Đi tới trường học mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn tôi đều tràn ngập kinh bỉ cùng chẳng đáng, nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, cũng khó trách tôi là một đứa ‘hư hỏng’. Dương Tử chạy tới nhiệt tình nắm tay tôi. Từ sau khi biết tôi có tiểu bảo bảo, cậu ấy không còn sử dụng bạo lực như trước.
“Mặc kệ những người đó, nhìn mấy cái cũng không thiếu một miếng thịt.” Dương Tử thoải mái nói.
“Ơ, đây không phải người thích trả thù Liễu Nhứ sao.” Phía trước bỗng xuất hiện vài người, dẫn đầu là Sa Sa mấy hôm trước đến tìm tôi.
Dương Tử che trước người tôi, “Muốn làm gì? Học cẩu cẩu sủa bậy sao?”
Sắc mặt Sa Sa khẽ biến, nhưng lập tức đè xuống tức giận, cười cười, “Liễu Nhứ, nhìn không ra đấy, bình thường cô chỉ giả vờ đáng thương để đùa giỡn mọi người thôi sao?”
Dương Tử kéo tay tôi, “Đi, không cần để ý những cẩu nhân này.” Tôi không có phản ứng gì, tùy ý để Dương Tử kéo đi. Nhưng đám người của Sa Sa lại ngăn cản chúng tôi, “Thế nào? Lại muốn tỏ ra đáng thương để được đồng tình?” Sau đó bước lên ghé vào tai tôi, “Hay là muốn mê hoặc Lăng Tịch.”
“Cút đi, đồ đáng ૮ɦếƭ.” Dương Tử đẩy mạnh cô ta lảo đảo một cái, “Cách xa Tiểu Nhứ ra.”
Sa Sa thẹn quá hóa giận, “Cô dám đẩy tôi?” Tiếp đó, vài người liền xông lên tách chúng tôi ra. Dương Tử cố sức đẩy tôi ra bên ngoài, nhìn cậu ấy bị mấy người vây xung quanh, tôi hướng ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng tất cả đều lạnh lùng quay đi.
Không suy nghĩ nhiều, khẽ cắn môi, tôi vọt đi vào.
“Cô đang làm gì?” Một tiếng rống to ngăn cản động tác của tôi, cũng làm cho đám người Sa Sa dừng lại.
Bạch Tu Nghệ nhìn tôi, không để ý hình tượng tiếp tục rống giận.
“Cô muốn đánh nhau?” Khẩu khí hắn ác liệt chất vấn tôi.
“Ừ.” Tôi thành thật gật đầu.
“Cô có biết mình…” Hắn vội vàng dừng lại, ánh mắt lạnh băng đảo qua những người phía trước, “Xảy ra chuyện gì?”
“Bọn họ bắt nạt tôi.” Tôi lấy tay chỉ Sa Sa.
Bạch Tu Nghệ nghe xong, lập tức tàn bạo tiến lên, thanh âm của Sa Sa có chút run run, không tự chủ lùi về phía sau, “Học… Học trưởng, chúng em chỉ thay học tỷ dạy cho cô ta một bài học.”
Nghe vậy, Bạch Tu Nghệ dừng chân.
Nhìn hắn đứng im. Xem ra, vị trí của Khổng Dĩ Ưu ở trong lòng hắn rất quan trọng… Không sao, kết cục của một đứa xấu xa như tôi nên là vậy.
Không nói gì, tôi kéo Dương Tử lướt qua Bạch Tu Nghệ. Tôi không muốn nhìn hắn, bởi như vậy sẽ chỉ làm tôi thêm đau đớn. Sa Sa đắc ý nhìn tôi, đối với tôi mà nói, những thứ này đã không còn quan trọng.
Suốt cả một ngày, tôi phải nhận rất nhiều sự chú ý. Bất kể là đi đâu cũng sẽ có người thay Khổng Dĩ Ưu ‘đòi lại công bằng’, nhìn Dương Tử tức giận chửi bới Khổng Dĩ Ưu, tôi thực sự rất cảm động. Cậu ấy không hỏi bất cứ câu gì đã tin tưởng tôi, hận không thể làm Khổng Dĩ Ưu lập tức biến mất. Ngoại trừ lúc học, thời gian còn lại đều dùng để chửi bới.
Chuyện này còn chưa kết thúc, nên việc sáng sớm Sa Sa làm khó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Bởi vì lần này, tôi phải một mình đối mặt với mười mấy nữ sinh trước mắt. Dương Tử vì vấn đề học tập nên đã bị cô giáo gọi vào văn phòng.
“Chúng tôi ghét nhất là loại người như cô.” Một bạn nữ khinh thường nhìn tôi.
“A.” Tôi tùy ý lên tiếng.
“Mặc dù chúng tôi cũng không thích con nhỏ Khổng Dĩ Ưu cao ngạo kia, nhưng… cách làm của cô thật ghê tởm.” Bạn nữ đó nhìn tôi lạnh lùng nói.
Không ngờ ở trường học lại có một người mở ra tổ chức chính nghĩa như vậy. Ai, tôi bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ trở thành một đứa con gái hư.
“Hết cách rồi, chị em chúng tôi không quen nhìn hành động của cô, cho nên…” Cô ấy làm như thật sự hết cách nhún vai.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Cô ấy kỳ quái nhìn tôi, “Hết?”
Cô hy vọng tôi nói gì đây?
“Ừ.” Tôi lại gật đầu.
“A, trời ạ.” Cô ấy không chịu nổi vỗ trán. “Tôi van cô có phản ứng khác được không?? Làm như vậy rất không có cảm giác thành tựu a.”
“A?” Tôi thay đổi ngữ điệu, như vậy có tính không?
“Tôi thật sự nghi ngờ người như cô sao có thể làm được loại chuyện có chỉ số thông minh cao như vậy?!” Cô ấy hoàn toàn xem tôi là một đứa ngốc, ngốc đến mức không biết trả thù là gì.
“A.” Tôi thực sự không biết nói gì.
“A, tôi điên rồi!” Không chỉ cô ấy, các bạn nữ khác cũng đều nhíu mày, một trong số đó bỗng đi lên, “Chị hai, có phải nhầm người rồi không?”
Người được gọi là chị hai bất đắc dĩ, “Tôi cũng đang nghi ngờ đây.”
Đúng lúc này, loa phát thanh của trường học đột nhiên vang lên, không phải nhắc nhở cũng không phải thông báo, mà là một đoạn đối thoại thú vị.
“Dĩ Ưu, không ngờ vài năm không gặp, cô vẫn vậy.” Khẩu khí đùa cợt rất nhỏ.
“Hừ, Lâm Chỉ Niệm, cô cũng vẫn không phải là đối thủ của tôi.” Thanh âm của Khổng Dĩ Ưu đã không còn phong đạm như tiểu thư khuê các, ngược lại trở lên kiêu căng mười phần.
“A? Vậy sao? Tôi nghe nói bên cạnh anh ấy xuất hiện một nữ sinh mới.”
“Hừ? Liễu Nhứ? Cô ta đã bị tôi chỉnh thành kẻ bị cả trường công kích rồi.” Khổng Dĩ Ưu khinh thường nói.
“Tôi không tin.”
“Hôm nay cô mới đến, đương nhiên sẽ không biết, tôi đạo diễn ra trò rất hay đấy.” Khổng Dĩ Ưu không nhịn được đắc ý.
“Vậy sao? Nhất định rất đặc sắc.”
“Đương nhiên, tôi đã nói rồi, anh Tu Nghệ là của tôi, không ai có thể ςướק đi được. Bao gồm cả cô. Lâm Chỉ Niệm.”
“Ha ha… Nghe thấy rồi, tôi nghĩ không chỉ tôi, toàn trường đều nghe được a. Ha ha…” Lâm Chỉ Niệm cười khẽ.
“Cái gì? Cô… Sao… A…” Khổng Dĩ Ưu ngạc nhiên kêu to, kết thúc một đoạn đối thoại thú vị.
Tuy tôi không rõ đoạn phát thanh này lắm, nhưng tôi biết, tôi đã được giải oan.
“Chị hai, thì ra con nhỏ Khổng Dĩ Ưu đó tự biên tự diễn a.” Các bạn nữ hai bên trái đều đi lên nói với chị hai đứng đầu.
“Đúng là đồ đáng ૮ɦếƭ.” Người được gọi là chị hai tức giận quay nhìn tôi, “Cô là Liễu Nhứ sao.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Cô ấy nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, “Chuyện lần này là chúng tôi sai, để bù đắp, sau này nếu có người hãm hại hay bắt nạt, cô nhớ phải đi tìm tôi. Tôi học năm ba, Trần Phi.”
“A.” Tôi ra sức gật đầu.
Trần Phi tiếp tục nhắm mắt, sau đó khoác tay lên vai tôi, hòa ái nói, “Tiểu học muội, có thể nhiều lời hơn với tôi không?”
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, “Hả?”
“Trời ạ, đối với những người sau này đảm bảo an toàn cho mình, cô có thể có phản ứng khác được không?” Cô ấy rốt cục chịu không nổi kêu to.
Cúi đầu nghĩ lại, phản ứng khác à…
Tôi đến gần, vòng hai tay ôm chặt cô ấy, “Cảm ơn.”
Không ngờ tôi phản ứng như vậy, Trần Phi ngây ngốc đứng tại chỗ, sắc mặt hơi hồng hồng, “Cô… Cô… Khụ khụ khụ… Thật là, chỉ bảo cô có phản ứng khác thôi, chứ đâu cần phản ứng lớn vậy a.” Lập tức gọi những người khác, “Đi, đi tìm Khổng Dĩ Ưu nào, cô ta đúng là nỗi sỉ nhục của nữ sinh chúng ta. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.” Đi được vài bước lại quay đầu nhìn tôi, “Liễu Nhứ, nhớ kỹ khi nào có phiền phức thì phải tìm tôi.”
“Ừ.” Tôi cười gật đầu, Trần Phi bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Trong một góc yên tĩnh của vườn trường, một nữ xinh đẹp tóc ngắn đi đến dưới tán cây.
“Làm như vậy có tàn nhẫn với Khổng Dĩ Ưu quá không, dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau.” Lâm Chỉ Niệm có chút không đành lòng nói.
“Nếu không làm vậy, Liễu Nhứ ở trường sẽ rất cực khổ.”
“Ai, xem ra anh đã thay đổi rất nhiều, Tu Nghệ.” Lâm Chỉ Niệm sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc hắn tốt như vậy.
Bạch Tu Nghệ chậm rãi xoay người, “Con người khi gặp chuyện đều sẽ thay đổi.” Tiện tay ngắt một đóa hoa nhỏ, đưa lên mũi ngửi.
“Chỉ cần trái tim không đổi là được rồi.” Lâm Chỉ Niệm xoay người rời đi, vừa đi vừa cười lắc đầu, “Khổng Dĩ Ưu đáng thương, cô ta vẫn nghĩ Lâm Chỉ Niêm này còn là địch thủ của mình.”
“Trái tim không đổi là được rồi…” Thì thào nhớ kỹ những lời này, Bạch Tu Nghệ nhìn về phía xa xa…
Sau chuyện này, Khổng Dĩ Ưu giống như thay đổi thành một người khác, trầm tĩnh đến đáng sợ. Có một lần chúng tôi không hẹn mà gặp, cô ấy nhìn không chớp mắt như tôi vốn không tồn tại. Dương Tử nhắc nhở tôi nghìn vạn lần phải cẩn thận, con người mà bỗng phát bệnh tâm lý thì chính là điềm báo. Nhưng cho dù thế nào, trong trường học cũng không còn người thay cô ấy tìm công đạo nữa, nhưng đoạn đối thoại khó hiểu đề cập đến tôi cùng Bạch Tu Nghệ kia lại trở thành vấn đề khổ não.
Không nói đến việc tôi không xứng với ngôi sao chói lóa ấy, chỉ cần nói đến việc hắn bị người độc chiếm cũng đủ làm tôi ૮ɦếƭ chìm trong những đống nước bọt. Bạch Tu Nghệ hình như không thèm để ý, bất cứ lúc nào gặp tôi, hắn đều quan tâm hỏi tôi thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Có muốn ăn gì không? Không cần phải nói, đổi lấy chính là những ánh mắt đố kỵ của các nữ sinh khác… Nhưng trong những ánh mắt này, không có cái nào thuộc về Khổng Dĩ Ưu.
Đối với người tên Lâm Chỉ Niệm, tôi cũng không đề cập đến nhiều. Bởi vì tôi nghĩ cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ giúp mình, còn lý do thật sự thì vào một ngày nào đó sẽ rõ ràng.
“Liễu Nhứ.” Lăng Tịch vắt áo khoác lên vai, áo sơmi không cài mấy khuy, bộ dáng rất lưu manh gọi tôi, “Tôi tìm được một nhà hàng rất tuyệt a. Hì hì, buổi tối chúng ta đi thử đi.”
“Buổi tối cô ấy đã hẹn đi cùng tao, không đi cùng mày được.” Bạch Tu Nghệ không biết từ đâu xông ra, tự nhiên đặt tay lên vai tôi. Tôi nhẹ nhàng giãy dụa, hắn lập tức cảnh cáo xiết chặt.
“Vậy sao?” Lăng Tịch nhướn mày, tuy rằng vẫn cười xấu xa, nhưng trong mắt lại phủ kín một tầng sương lạnh. “Mày nghĩ Bạch gia muốn làm gì thì làm sao?”
Bạch Tu Nghệ nhíu mày, “Chuyện này không liên quan đến Bạch gia, mà Liễu Nhứ sau này cũng không cần ăn đồ ngoại quốc nữa.”
Khẩu khí có chút ghen tỵ làm tôi không khỏi nhớ tới lần bị Khổng Dĩ Ưu hãm hại, Lăng Tịch đã nắm tay hỏi tôi muốn ăn gì… Hắn còn nhớ?
Lăng Tịch cười xấu xa, “Xem ra mày đã biết tao cảm ơn cái gì rồi. Ha ha, như vậy mới là Bạch Tu Nghệ chứ.” Sau đó không quan tâm đến phản ứng của hắn mà ôn nhu nhìn tôi, “Liễu Nhứ, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không vui thì phải nói cho tôi biết, tôi sẽ thay cậu giải quyết tất cả.”
Nhìn bóng lưng của Lăng Tịch, tôi không rõ hắn và Bạch Tu Nghệ muốn nói gì.
“Đã đi xa rồi.” Bạch Tu Nghệ âm dương quái khí nói một tiếng.
“Ừ.” Tôi đồng ý gật đầu, sau đó không để ý đến hắn mà đi về.
“Không vui vì tôi phá hủy cuộc hẹn của cô sao?” Bạch Tu Nghệ đi theo phía sau, thanh âm vẫn có dấu hiệu không bình thường.
“Không.” Tôi nhàn nhạt trả lời.
“Cô… cô muốn ăn đồ ăn nước ngoài?”
Tôi dừng bước, hiếu kỳ quay đầu nhìn hắn, “Anh mời tôi?”
Hắn xấu hổ nhìn tôi, đá nhẹ hòn đá không tồn tại dưới chân. “Tôi chỉ muốn mời con trai tôi ăn.”
“Ăn đồ Trung Quốc đi, papa nó lần đầu mời ăn, không nên quên tổ quốc.” Tôi tùy ý nói.
Nghe vậy, Bạch Tu Nghệ lập tức vui vẻ đuổi kịp, “Được, làm vậy cũng để tiểu tử này nhớ kỹ, sau này không được tùy tiện ăn đồ nước ngoài.”