Ngự Thư phòng vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của Mẫn Nhu.
-Mẫn Nhu, thì ra ngươi dạy dỗ nhi tử của ngươi như vậy!
Quý Diễm tức giận, cực kì tức giận. Hắn còn chưa ૮ɦếƭ đâu, vậy mà đã có người dám tính toán hắn. Lời nói trẻ con là lời nói thật, nếu Quý Tuyên nói vậy thì sự thật chính là như vậy.
Mẫn Nhu làm mẫu phi cũng thật tốt, nhi tử mới năm tuổi đã bị nàng tính kế lên đầu, nếu những lời này truyền ra ngoài thì sao? Ngu xuẩn, cực kì ngu xuẩn.
-Thi*p...thi*p không có.....thật sự không có....thi*p làm sao dám dạy Tuyên Nhi những lời độc địa đó, Hoàng Thượng, xin người hãy tin thi*p. Thi*p bên người bao năm, người ngoài có thể nghi ngờ thi*p, nhưng sao người cũng như họ....huhu....
Mẫn Nhu ôm mặt khóc lóc một hồi, quay sang nhìn nhi tử ngu ngốc của mình, rồi lại nhìn Quý Trần, Quý Trần thông minh bao nhiêu thì nhi tử của nàng ta ngốc nghếch bấy nhiêu.
-Nói, Tuyên Nhi nói cho mẫu phi, là ai dạy ngươi nói?
Mẫn Nhu chỉ biết cầu trời khấn phật, nhi tử nhìn thấy mình đang bị trách tội thì tốt nhất nên khôn ngoan một chút. Khai ra tên người nào cũng được, mà khai ra những người ngáng đường nàng ta càng tốt.
-Mẫu Hậu....con.....
Quý Tuyên khó xử, hắn không biết phải làm sao, đương nhiên hắn biết Phụ Hoàng tức giận, nhưng Phụ Hoàng nói làm người phải thành thật, hắn không thể nói dối trước mặt người được. Người nói nếu hắn nói dối bị người ngoài nhìn thấy thì ghế Thái tử sẽ thuộc về tên Quý Trần đáng ghét, và Mẫu Hậu của hắn sẽ không được làm Thái Hậu.
-Hình như Phụ Hoàng còn chưa lập tân Hậu mà nhỉ? Sao ngươi đã gọi Mẫn Quý Phi là Mẫu Hậu.
Quý Trần không nói thì Quý Diễm cũng không để ý. Bình thường hắn luôn nghĩ sớm muộn gì hắn cũng nâng Mẫn Nhu lên làm Hậu nên dù Quý Tuyên có gọi thế nào hắn cũng không so đo.
Nhưng đứa con này của hắn có phần ngu ngốc, kém xa những gì hắn kì vọng, lại không biết tiết chế, không biết đối đáp trước mặt người ngoài thế nào. Nếu bị mấy tên quan lại đó biết thì thế nào. Chuyện này vốn không lớn, nhưng nếu có những người chuyên đi bắt bẻ người khác thì lại thành chuyện không nhỏ.
-Tốt, hôm nay đến đây, các ngươi đều trở về đi.
Quý Diễm hắn cần một mình suy nghĩ chuyện nhân sinh một chút, nghĩ đến những ngày tháng sủng ái Mẫn Nhu và Quý Tuyên, hắn cảm giác như mình sủng ái sai người.
-Nhưng người chưa làm chủ cho thần thi*p.....
Mẫn Nhu nào chịu, nàng ta cứng rắn bám lấy Quý Diễm, bắt hắn làm chủ cho mình. Chuyện Mẫn Lan dám đánh nàng, nàng ta còn chưa có cáo trạng xong.
-Đều ra ngoài.
Nhìn Mẫn Nhu lôi thôi lếch thếch, khóc lóc làm nhòe đi son phấn trên mặt, hắn lại thấy phiền lòng.
Mẫn Nhu ủy khuất, không dám làm nũng với hắn như mọi ngày, nàng ta lôi kéo Quý Tuyên ra ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi.
Những chuyện này đều tại Mẫn Lan và nhi tử tốt của nàng ta hết.