-Ngươi ૮ɦếƭ đi, tốt nhất là cả ngươi và ả Mẫn Nhu kia đều biến mất hết đi.
Diệp chiêu nghi hét lên, đôi mắt hiện lên những tơ máu do mất ngủ. Từ khi Hoàng Thượng không còn sủng ái nàng ta như ngày trước nữa thì chưa đêm nào nàng ta được ngủ ngon.
Nàng ta sợ, sợ hằng đêm đều nghe thấy thông báo Hoàng thượng sủng hạnh người này, sủng ái người kia mà không đến chỗ nàng. Sợ người sẽ lãng quên nàng trong thâm cung lạnh lẽo.
Nàng ta siết tay càng chặt, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi bắt đầu túa ra.
Mẫn Lan cố gắng vùng vẫy, không nghĩ tới nàng ta thật sự muốn Gi*t mình. Đầu tiên cô cứ nghĩ Diệp chiêu nghi chỉ muốn hù dọa mình một chút thôi, dù sao sống ở đây lâu thì tâm lí cũng có chút bất ổn.
Giống Mẫn Nhu luôn muốn ђàภђ ђạ người khác,giống Lâm tài tử nhìn cảnh đánh đập làm thú vui, và có lẽ Diệp chiêu nghi cũng vậy.
-Á....ta muốn Gi*t ngươi....muốn Gi*t ngươi....huhu.....
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và SafariDiệp chiêu nghi buông nàng ra khiến nàng ngồi bịch xuống đất, trên cổ còn in vài vết hằn cùng vết móng tay rất sâu, có một chút máu hơi rỉ ra, bây giờ chỉ hít thở thôi cũng khiến nàng khó chịu.
Còn Diệp chiêu nghi, nàng ta lăn lộn dưới đất bẩn, y phục hoa lệ đã nhiễm một tầng bụi đất, hai tay nàng ta ôm lấy đầu, đôi mắt đỏ hằn lại điên cuồng.
-Ta không thể Gi*t người, không thể, như vậy Hoàng thượng sẽ ghê tởm ta, sẽ chán ghét ta, huhu.....
Hai cung nữ kia thấy vậy, đến gần nàng muốn dỗ dành nàng ta một chút thì bị nàng ta hất ra.
-Người ta muốn Gi*t là Mẫn Nhu, không phải ngươi.
-Ta biết.
Mẫn Lan lau đi vài vết máu trên cổ, cố gắng mượn sức đứng lên. Nàng biết, trong thâm cung này, nữ nhân ham tiền tài danh vọng thì nhiều, mà người thật lòng yêu thương thì rất ít.
Nhìn Diệp chiêu nghi có chút tùy tiện, nhưng thực ra nàng ta lại rất yêu Hoàng thượng, yêu đến mức không từ thủ đoạn nào để có thể vào làm phi tần của hắn. Chỉ một chức vị nho nhỏ cũng đủ khiến nàng ta thỏa mãn, chỉ cần có thể ngày ngày xuất hiện trước mặt hắn, chỉ cần hắn nhìn mình lâu một chút, một chút thôi cũng đủ rồi.
-Ta không cố ý.
Diệp chiêu nghi đến gần, đưa cho nàng một chiếc khăn tay và một chút thuốc.
-Xin...xin lỗi ngươi....