẫn Lan từ khi hắn mới đăng cơ rồi.
Mấy cung nữ mama nghe thấy vậy cũng cười khinh thường, mạnh bạo nâng Mẫn Lan dậy muốn đưa nàng về Chiêu Dương cung.
Hoàng thượng nói vậy hẳn là muốn cấm túc Hoàng hậu rồi. Tốt nhất là cấm túc cả đời, để Mẫn Quý Phi làm chủ tử chân chính. Nàng ấy mới thật hiền hậu nết na làm sao.
-Hoàng Thượng.....
Mẫn Nhu không vừa lòng, sao chỉ là cấm túc bình thường như vậy, ít nhất cũng phải phạt gì đó thật nặng chứ.
-Đừng có lúc nào cũng giả vờ giả vịt khiến người khác ghê tởm.
Mẫn Lan cười khẩy, từ đầu đến giờ nàng mới lên tiếng, nhưng vừa nói đã làm cho Mẫn Nhu cùng Quý Diễn tức đến hộc máu.
-Láo xược, ngươi....
Chưa đợi Quý Diễn nói xong thì Mẫn Lan đã quay người đi, muốn cấm túc thì cấm túc, ta mới không cần ra ngoài chạm mặt những người như vậy.
--------------
Quý Diễn tỉnh lại giữa đêm khuya, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn thở hổn hển nhìn lên xà nhà tối đen như mực.
Thì ra chỉ là giấc mơ xưa.