"Bốp"
-Còn cái này là thay cho cái vừa nãy Quý Diễn vì ngươi đánh ta.
Nhìn Mẫn Nhu đau đớn nằm sấp trên mặt đất, nàng còn muốn đá thêm cho nàng ta mấy cái mới có thể hả cơn giận.
Bao nhiêu năm nay, phụ mẫu vì Mẫn Nhu mà ghét bỏ cô, Quý Diễn vì Mẫn Nhu mà đánh đập cô, thiên hạ này cũng vì Mẫn Nhu mà lời cay tiếng độc với cô.
Bây giờ Mẫn Nhu cũng nên nhận lấy những gì bản thân đáng được nhận, cái gì mà nhu nhược yếu đuối, cái gì mà tốt đẹp thánh thiện, tất cả đều là giả tạo dối trá.
Túm một bên tóc của nàng ta lên, nhìn khuôn mật người đời ca tụng đang sưng phù lên vì bị đánh, nàng thấy thật hả lòng hả dạ.
-Nghe cho kĩ đây, ngươi dám động vào một sợi tóc của nhi tử ta thì ta không tha cho ngươi đâu.
Mẫn Nhu nghe tới đây càng nóng người, mắt lóe lên tàn độc.
-Ta có gì mà không dám, ta nhất định sẽ cho nó và ngươi ૮ɦếƭ không có chỗ chôn, nhi tử của ta mới là nhất, nhi tử của ngươi có là cái thá gì chứ...Á....Á.....
Mẫn Nhu bị giựt tóc đau đến phát khóc, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mẫn Lan thì tức đến run rẩy.
Một bàn tay đưa lên muốn cào xước mặt người đối diện thì lại bị hất mạnh ra, tay nàng ta bị tóm đến in mấy vết, tóc tai bù xù, hình dáng thảm thương. Như vậy thì còn đâu là Mẫn Nhu băng thanh ngọc khiết vạn người mê nữa đây.
-Ngươi nói cái gì, nói cho ta nghe lần nữa.
------------------
Quý Trần năm tuổi chạy một đường tới Ngự Thư phòng, người xung quanh thấy hắn thì vội vàng hành lễ, lúc ngẩng đầu lên còn có ý khinh bỉ, Mẫn Phi cũng bị biếm vào lãnh cung rồi, ngày hắn rời xa ngôi vị Thái tử cũng không còn xa nữa, nghe nói Hoàng thượng sớm đã muốn phế hắn, chiếu chỉ đã ở trên mặt bàn, chỉ cần hắn ấn dấu vào là xong.
Quý Diễn đang phê tấu chương thì thấy thái giám báo lại là Thái tử đến, hắn lạnh nhạt.
-Không gặp.
-Nhưng Thái Tử có nói nếu Bệ hạ không gặp thì Điện hạ sẽ đứng tại đó đến bao giờ người gặp thì thôi.
Quý Diễn nhíu mày, 乃út lông trên tay khẽ dừng lại.
-Cứ để hắn chờ ngoài đó.
Thái giám lui ra ngoài bẩm báo với vị Thái tử năm tuổi sắp bị phế ngoài kia, trên mặt có chút khinh thường khó che dấu.
-Điện hạ, người cũng thấy đó, Bệ hạ không muốn gặp người.
-Hừ, nói với hắn rằng hắn là một tên nam nhân khốn khi*p, chỉ nhớ thù không báo ân, năm đó mẫu hậu không giúp hắn thì hắn chỉ là tên Hoàng tử bị ghét bỏ mà thôi. Bây giờ hắn có được rồi lại muốn phế Mẫu hậu của ta, nâng đỡ một Bạch liên hoa lên thay thế, Mẫu hậu ta nói đúng, hắn đúng là bị mù rồi.