Quý Diễm mệt mỏi dựa mình vào ghế lớn, tay phải đưa lên che kín khuôn mặt, huyệt thái dương của hắn đau nhức.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, những gì hắn đã làm trong năm năm nay, với Mẫn Lan, Mẫn Nhu và với toàn thiên hạ.
-Nếu ta trợ giúp cho chàng thì sao?
Giọng nói của Mẫn Lan như xa như gần, văng vẳng bên tai hắn.
-Ta là Hoàng Thượng, còn nàng là mẫu nghi thiên hạ.
-Vậy ta giúp chàng, chàng phải thực hiện lời hứa.
-Được.
Hắn xảo trá, hắn lợi dụng gia thế của nàng. Khi đó hắn chỉ là một người không được nhiều người yêu thích, không có nhiều thực quyền, bị chèn ép khắp nơi, nêu không có Mẫn Lan ra tay tương trợ, chỉ sợ con đường của hắn sẽ chẳng dễ dàng.
Hắn nói hắn cho nàng làm mẫu nghi thiên hạ, thực ra chỉ muốn đùa giỡn nàng, hắn không yêu nàng, không thương nàng thì sao có thể cho nàng vị trí đó.
Nhưng hắn cũng không thật lòng thương Mẫn Nhu, có vẻ Mẫn Nhu cũng chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của hắn mà thôi.
Năm tiên đế thứ hai mươi, nàng giúp hắn chặn một tên, hắn nói hắn sẽ ghi tạc lòng dạ.
Năm tiên đế thứ hai mươi mốt, nàng giúp hắn không trúng rượu độc của La Hoàng hậu.
Năm tiên đế thứ hai mươi hai, hắn trọng thương, tất cả mọi người đều mong cho hắn ૮ɦếƭ, chỉ có mình nàng bên cạnh chăm sóc nửa bước không rời.
Năm tiên đế thư hai mươi ba,...
Và còn nhiều lần khác.....
Nàng làm cho hắn nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ngồi ngẫm nghĩ chuyện này, hắn cho rằng, chỉ cần nàng là Hoàng hậu, con nàng là thái tử thì hắn đã trả hết những gì hắn đã nợ nàng.
Nhưng giờ thì khác, hắn tước vị trí của nàng, hắn phụ bạc chân tình của nàng, hắn.....
--------------
-Ngươi là cái đồ ngu xuẩn.
Trở về cung của mình Mẫn Nhu mới dám phát tác, nàng ta túm lấy vai của Quý Tuyên rồi ghì mạnh hắn xuống.
Một đứa nhỏ không thể đấu lại sức của nàng ta, tính cách mềm yếu lại nhút nhát khiến hắn không dám phản bác lại.
Mẫn Nhu nhìn thấy vậy thì lại càng nhức mắt, cả người đều thấy ngứa ngáy khó chịu.
-Ngươi nhìn xem, nhìn Quý Trần xem hắn có phong thái bao nhiêu, rồi ngươi thử nhìn lại bản thân ngươi, còn ra thể thống gì không, ngươi thật sự làm ta mất mặt.
-Mẫu....Mẫu Hậu....
Quý Tuyên ngơ ngác, khóe mắt dần đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Mẫu Hậu lại mắng hắn, Mẫu Hậu lúc nào cũng muốn mắng hắn.
-Khóc lóc cái gì, lúc nào cũng chỉ biết khóc, nếu ngươi có thể bằng một góc của Quý Trần thì ta sẽ thay ngươi đi vái lạy tổ tiên Mẫn gia ta.
Quý Tuyên không dám lên tiếng, cũng không dám tiếp tục khóc nữa, hắn len lén dùng vạt áo lau đi nước còn ở trên mặt.
Mẫu Hậu không thích, hắn không làm nữa là được, như vậy Mẫu Hậu sẽ không ghét hắn nữa đúng không.