Phải Lấy Người Như Anh - Chương 31

Tác giả: Trần Thu Trang

Điểm dịch vụ internet không đông lắm, chỉ có môt vài người khách ngoại quốc vào check mail rồi vội vàng đi ra. Thanh ngồi trong một góc khuất tập trung viết bức mail báo cáo sơ qua tình hình thi cử với lãnh đạo công ty ngoài Hà Nội. Vừa gửi mail đi, chàng đã thấy Tường online trên Yahoo Messenger. Anh chẳng nói gì về việc chàng bỏ đi chơi, hỏi ngay:
- Hội An có gì hay không?
- Mưa suốt, buồn nhưng dễ chịu anh ạ.
- Ngoài này đang rét đậm, cả lũ đua nhau ốm. Chú cẩn thận giữ sức khoẻ để anh còn bóc lột nhé. Mang máy ảnh chứ hả?
- Dạ có.
- Ra được kiểu nào ngon ngon chưa?
- Xem trên máy ảnh thì tạm được, em chưa đổ ra máy tính nên cũng không rõ lắm.
- Thấy bảo em Uyên theo chú đến nơi đến chốn hử? Em đấy xinh ngoan nhưng cũng phiền nhỉ!
- Không có gì… em cứ kệ thôi.
- Hay chú xem thế nào gật bừa với con bé đấy đi. Nó thật thà lại dễ bảo, coi như ổn định cho xong. Cũng mấy năm rồi còn gì.
Thanh gửi một biểu tượng mặt mỉm cười. Tường không phải người đầu tiên nói với chàng như vậy. Bạn bè Vân rồi cả mẹ nàng đều đã nhiều lần khuyên nhủ chàng rằng hãy tìm một người khác phù hợp, rằng hãy nghĩ tới tương lai. Nhưng Thanh thường đáp lại sự quan tâm lo lắng ấy của mọi người bằng một nụ cười trầm lặng. Hiện giờ, tương lai với chàng chỉ là công việc và công việc mà thôi. Nhờ công việc, chàng đã vượt qua được những ngày tinh thần suy sụp: Bị ép bỏ việc, Vân ra đi, thất vọng vì người mẹ mà chàng đã vô cùng kính trọng và không ngớt dày vò ân hận tự trách mình…
Bên công an nói rằng không tìm được xác nên chỉ coi là Vân mất tích. Chiếc Vespa mini được trả lại. Không có đám tang, cũng chẳng có kết luận gì rõ ràng. Chỉ đến khi Thanh dọn dẹp đồ đạc Vân để lại và tìm thấy trong chiếc usb của nàng những file Word rời rạc ghi đầy những tâm sự, chàng mới biết rằng nàng đã buồn, đã thất vọng rồi tuyệt vọng thế nào.
Ngày…
Tôi mua một lọ Chanel 5 tặng bà ấy. Bà ấy cảm ơn ngọt ngào và ngay lập tức nói rằng lọ nước hoa tôi mua có thể lên Móng Cái đem về hàng lố với giá vài chục ngàn một lọ. Tôi không nói lại câu nào. Tôi sợ cái vẻ thản nhiên của người mà anh gọi là mẹ. Trước mặt anh, bà vẫn vồn vã với tôi. Nhưng chỉ cần anh quay đi một phút thôi, cái nhìn lạnh lẽo cười cợt kia sẽ lấy tôi làm đích ngắm. Tôi thử lựa lời nói với anh cảm giác đó. Và tất nhiên, vì bà ấy là mẹ, anh đã nhanh tay gạt đi những lo lắng lộn xộn của tôi.
Ngày…
Bà ấy vẫn chưa đi. Tôi cầu mong sao cái khoảng thời gian khổ sai hơn một tháng này sớm kết thúc. Tôi sắp sửa không còn kiên nhẫn nổi với những cú điện thoại lôi anh ra khỏi vòng tay tôi lúc nửa đêm rồi. Và cả cái cách so sánh đầy miệt thị kia nữa. Tôi lớn tuổi tôi nghèo tôi không phải dân thành phố, tại sao người ta cứ đem những tiêu chuẩn ra cân đo đong đếm rồi so bì chứ? Còn tình yêu của tôi, sao không ai cân, không ai đếm, kể cả anh?
Ngày…
Tôi càng lúc càng không khoẻ. Không ăn được và luôn mệt mỏi. Có lẽ tôi bị đau dạ dày. Anh nói là sẽ đưa tôi đi khám. Nhưng hình như anh quên mất câu nói trong lúc ngái ngủ đó rồi. Giờ đến cả việc gần gũi tôi anh cũng vội vàng thì làm sao còn thời gian cho những quan tâm chăm sóc. Thậm chí gần đây tôi lại có cảm giác hoảng sợ, tôi thấy bất an. Tôi có thể chia sẻ với ai đây khi người luôn lắng nghe tôi nhất cũng mất hết kiên nhẫn.
Ngày…
Tháng này “nó” đã chậm một tuần. Chẳng lẽ chỉ một lần tôi quên uống thuốc mà đã… Nếu như vậy thì những cơn buồn nôn của tôi không phải vì bệnh dạ dày. Tôi có nên hy vọng không? Tôi gọi cho mẹ, định hỏi nhưng rồi lại thôi, mẹ làm lụng như điên, chẳng có cảm giác nghén bao giờ. Nếu như cách đây hai tháng, có lẽ tôi không hề băn khoăn vì phản ứng của anh, đó sẽ là hân hoan vui mừng, sẽ là dịu dàng chờ đợi. Nhưng bây giờ thì tôi không dám chắc. Tôi hẹn anh đi ăn trưa, 11h25’ anh nhắn tin nói rằng bận việc không đi được. Tôi gọi lại thì anh từ chối cuộc gọi, anh bận đến vậy sao?
Ngày…
Trưa nay định gọi cho anh để nói về kết quả thử lúc sáng thì anh đã gọi trước. Không phải vì nhớ ra lời hẹn đưa tôi đi khám, cũng chẳng phải vì anh muốn gặp tôi, mà là vì cái hẹn ăn cơm chia tay với bà ta. Tôi nghe anh dập máy vội vàng, thấy buồn vô hạn. Tại sao anh không nói thêm với tôi một câu, chỉ một câu thôi có nhiều nhặn gì hả anh?
Những file nhật ký gõ vội trong giờ làm việc đến đấy là ngừng nhưng những gì làm Thanh day dứt ân hận không chỉ có vậy.
* * *
Sau đợt rét đậm, trời bắt đầu hửng dần. Khô ráo, lạnh nhưng không quá buốt. Thanh lặng lẽ ngồi ở quán café vỉa hè. Cô bé bán hàng bưng tách cà phê nóng đưa cho chàng kèm theo một nụ cười ái ngại. Mọi người ở cái cộng đồng café này đều đã biết chuyện của chàng rồi.
- Em lấy thêm bơ cho anh nhé.
Chàng gắng mỉm cười với cô bé biết lấy lòng khách, lắc đầu. Đã sắp Giáng sinh rồi, đường phố ngập tràn những biểu tượng vòng lá thông, quả chuông và những hình nộm ông già tuyết. Sau Giáng sinh năm ngày sẽ là sinh nhật nàng. Liền sau đó sẽ là kỳ nghỉ năm mới dương lịch. Chàng đã nghĩ tới bao nhiêu dự định, một đêm trắng đi chụp ảnh không khí đón Giáng sinh ở Hà Nội, một bữa tiệc sinh nhật cùng với câu lạc bộ Vespa và chuyến về ra mắt mẹ nàng đầu năm mới. Không còn gì cả, nàng đã đi rồi…
* * *
Người chủ điểm dịch vụ internet tới bên Thanh nhã nhặn nói rằng họ chuẩn bị đóng cửa. Dãy ghế gỗ đẹp như ghế ngoài bãi biển đã được xếp gọn, những màn hình không còn tín hiệu đơn điệu một màu đen, chỉ còn Thanh với ô cửa sổ chat đầy những ký hiệu buzz kêu gọi của Tường và một vài người bạn khác. Chàng đã quên bẵng thời gian, sắp nửa đêm.
Trời đã ngớt mưa, chút bụi hơi nước lây rây trong ánh đèn đường nhợt nhạt. Những ngôi nhà đóng kín cửa, hàng cây to bên đường cũng như say ngủ, Hội An về đêm thanh bình tới độ cơn xúc động của chàng cũng thôi cuộn dâng mà lắng xuống như một lớp cặn đắng ngắt trong lòng. Thay vì rẽ trái để xuôi theo đường Hoàng Diệu sang Cẩm Nam trở về khách sạn, Thanh lại mải miết đi dọc phố Trần Phú để mong tìm lại phần nào cái cảm giác của quá khứ. Một đêm cuối xuân gió lốc, Sapa im lìm, Vân vừa đi vừa hát, chàng lắng nghe, thấy hạnh phúc len nhè nhẹ vào tim.
Phố cổ Hội An không thật sự say ngủ như phố núi Tây Bắc. Có tiếng máy khâu rào rào khe khẽ hoà với tiếng bước chân thi thoảng lép bép vì giẫm vào vũng nước của Thanh. Những hiệu vải kiêm nhà may trải đều khắp phố, tất cả đều treo biển may đồ nhanh. Khách du lịch có thể đặt đo tối hôm trước và sáng hôm sau đã có quần áo mặc. Chính vì vậy mà thợ may làm việc thâu đêm. Chàng đi chậm lại để lắng nghe những âm thanh chứng tỏ sức sống hối hả của thị xã tưởng như tĩnh tại này. Ánh đèn lọt qua những khe cửa gỗ nhỏ hẹp, thi thoảng có tiếng người, giọng Quảng Nam vui tươi như hát. Một vài giọng nói tiếng Hoa mà chàng biết là của người Quảng Đông vang lên nghe nằng nặng và kéo dài. Không có bài dân ca Phúc Kiến nào cả nhưng chàng vẫn khẽ huýt sáo theo điệu nhạc còn vang vọng trong trí nhớ:
“Trời không gió, trời không mưa, trên trời có vầng dương.
Vầng dương lặn, vầng trăng lên, lại một đêm dần qua…
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh.
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh.
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.
Thả chiếc khăn tay theo gió bay đến bên anh.”
Có hai người dân phòng cầm gậy đi tuần đêm. Thấy người khách đeo máy ảnh vừa đi vừa huýt sáo, họ mỉm cười độ lượng. Thanh đáp lại nụ cười của họ và tiếp tục hồi tưởng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc