Mẫn Lan không biết tình hình lúc này, vẫn ngây ngốc ngồi trong thiên điện cũ kĩ nơi Lãnh cung.
Nghe người đời bàn tán nhau rằng, những nữ nhân phải vào trong lãnh cung thì đều tội nghiệt chồng chất, âm mưu đầy mình, nhưng khi vào đây rồi nàng mới biết, không có được tình cảm của Đế vương cũng là tội lớn.
Nơi đây trống trải và bụi bặm, không người hầu kẻ hạ, không người nói chuyện giải buồn, cứ như vậy từ ngày này sang ngày khác, hoặc đến lúc Hoàng Thượng mở lòng từ bi phá bỏ Ⱡồ₦g giam cho ngươi, hoặc ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn trong cô đơn và lạnh lẽo.
Điều làm nàng lo lắng nhất, không phải là ngày tháng sau này ra sao, cũng không sợ cuộc sống không còn vinh hoa phú quý, mà nàng sợ, sợ nhi tử của nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Nó mới có năm tuổi, tuy có chút thông minh hiểu chuyện hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng suy cho cùng nó vẫn còn quá nhỏ, lại không có người che chở. Nàng không ở bên, Hoàng Thượng lạnh nhạt nó, và Mẫn gia cũng chỉ trợ giúp Mẫn Nhu, giúp nàng ta đoạt vị, và giúp nàng ta loại bỏ con của nàng.
-Ôi, xem ai kìa?
Một nữ tử xinh đẹp đẩy cửa tiến vào, giọng nói của nàng thanh thanh, y phục trang nhã mà dịu dàng. Người có thể xuất hiện ở đây để mỉa mai nàng, một là Mẫn Nhu, hai chỉ có thể là Diệp chiêu nghi.
Và hiển nhiên, nàng đoán không sai.
Diệp chiêu nghi cũng coi như là người có tư sắc, dáng người yểu điệu thướt tha, ngoài Mẫn Nhu thì nàng ta là người thứ hai được Quý Diễn thường xuyên sủng hạnh. Hơn nữa, Diệp chiêu nghi gia thế tốt, phụ thân nàng ta là Diệp đại tướng quân, hiện đang đóng quân nơi biên ải, đã nhiều lần dẹp tan quân Liêu xâm lược. Chính Quý Diễn cũng nể nang hắn ba phần.
Chính vì điều này nên Diệp chiêu nghi càng được thể mà lên mặt hống hách, dù có đi ngang trong cung cũng không sao.
-Sao Hoàng Hậu tỷ tỷ không chào đón muội. À, xem muội kìa, trí nhớ của muội thật không tốt, sao có thể gọi tỷ là Hoàng Hậu, hẳn phải gọi là Mẫn Phi tỷ tỷ.
Giọng nàng ta tràn đầy mỉa mai và khinh miệt. Diệp chiêu nghi đưa tay ra muốn túm lấy tóc của Mẫn Lan thì bị nàng ngăn lại.
-Ngươi đến đây làm gì?
Diệp chiêu nghi xuất thân nhà võ tướng, trong người có võ phòng thân. Vừa nãy nàng có thể đánh Mẫn Nhu chẳng qua là do nàng ta yếu đuối, là một tiểu thư được nâng niu nên nàng mới có thể dễ dàng mà đánh. Nhưng đối với Diệp chiêu nghi thì không giống.
-Đương nhiên là đến thăm tỷ tỷ, và xem tỷ dãy ૮ɦếƭ như thế nào.
Thấy nàng nè mình, nàng ta càng được thể xông tới.
-Ngươi đừng tưởng ngươi có Diệp gia chống lưng là có thể lên mặt, ngươi tưởng Quý Diễn thật lòng yêu thương ngươi sao, không hề, hắn chỉ coi ngươi như quân cờ của mình mà thôi. Đừng mãi ngu ngốc như thế.
Mẫn Lan biết mình không đánh lại nàng ta bèn tránh qua một bên, nàng không thể đả động Diệp chiêu nghi ngu ngốc lúc nào cũng cậy mình có quyền có thế lại có sự sủng ái này.
Ai ngờ Diệp chiêu nghi còn nhanh hơn, một tay túm lấy tóc của nàng kéo giật lại khiến nàng đau đến muốn khóc.
-So với hận Hoàng thượng thì ta càng hận Mẫn gia của ngươi hơn. Hết ngươi rồi đến ả Mẫn Nhu luôn tỏ vẻ nhu nhược kia ngáng đường ta, hôm nay ngươi rơi đài thật khiến ta hạnh phúc biết nhường nào. Nhưng Mẫn Nhu đó, nàng ta là cái thá gì chứ, nhất định là một ngày nào đó ta phải Ϧóþ ૮ɦếƭ ả như Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi.
Nói rồi nàng ta đưa tay xuống cổ nàng, Ϧóþ mạnh khiến nàng muốn nghẹt thở. Muốn đưa tay ra đẩy nàng thì lại bị hai cung nữ ngăn lại, hai người họ hả hê nhìn cảnh tượng như đã chứng kiến rất nhiêu lần.
Chỉ có nàng đau khổ, dưỡng khí dần bị rút ra khỏi cơ thể, hô hấp ngày một khó khăn, nàng có thể cảm giác tử vong đang đến gần...