Chưa kịp phản ứng thì Ron đã chồm vào.Lăn lội khắp giường quấn lấy môi Emi rồi trườn xuống ʍúŧ cổ cô.Đang đến đoạn cao trào thì...
"Cốc..cốc.."
Khẽ đẩy Ron ra rồi mở cửa.
-Có việc gì không anh-Emi
-Em sang phòng anh xem qua bản hợp đồng đi.Mai phải kí rồi-Phong Bình.Emi nhìn vào bên trong nơi có anh Ron ngồi như một thằng đơ.
-Ừkm.Đằng nào thì cậu ta cũng sắp phải sát nhập vào công ty ta.-Phong Bình.
-Ừ.Anh qua trước đi.Em qua sau-Emi
Tại phòng họp.
-Anh đưa cái bảng đá quý cho em được không-Emi
-Ừ.Em định làm quà cho bà bá tước Áo à-Phong Bình.
-Anh biết rồi còn hỏi.Anh với Ron làm bản báo cáo đi-Emi
-Liệu cậu ta có biết không.-Phong Bình ngờ vực hỏi.
-Biết-Ron chui ra từ
đâu
-Ừm.Vậy thế nhé-Emi lấy chiếc hộp Phong Bình vừa đưa cho.
11 giờ đêm.Ron vẫn chưa về phòng (tất nhiên, 1 đống ra cả đấy).Emi xuống nhà lấy 2 tách cà phê, bưng lên phòng làm việc.(đang tập làm "người vợ đảm đang" ý mà).Đặt tách cà phê xuống, đẩy qua cho Ron, dựa lưng vào cái bàn nhâm nhi từng ngụm một.Emi vô thức nhìn ra cửa sổ.Ngôi nhà này có thể nhìn thấy tháp ép-phen nổi tiếng của thành phố Pa-ri tráng lệ.
-Em-Ron
-Giật cả mình.Gì-Emi rùng mình.
-Ra đây anh bảo-Ron (dụ dỗ trẻ em)
-Bảo gì-Emi ngây thơ bước đến gần.(à vâng ngây thơ).Đi được nửa bước, Ron kéo Emi ngồi vào lòng mình.
-Ui da.Anh làm cái của khỉ gì thế-Emi nhăn nhó
-Anh không làm được.Em ngồi đây anh mới tập trung làm được.-Ron hít mùi hoa sữa trên cổ Emi.
-Ớ-Emi nghẹn họng.Ron cúi xuống làm tiếp."Xì.Biết thế không mang cà-phê cho nữa.Buồn ngủ quá đi".Emi che miệng ngáp dài.
-Buồn ngủ à-Ron hỏi
-Ừ-Emi dụi dụi mắt rồi gục luôn trên vai Ron.
-Ngốc không chịu được-Ron lẩm bẩm.(sến quá anh ơi).
Sáng hôm sau.
-Hôm nay em đi Áo-Emi vừa ăn vừa nói.
-Ừm.Theo lịch thì là thế-Phong Bình
-Thế còn anh-Ron chỉ vào mình
-Hỏi ngớ ngẩn.Ở nhà-Phong Bình
-Không đâu.Em không ở nhà đâu-Ron
-Thôi kệ đi anh.Ron đi với em cũng được-Emi xua tay
-Tùy em-Phong Bình liếc Ron, cái này gọi là..ưm..đối thoại bằng mắt."Cậu thấy con Emi nó hiền, nó thương cậu chưa.Liệu mà đừng làm tổn thương nó đấy.Không cậu ૮ɦếƭ với tôi.".Bé Ron lạnh sống lưng đáp trả lại."Dạ.Em biết rồi anh."
Tại sân bay quốc tế Wien của Áo.
-Xin chào nữ bá tước De Mercy (lấy bừa, không có ý gì đâu).-Emi trang nhã, lịch sự trong bộ áo lông nổi tiếng của Áo.
-Ồ,Xin chào vị tiểu thư nổi tiếng của giới đá quý.Lâu nay nghe danh quý cô Emi đây.Giờ mới biết rõ vẻ đẹp của cô-De Mercy mỉm cười chào lại.
-Bà cứ quá khen-Emi
-Vị này là....-Bà Mercy nhìn sang Ron.
-À.Đây là chồng tôi.Ron-Emi giới thiệu.
-Quả là trai tài gái sắc-Vị nữ bá tước trầm trồ khen ngợi.
-Chào bà-Ron đưa tay ra chào.
-Mời cô Emi thăm quan những dnah lam thắng cảnh của nước Áo-1 người trung niên cúi đầu chào.
-Vinh dự cho tôi quá-Emi.
Khi Ron và Emi ở Áo thì ở Việt Nam, giữa Ellen và Emi có chuyện gì, Linda có tính kế gì tiếp không.Cùng chờ xem chap tiếp nha....
Tại Việt Nam...
-Ê.Ellen-Yumi
-Hở.Cô gọi tôi-Ellen
-Ừ.Tôi gọi anh.Làm gì ở đây vậy-Yumi
-Chơi.Còn cô?-Ellen nghịch những phím đàn trắng.
-Tôi tập ở đây-Yumi đặt túi xách xuống.
-Ừm-Ellen
-À.Đúng rồi.Hát tôi nghe-Yumi cười rõ tươi
-Ủa.Tôi nói hát cho cô nghe lúc nào-Ellen ngơ mặt ra hỏi.
-Anh..anh..Nhưng mà tôi thích-Yumi
-Sao tôi phải hát-Ellen vẫn lì lợm hỏi.
-Điii.Hát cho tôi nha-Yumi mắt chớp chớp.
-Thôi được rồi-Ellen quay sang cây đàn.Cất cao giọng.Những ngón tay thon gọn, uyển chuyển như múa trên cây đàn.
Yumi thấy tim mình đập loạn xạ, chệch nhịp.Chẹp chep...૮ɦếƭ thật."Anh ta hát hay quá đi.Con gà cũng phải xách dép chạy theo bái làm sư phụ." (ui sời.Ở đâu ra câu nói đấy vậy chị Yumi).
I stand alone in the darkness
The winter of my life came so
fast
Memories go back to childhood
Today I still recall
Oh how happy I was then
There was no sorrow
There was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes
I\'m still there everywhere
I\'m the dust in the wind
I\'m the star in the Northern sky
I\'ll never stay anywhere
I\'m the wind in the trees
Would you wait for me forever./
Tôi đứng một mình trong màn đêm
Mùa đông của đời tôi trôi nhanh làm sao.
Những kỉ niệm thời thơ ấu tràn về
Bây giơ tôi vẫn còn nhớ...
Ôi khi ấy hạnh phúc làm sao
không có muộn phiền,
không có đau khổ.
Băng qua những cánh đồng xanh
Nắng lấp lánh trong mắt tôi.
Tôi vẫn ở đó, khắp mọi nơi
Là hạt bụi bay trong gió
Là ngôi sao của bầu trời phương bắc.
Không bao giờ dừng chân lại,
Như gió bay xuyên rừng.
Em có đợi tôi suốt đời được không...
Em sẽ đợi tôi suốt đời không... /