Bạch Tu Nghệ đột nhiên đến náo loạn đã khiến tôi trở thành ko những là tiêu điểm của cả lớp mà thậm chí còn là tiêu điểm của toàn trường, người khác thấy tôi có thể ko để ý, nhưng mà Dương Tử thì làm sao dễ dàng buông tha cho tôi , từ khi Bạch Tu Nghệ rời đi, nàng đã ép hỏi tôi gần sáu tiếng, hơn nữa lại ko ngừng
"Nói, cậu và hắn có quan hệ gì?"
"Ko có quan hệ" Chỉ có quan hệ "hợp tác" , tôi lẳng lặng bổ sung thêm 1 câu ở trong lòng
"Vậy tại sao hắn lại tức giận với cậu như thế?"
"Hắn nói tôi đánh bóng chuyền giỏi quá nên hắn ghen tị" Tôi nói như đinh đóng cột
"Cậu đừng lừa tôi , haha, nói mau"
Con gái sao lại đối với mấy chuyện thiên hạ tò mò như vậy? Nếu như nhắc về phương diện quốc gia, hẳn Trung Quốc sẽ là nước dẫn đầu về trình độ bà tám mất
"Dương Tử, sẽ có ngày tôi nói cho cậu biết. Hiện tại, thì ko được" Đối với nàng tôi chỉ có thể nói như vậy
Dương Tử lẳng lặng nhìn tôi, sau đó thở dài "Ai, đừng thương tổn đến bản thân mình là được"
Tôi cảm động tươi cười với nàng
"Ừ"
Xế chiếu tiết thứ hai, giáo viên đột ngột tuyên bố một lát nữa cả lớp sẽ có 1 tiết kiểm tra sức khỏe, vốn là ngày mai mới đến lượt lớp chúng tôi, nhưng mà bây giờ lại tạm thời thay đổi
Dương Tử đặc biệt vui vẻ nói
"Thật tốt quá, vậy thì ko cần phải học"
Tôi dửng dưng
"Đi học, hay kiểm tra sức khỏe , cái nào cũng được..........A, kiểm tra sức khỏe?!"
Trời ạ, chuyện tôi mang thai ko phải sẽ bị lòi ra sao? Làm sao, làm sao, làm sao bây giờ...........Bạch Tu Nghệ, đúng rồi, tìm hắn
Tôi len lén chui xuống phía dưới gọi điện cho Bạch Tu Nghệ
"A lô? Là tôi!\'
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ko kiên nhẫn của hắn
"Cô làm gì vậy? Đang học mà gọi cái gì?"
Ai, đối với nữ sinh trong trường thì tỏ thái độ của hoàng tử đa tình, nhưng đối với tôi thì hắn lại thay đổi thành cái thái độ này
"Một lát nữa, lớp tôi phải kiểm tra sức khỏe rồi" Tôi nhỏ giọng nói
"Kiểm tra sức khỏe thì kiểm tra sức khỏe chứ sao...........Cô nói cái gì? Kiểm tra sức khỏe?!" Tôi nghe hắn rống to ở đầu dây bên kia, sau đó lại vội vàng giảm nhỏ âm lượng "Vậy, có phải mọi người sẽ biết cô.............."
"Ừ"
"............Tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết" Nói xong , hắn liền vội vàng cúp máy
Hắn muốn giải quyết như thế nào đây? Bác sĩ đã lục tục bước vào, họ đang sắp xếp cho nữ sinh đi vào phòng thể thao thay quần áo , ngạo mạn , đường đường chính chính đi đằng cuối đội ngũ, Dương Tử hướng về phía trước tôi vui vẻ vẫy tay
Dù thế nào thì ta cũng chỉ có thể nhận mệnh vào phòng thay quần áo, đầu óc ko ngừng chuyển động , nếu giả bộ tiêu chảy thì sao? Người ta là bác sĩ, vừa lúc đó có thể cho tôi ko cần xếp hàng để kiểm tra bệnh tình rồi, chiêu này dùng ko được. Vậy thì nói là tôi đã kiểm tra rồi? Người ta ở đây là kiểm tra sức khỏe miễn phí, nếu kiểm tra lại một lần nữa thì đã sao? Chiêu này cũng ko được
Đang ở trong thời điểm một mình đau khổ , thì phía ngoài phòng học truyên vào một loạt âm thanh xôn xao, cửa phòng thể thao bị đẩy ra, chủ nhiệm liền bước đến
"Trong các em có ai tên Liễu Như ko?"
"Em"
"Đi theo tôi"
"Dạ"
Chủ nhiệm tìm tôi vào lúc này để làm gì đây? Học phí tôi đã nộp đúng hạn, phẩm hạnh cũng đoan chính
Quản gia?!
Kẻ đứng ngoài cửa chính là quản gia của Bạch gia
"Liễu tiểu thư" Ông khẽ gật đầu với tôi
"Sao bác lại đến đây?"
"Tôi mang cô đến bệnh viện làm kiểm tra" Ông ko kiêu ko siểm nịnh nói
Tôi hiểu rồi, nhất định là Bạch Tu Nghệ đã nhờ ông ấy đến đây cứu tôi . Quản gia đột nhiên trở nên đáng yêu hơn nhiều
"À" Tôi đơn giản hừ giọng, rồi đi theo phía sau quản gia
Mấy bạn học nữ phía sau cũng nhỏ to bàn tán
"Ông kia là ai vậy?"
"Ko biết nữa, nhìn sơ qua rất nghiêm túc nha"
"Bệnh viện tư nhân A không phải chỉ giành cho những người có tiền đến khám sao?"
"Đúng vậy, Liễu Nhứ sao lại đi kiểm tra sức khỏe ở nơi khác? Dương Tử, cậu có biết ko?"
Dương Tử nhìn bóng lưng của nàng , nhíu chặt mày
"Tôi ko biết"
"Sao cô ko báo cho tôi biết trước hôm nay cô phải kiểm tra sức khỏe" Bạch Tu Nghệ tức giận
Tôi ko phát hiện rằng trong xe còn có thêm một người
"Cũng mới biết" Tôi cũng sợ điếng hồn đây
"Hừ" Hắn hất mặt qua một bên, xem ra, hắn đã phải lo lắng 1 phen
"Anh không học nữa sao?" Tôi tò mò hỏi hắn
"làm gì còn tâm tình nữa.........đi, về nhà..." Hắn đối với quản gia nói, quản gia lập tức khởi động xe
Lúc xe chầm chậm lăn bước cũng là lúc mí mắt của tôi ko nhịn được đánh vào nhau, gần đây thật dễ dàng mệt mỏi rã rời , đi đâu cũng muốn ngủ , đặc biệt là ngồi bên trong chiếc xe Mercedes dễ chịu này . Tìm 1 vị trí thoải mái, tôi tự nhủ mình chỉ cần thiêm thi*p một chút thôi cũng đủ
Xe dừng lại lúc nào tôi cũng ko hay , chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên có 1 loại cảm giác bay bổng . Lúc tỉnh lại, tôi đã thấy mình đang thoải mái nằm trên giường lớn .
Nhìn nhìn một chút sắc trời đã muốn tối đen, tôi vuốt ve bụng mình 1 chút , lúc này là lúc nên trấn an nó "Đi thôi, mẹ dẫn con đi ăn 1 chút"
Đi xuống lầu, tôi đã nghe thấy mùi vị thức ăn, quả nhiên, thức ăn trên bàn đã được bày ra rất phong phú. Nhưng mà, dưới lầu lại ko có lấy 1 người nào , chỉ có tiếng binh binh , bang bang truyên ra trong phòng bếp . Tôi bước đến gần nhìn thử, Bạch Tụ Nghệ đang mặc tạo dề miệng lẩm bẩm hát , cầm cái xẻng trong tay , thuần thục xào qua, lật lại (Rin: Tiểu Nghệ biết nấu ăn....giỏi quá.....bạn Nhứ của chúng ta sau này sướng òi :D)
"Anh biết làm cơm sao?" Tôi tò mò hỏi
Âm thanh đột ngột vang lên khiến hắn nhảy dựng thiếu chút nữa đã vứt xẻng , hắn nhìn nhìn tôi, vẻ mặt có chút lúng túng
"Cô, cô ko được nói cho người khác biết"
"Tại sao?"
"Ko có tại sao" Hắn có chút tức giận la lên
"A" Nhưng ngay sau đó tôi lại nhỏ giọng lầm bầm "Chắc là sợ bị con gái chê cười"
"Câm miệng"
"Ừ"
Thật tò mò, tại sao hôm nay hắn lại nấu cơm "Những người khác đâu?"
"Người giúp việc xin nghỉ, ba và quản gia đi...........thăm mẹ"
Trên mặt hắn thoáng hiện chút đau thương, nhìn những người thân yêu nhất của mình sắp sửa ra đi mà mình ko thể làm gì, nỗi đau này tôi có thể hiểu . Tôi nhịn ko được thốt lên
"Chúng ta đi thăm dì đi!"
"Cái gì?" Hắn có chút giật mình nhìn tôi
Thấy món ăn trong nồi đã có mùi hơi khét khét, tôi liền đi đến tắt lửa
"Tôi nói, chúng ta cùng đi thăm dì , mẹ của anh"
Bạch Tu Nghệ lẳng lặng đứng đó nhìn tôi , lạnh lùng nói "Cô có tư cách gì để đi thăm bà ấy? Bộ cô tưởng mình là con dâu Bạch gia rồi sao?"
"Ko có" Tôi thành thật nói
"Vậy sao cô muốn đi thăm mẹ tôi?!" Bạch Tu Nghệ đột ngột gầm lên với tôi, ánh mắt cũng có chút đỏ
Tôi im lặng, nhìn hắn như vậy. Hắn nhất định là rất đau khổ, phải tiếp nhận sự thật mẹ ruột của mình sẽ phải ra đi vào một ngày ko xa
"Bởi vì dì ấy sẽ rất muốn nhìn thấy chúng ta" Nói xong tôi liền ko thèm để ý đến hắn, xoay người rời khỏi bếp
Thành thật mà nói, tay nghề nấu ăn của Bạch Tu Nghệ thật ra rất tốt, khiến cho tôi ko màng chuyện gì chỉ lo ăn . Hắn ngồi cách tôi rất xa, chén cơm cũng ko thèm động tới, chỉ chán ghét nhìn tôi
"Cô mấy ngày ko ăn rồi?"
"Anh có biết phụ nữ mang thai ăn rất nhiều ko?" Tôi như cũ ko hề để ý đến hắn, vùi đầu vào mà ăn
"Ăn kiểu như cô , tiêu hóa ko thông sẽ ảnh hưởng đến khả năng hấp thụ dinh dưỡng của con" Lời nói vừa ra khỏi miệng hắn, ko chỉ khiến cho tôi dừng ngay động tác ăn cơm mà ngay cả chính hắn cũng hoảng sợ . Đây là lần đầu tiên hắn gián tiếp thừa nhận đứa con này . Tôi ko khỏi có một chút xíu vui mừng
"Con nói, nó thích mẹ nó ăn cơm như vậy" Tôi cố ý bỏ qua ý thích của hắn, dửng dưng nói
"Nói nhảm, nó là con tôi nên sẽ ko giống cô" Bạch Tu Nghệ lập tức phản đối
Lần đầu tiên đối mặt với chuyện mình không muốn thừa nhận đúng là một việc làm khó khăn . Nhưng chỉ có lần đầu tiên là như vậy, còn những lần sau cũng sẽ thuận theo tự nhiên xảy ra
"Giống anh cái tính trêu hoa ghẹo bướm à?" Tôi lắc đầu tỏ vẻ khinh thường
"Cô đây là có ý gì?"
"Ko có ý gì"
"Cô cảm thấy bất mãn đối với tôi?"
"Ko có"
"Lại nữa rồi............" Bạch Tu Nghệ hoàn toàn bị hai chữ chân ngôn của tôi hạ gục
Sau khi ăn xong, hắn lại ko tình nguyện thu dọn tàn cuộc vì lý do của tôi đưa ra là
Điều thứ chín hợp đồng sinh con : trong thời gian đàn gái mang thai, tất cả mọi chuyện ăn , uống, ngủ, nghỉ đều do đàn trai lo liệu
"Đừng khiến tương lai phải hối hận" Tôi nhẹ nhàng nói, Bạch Tu Nghệ mê mang nhìn tôi, tôi tiến lên kéo kéo cánh tay hắn
"Đi thăm dì đi!"
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, thấy tôi và Bạch Tu Nghệ xuất hiện, Bạch thúc rất kinh ngạc
Ông có ý bảo chúng tôi đi vào
"Mẹ của con vẫn một mực chờ con"
Bạch Tu Nghệ đứng ở ngoài cửa, cánh tay run rẩy ngay từ đầu đã ko còn dũng khí để đẩy cánh cửa kia ra . Tôi nhẹ nhàng giúp hắn đẩy cửa , hương hoa lài nhàn nhạt tràn ngập khắp cả căn phòng . Nằm trên giường là một phụ nữ trung niên , khí chất của nàng cũng thanh nhã như lại hoa lài kia
Thấy chúng tôi đến, nàng dịu dàng cười cười
"Tiểu Nghệ, con đến rồi"
Tôi đẩy Bạch Tu Nghệ , hắn bị động bước vào . Tôi tiện tay đóng cửa lại, tôi biết , bọn họ nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau
Bạch thúc có chút tư lự nhìn tôi
"Con dẫn nói tới?"
"Dạ" Tôi gật đầu
Ông cũng ko nói gì thêm, chỉ cúi đầu suy nghĩ
Vào thời điểm tôi sắp ngủ gật, thì Bạch Tu Nghệ cuối cùng cũng đi ra, hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy tôi
"Mẹ muốn gặp cô"
"A"
Đi vào phòng bệnh, nàng vẫy tay với tôi
"Tới đây, ngồi xuống bên cạnh ta"
Tôi theo lời dì ngồi xuống
"Chào dì"
Nàng hiền lành cười cười
"Gọi dì là mẹ đi, dì thích nghe con gọi như vậy"
"Dạ" Tôi gật đầu
"Mẹ"
Nàng cười bằng lòng
"Mẹ muốn nói với con hai câu, một là "xin lỗi" , một là "cảm ơn" "
Tôi khó hiểu nhìn nàng
"Cảm ơn con đã mang Tiểu Nghệ đến cho dì, cũng xin lỗi con vì mẹ đã để cho con gánh chịu tất cả"
"Mang hắn đến thăm mẹ là điều con nên làm . Con còn muốn cảm ơn mẹ đã giúp con"
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu
"Ko, con gái à. Là mẹ quá ích kỉ . Mẹ lợi dụng khó khăn của con để hoàn thoành mục đích riêng của mình" Ánh mắt tiếp theo của nàng bay bổng ngoài cửa sổ
"Ba của Tiểu Nghệ........ở bên ngoài còn có một đứa con trai riêng , người phụ nữ kia vì đợi ổng mười mấy năm mà cuối cùng đã uất ức ૮ɦếƭ, ổng vẫn cảm thấy mình có lỗi với mẹ con họ , nên cũng chuẩn bị đem tất cả tài sản trao cho đứa trẻ kia. Mẹ thì cái gì cũng ko cần, nhưng mà mẹ ko thể để con trai của mình chỉ còn hai bàn tay trắng. Đây cũng là suy nghĩ ích kỉ của 1 người mẹ đặc biệt là...........người mẹ đó sẽ phải rời xa con mình vào một ngày nào đó , lại càng ko thể lo lắng cho cuộc sống sau này của nó . Cho nên , mẹ mới muốn Tiểu Nghệ mau sớm có con . Đến lúc đó ông của tiểu Nghệ sẽ ra mặt giúp nó nói chuyện"
"Vậy tại sao, mẹ ko trực tiếp cho hắn kết hôn sớm 1 chút?" Tôi nghĩ nghĩ, lấy thực lực của Bạch gia thì việc làm này cũng ko khó
"Mẹ ko muốn tương lai nó phải hối hận, hôn nhân là chuyện cả đời, mẹ ko thể bởi vì mẹ mà nó phải qua loa lựa chọn đối tượng . Nếu như có thể dùng tiền để............" Dường như thấy mình đã lỡ lời, nàng liền xin lỗi nói "Thật xin lỗi, mẹ ko có cái ý đó"
Tôi bình thường cười cười
"Ko sao, cũng coi như là mẹ đã giúp con"
"Mẹ có thể gọi con là Tiểu Nhứ chứ?"
"Ừ" Tôi gật đầu
"Tiểu Nhứ, con là 1 đứa trẻ lương thiện . Tiểu Nghệ từ lâu đã ko đến thăm mẹ , mẹ biết, nó sợ , sợ đối mặt với sự thật mẹ phải ra đi.Nhưng mà, mẹ vẫn một lòng muốn gặp nó một lần . Cảm ơn con, đã mang nó đến"
Dì Bạch bắt lấy hay tay tôi, cảnh kích ko thể dùng lời diễn tả
"Loại cảm nhận này con có thể hiểu" Tôi lẳng lặng nói, là cái loại cảm giác vừa sợ hãi vừa đau đớn khi phải đối mặt với những thứ yêu quý sẽ mất đi
"Có lẽ, mọi chuyện sẽ ko tệ như chúng ta nghĩ, có phải ko con?" Trong mắt dì Bạch lộ vẻ chờ mong
"Mẹ, nhiệm vụ quan trọng của mẹ hiện tại là phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt . Con đến định kì sẽ đến kiểm tra nha?" Tôi chuyển dời đề tài mình ko muốn nhắc đến
"ĐƯợc , tiểu Nhứ, con phải thường xuyên đến thăm mẹ , có điều, con cũng phải chú ý đến thân thể và đứa bé trong bụng mình. Nó chính là đứa cháu bảo bối của mẹ đó biết chưa?" Dì Bạch trừng mắt với tôi
"A" Tôi rất chân thành gật đầu