Pa Pa 17 Tuổi - Chương 01

Tác giả: Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử

"Liễu tiểu thư, đã đến rồi, xin mời xuống xe" Quản gia mặt vô biểu tình nói, tôi lọc cọc mở của xe , đi theo ông ta bước vào một tòa nhà xa hoa . Ban đêm, gió có chút lành lạnh , tôi nắm thật gấu áo mặc trên người, thân thể ko kềm chế run rẩy . ko còn tâm trạng nào để thưởng thức tòa nhà rộng lớn ở nơi đây , tôi chỉ lẳng lặng cúi đầu, vội vội vàng vàng đi theo sau quản gia
Sau đó tôi được dẫn đến bên trong một đại sảnh , ngồi trên ghế salon là một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm , nhìn sơ qua dáng dấp , hẳn cũng có thể đoán được ông là chủ nhân nhà này . Có vẻ như ông ấy đã đợi tôi rất lâu rồi , sau khi thấy qua tôi , ông có chút hơi bất mãn nói "Cô tới trễ"
"Thật xin lỗi , hôm nay tôi phải chịu trách nhiệm quét dọn............." Ko đợi cho tôi nói hết câu, ông ta đã ko kiên nhẫn khoát tay nói "Được rồi, nói thẳng vào vấn đề chính . Có biết mục đích tôi tìm cô ko?"
"Dạ" Tôi gật đầu, tim không cách nào khống chế cơn run , tôi nắm chặt tay
"Rất tốt, sau này cô hãy ở lại đây , cho đến khi mọi chuyện kết thúc thì thôi"
"Dạ" Tôi lại gật đầu lần nữa , thật không biết tôi nên dùng cái thái độ cùng tâm tình gì đối mặt với hắn , đối mặt với mọi người trong nhà này.......
"Cô có thể gọi tôi là Bạch thúc. Một lát nữa nó sẽ trở về, cô cũng nên chuẩn bị 1 chút" Bạch thúc chỉ đơn giản nói thêm 1 câu rồi đứng dậy rời đi , cũng ko nói thêm cái gì nữa
Quản gia lại dẫn tôi lên lầu hai "Đây là phòng của Liễu tiểu thư , phòng của thiếu gia ở cách vách" Sau khi giảng giải xong , ông cũng rời đi . Ánh nhìn của người nhà này tôi ko muốn nghiên cứu, vì tôi chỉ sợ ánh nhìn khinh bỉ cùng xem thường kia sẽ làm trái tim vốn ko lành lặn của tôi thêm chồng chất thương tật
Nhìn xung quanh căn phòng của mình 1 chút, tôi cười cười lắc đầu . Bạch gia đúng là dân có tiền nha , đối với một vị khách trọ ngắn hạn như tôi mà cũng tiếp đãi long trọng như vậy . Nhưng dù sao cũng đúng ,nếu như nhà hắn ko có tiền, thì tôi cũng ko ở lại đây
Xem qua đồng hồ đeo nơi tay, thời gian đã ko còn sớm . Tôi vội vàng đặt hành lý mình xuống đất , sau đó mới mò vào phòng tắm . Dòng nước ấm áp ko ngừng chảy xuống thân thể.
Cái khối thịt này…..bây giờ vẫn còn thuần khiết nhưng một lát nữa thôi nó sẽ mất đi sự thuần khiết như nó vốn có . Nó sẽ mãi mãi là vết tích sỉ nhục của tôi.
Nghỉ đến đây, nước mắt tôi ko tiếng động chảy xuống………
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cùng với tiếng gõ cửa là giọng nói cứng nhắc của quản gia truyền đến "Liễu tiểu thư, thiếu gia đã trở về"
Ko thể kềm chế cơn run rẩy từ trong thân thể của chính mình, mặc cho tôi cố gắng kềm chế, song cơn run ko thể ngừng lại . Giờ phút này, tôi bỗng có cái ý niệm muốn chạy trốn. Chỉ cần bỏ đi, tôi vẫn là tôi,tôi vẫn là một Liễu Nhứ đơn thuần như ngày trước . Có điều , khuôn mặt đau đớn của em gái bị bệnh tật ђàภђ ђạ lại hiện về như nhắc nhở, nếu bỏ đi , thì cũng có nghĩa là mày chấp nhận vứt bỏ sinh mạng đứa em gái bé bỏng của mày
Lau khô vệt nước trên người, tôi mặc áo ngủ , mở cửa phòng tắm ra, quản gia nghiêm nghị đã chờ sẵn bên ngoài "Liễu tiểu thư, xin mời đi theo tôi"
Ko biết là được ông ta đưa đi đến đâu, song hai chân tôi lại như mang sắt , cứng ngắc . Đi đến gian phòng cách vách , quản gia gõ cửa cung kính nói "Thiếu gia, Liễu tiểu thư tới" Trong phòng lập tức truyền ra một tràn tiếng chửi rủa, song cuối cùng cũng chịu lắng đi "Đi vào"
Quản gia mở cửa, có ý bảo tôi một mình đi vào . Tim của tôi đã thình thịch đập mạnh đến mức muốn nhảy ra bên ngoài , tôi ko muốn nghĩ đến sự việc sẽ đối mặt sắp tới , vì chỉ khi nghĩ tới dáng vẻ bệnh tật nhợt nhạt của em gái, tôi mới có thể bất chấp khó khăn đi vào
Ngôi trên giường là một tên con trai to lớn , hắn gục đầu xuống ko muốn nhìn người
"Hừ, vì tiền mà cái gì cũng có thể bán đứng !" Hắn khinh thường nói
Lòng tự tôn của tôi lại một lần nữa bị chà đạp , tôi ko trách lời nói móc đầy châm chọc của hắn, vì trên thực tế hắn ko có nói sai
"Vì muốn nhận tiền mà cái gì cũng bán đứng , cái này ko đáng sợ ,vì thứ đáng sợ hơn chính là phát hiện chính mình ko có cái gì để bán đứng" Đây là suy nghĩ trong lòng tôi mà tôi ko dám nói lên , một kẻ cần tiền gấp sẵn sàng bán đứng linh hồn của mình như tôi thì cần gì phải để ý đến mấy câu nói móc đó nữa chứ ?
Rốt cuộc, hắn cũng ngẩng đầu , dùng ánh mắt soi mói xem xét kĩ càng tôi từ đầu đến chân , cẩn thận đánh giá . Đây là lần đầu tiên tôi và hắn chạm mặt nhau ,hắn quả là một sinh vật chói mắt . Thứ đáng cười hơn là , cuộc gặp gỡ của chúng tôi lại xảy ra trong cái tình huống này . Cái tình huống mà tôi sẽ làm người bán đứng linh hồn mình, còn hắn lại là người mua
"Tiền quan trọng như vậy sao?" Vẫn xem tôi là loại phụ nữ hám giàu, giọng điệu của hắn tràn ngập vẻ xem thường
"Quan trọng là có thể mua được 1 mạng người" Tôi bình tĩnh nói khiến cho người kia im lặng. Hắn kinh ngạc nhìn tôi, như ngay sau đó đã mỉm cười chế nhạo " Vậy món đồ quan trọng , cô đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ" Nén chịu sự nhục nhã, tôi gật đầu
"Chỉ bằng cái áo ngủ này" Hắn cười nhạo, ánh mắt tùy tiện đánh giá kiểu áo ngủ bảo thủ của tôi
Đủ rồi, tôi ko thể............chịu đựng thêm bất kì sự châm chọc cùng cười nhạo nào của hắn nữa . Nước mắt tủi thân tràn ngập trên mặt , tôi hung hăng tự đánh mình một bạt tai để trừng phạt mình vì cái tính ko biết kềm chế
Tựa hồ như bị tôi hù dọa, hắn cứ lẳng lặng như vậy nhìn nhìn tôi
Tôi run rẩy cởi bỏ từng nút trên bộ áo ngủ, một nút , lại một nút.............
Khi tôi hoàn toàn trần trụi đứng trước mặt hắn, hắn đã hoàn toàn sợ ngây người.
"Cô..........cô..............."
"Một chút bản năng của động vật, anh cũng ko có sao?" Vừa chảy nước mắt nhục nhã, tôi vừa cao ngạo hất cầm
Hắn hoàn toàn bị chọc giận "Tôi sẽ cho cô thấy" Giây tiếp theo, hắn đã thô lỗ kéo tôi lên giường đặt xuống phía dưới..............
Cái đêm hôm đó, tôi sẽ vĩnh viễn ko bao giờ quên , dấu vết sỉ nhục đã khắc vào người , vào cõi lòng tôi thật sâu
ko chút nào lưu luyến , hắn đứng dậy rời đi , trước khi mở cửa còn dừng lại nói "Loại chuyện hèn hạ này, tôi ko muốn để cho bất cứ kẻ nào biết" sau đó "rầm" 1 cái , hắn đóng cửa rời đi
Sáng sớm ngày thứ hai , điều chỉnh xong tâm trạng, tôi lấy hết dũng khí mở cửa phòng , nhưng lại chạm mặt với kẻ tôi ko hề muốn gặp mặt chút nào - Bạch Tu Nghệ .
Thấy đồng phục trên người tôi, hắn cau mày "Cô học cùng trường với tôi?"
"Ừ" tôi gật đầu
"Vô luận cô ở nơi nào, chúng ta đều là người xa lạ" Nói xong câu đó, hắn dẫn đầu xuống lầu
Hắn là đang muốn nhắc nhở tôi , đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, ngoại trừ cái này, thì hai người chúng tôi ko hề có bất kì mối quan hệ nào khác , nếu có thì chẳng qua cũng chỉ là mối quan hệ của hai kẻ xa lạ .
Ko cần hắn nhắc nhở , tôi cũng tự biết rất rõ . Hắn đường đường là ngôi sao của trường, là một ngôi sao chói mắt, còn tôi , chẳng qua cũng chỉ là một cọng cỏ dại đơn thuần, một cọng cỏ dại nhỏ mọc nơi khe đá . Chẳng trách hắn , qua hai năm cùng trường lại hoàn toàn ko có ấn tượng đối với tôi
Bữa sáng thịnh soạn đã được dọn ra, nhưng lại ko có lấy một người mở miệng nói chuyện , ko khí cực kì vắng lặng . Ăn cơm xong , sau khi lễ phép chào hỏi Bạch thúc để chuẩn bị đi học, thì tôi lại được ông ấy bảo "Chờ 1 chút, đi cùng Tu Nghệ , nó có xe, bây giờ cô phải chú ý đến an toàn"
Bạch Tu Nghệ chán ghét liếc mắt nhìn tôi 1 cái, nhưng ko có ý cãi lại lời của cha , hắn cầm áo khoác và túi sách ra ngoài . Tôi bất đắc dĩ nhìn bộ dạng tức giận của hắn, nhưng vẫn phải đi theo sau
Trên xe , hai người chúng tôi ko ai mở miệng nói với nhau lấy 1 lời vì tôi vẫn nhớ rõ lời nói của hắn "Chúng ta là người xa lạ" . Xe lái đến một nơi cách trường học ko xa thì dừng lại
"Xuống xe"
"Ừ"
Ko hỏi, ko từ chối, tôi vâng lời mở cửa xe đi xuống
Nhìn xe dần dần đi xa, tôi khó dằn được nỗi mất mát, nhưng ngoại trừ cười khổ ra thì tôi có thể làm được cái gì?
Đi vào cửa trường , tôi đã thấy một cái xe thể thao chói mắt đậu ở bên cạnh, bốn phía tập trung rất nhiều ánh mắt sùng bái, đây mới chính là cái thế giới thuộc về hắn . Nếu như nghiêm khắc mà nói,thì trong cái hợp đồng này , Dù sao hắn cũng là người vô tội nhất , còn những người khác thì ai ai cũng làm theo nhu cầu riêng của mình
"Liễu Nhứ!" Bờ vai của tôi bị một người vỗ thật mạnh . Không cần hỏi, tôi cũng biết , ngoại trừ cô bạn Đảng Dương Tử có khuynh hướng bạo lực của tôi ra thì còn ai vào đây nữa?
"Dương Tử, vai của tôi sớm muộn gì cũng bị trật khớp!" Tôi xoa xoa vai oán hận nói
Nàng tỉnh bơ "Ha ha, chơi với tôi lâu như vậy, cậu hẳn đã phải quen rồi chứ"
Tôi tức giận "Cũng ko thể vô cớ đánh người nha"
"Được rồi, được rồi , Liễu Nhứ của tôi, đừng nóng giận" Nàng hôn má, ôm vai tôi
"Đúng rồi, em gái của cậu đã tìm được thận phù hợp chưa?"
"Tìm được rồi, nhưng mà chi phí quá cao, tôi đang tìm cách kiếm tiền"
"Sao cậu có thể kiếm được 1 khoảng tiền lớn như vậy? Nghe nói, muốn phẫu thuật ít nhất cũng phải cần vài chục vạn"
"Ha ha, đừng lo. Nếu có thời gian thì để tâm cho bài kiểm tra hôm nay thì hơn" Tôi cười nói lánh sang chuyện khác, tôi ko muốn chuyện này ảnh hưởng đến bất kì kẻ nào nữa.
Dương Tử lo lắng nhìn tôi song cuối cùng cũng chỉ cười nói "Đúng vậy a,đây cũng chưa có học bài "
ÁNh mắt của tôi một lần nữa lại hướng về phía Bạch Tu Nghệ cách đó ko xa, nếu như ko phải vì chuyện này, không phải hắn vẫn có thể dây dưa cùng mỹ nữ sao? Tôi biết hắn rất ghét tôi , chuyện tối hôm qua, căn bản hắn chỉ muốn trả thù , nên ko hề chú ý tới tôi đau đến mức chảy nước mắt .
Lắc đầu, tôi đem kí ức đau khổ tối hôm qua toàn bộ xóa hết
Đột nhiên, phía trước dấy lên 1 trận xôn xao , tiếng huýt sáo của nam sinh nổi lên bốn phía, nữ sinh ao ước ghen tị nhỏ giọng bàn tán, Dương Tử đưa tay đẩy tôi "Nhìn đi, đó là Khổng Dĩ Ưu ,thanh mai trúc mã của Bạch Tu Nghệ , mới du học từ nước ngoài chuyển về trường này"
Từ ánh mắt Dương tử , tôi nhìn qua . Khổng Dĩ Ưu nhất định là công chúa đi ra từ trong truyện tranh, khí chất cao nhã , cùng nụ cười điềm tĩnh treo trên mặt của nàng, nhìn sơ qua thật sáng chói .
Nhớ lại Trần Tiểu Xuân đã từng có một bài hát "Anh hùng sáng vai cùng mỹ nhân" , vì thế chỉ có loại con gái như Khổng Dĩ Ưu mới có thể xứng đôi với Bạch Tu Nghệ , bất kì kẻ nào xuất hiện ở giữa bọn họ cũng đều là kẻ dư thừa
Bạch Tu Nghệ cười vô cùng dịu dàng, nhìn vào ánh mắt của Khổng Dĩ Ưu tràn đầy tình cảm . Đây chính là sự ưu đãi của hắn giành cho Khổng Dĩ Ưu , chuyện tối hôm qua, thật sự là sai lầm
Cả ngày nghe thấy tin tức về Bạch Tu Nghệ và Khổng Dĩ Ưu, tôi đã cố gắng khống chế bản thân mình thật tốt, ra sức ko làm ra cái hành động bịt tai ngu xuẩn . Mỗi cô gái đều mơ uốc về một hoàng tử bạch mã của mình, tôi cũng ko phải là ngoại lệ . Đáng tiếc thay , bệnh tình của em gái đã khiến tôi ko còn sức lực để chú ý đến những thứ này nữa .
Bạch gia thông qua bạn bè đã tìm đến tôi, tôi thật ko thể tin vào lỗ tai mình nữa, ko ngờ...........ko ngờ.........họ lại muốn tôi sinh con cho Bạch Tu Nghệ . Hiện tại nghĩ lại , tôi vẫn có cảm giác như chuyện này chỉ là 1 giấc mộng
Mẹ của Bạch Tu Nghệ bị bệnh rất nặng , có tiền như nhà hắn cũng ko thể cứu chữa . Nguyện vọng duy nhất của nàng chính là được nhìn thấy đứa con của con trai mình . Từ đầu đến cuối, tôi vẫn ko hiểu tại sao nàng lại có cái nguyện vọng đó , nhưng nếu như nó là nguyện vọng cuối cùng của nàng, thì cha con Bạch gia đều phải dốc lòng thực hiện
Tình cờ tôi lại xuất hiện trong lúc này. 1 kẻ gia thế trong sạch , ko bệnh tật , cần dùng tiền gấp, đồng trang lứa với Bạch Tu Nghệ như tôi vô tình đã phù hợp với những điều kiện họ đưa ra . Vì em gái, tôi sẽ ko đắn đo làm bất cứ chuyện gì . Gạt ba mẹ, tôi len lén ghi chép hợp đồng bán thân , ko, sửa lại một chút, là hợp đồng bán con . Chỉ cần tôi mang thai , là sẽ có được 20 vạn tiền mặt, sau khi sinh con , có thể lấy thêm 30 vạn nữa . Có số tiền kia, thì tôi có thể giúp em gái mình làm phẫu thuật thay thận rồi
Tối hôm qua, tính toán được thời kì đầu trong chu kì rụng trứng, mặc dù phải làm ra cái hành động giao phối sinh con của động vật chán ghét đó, nhưng mà tôi ko có tư cách nói ko .
Em gái 14 tuổi vẫn còn đang chờ tôi cứu nó! Cho dù tôi có bị Bạch Tu Nghệ khinh bỉ đi chăng nữa thì tôi cũng ko sợ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc