Sau khi đi chơi về nhà thì là la lá la một trận chiến diễn ra khiến cả nhà hok ai ngủ được tối hôm đó.mẹ Đăng cũng hok được lên tiếng. tất cả mọi người trong nhà hok ai dám nói 1 lời khi thấy vẻ mặt quá ư là " khủng khi*p " của ông
Ông : thật là quá , hok thể như thế này mãi. quản gia Lâm đem roi mây ra đây
Đăng nói nhỏ với My : em đừng lo, hok sao đâu. Có anh đây thì em hok phải lo (cười)
( phần tiếp theo)
Đăng bik lần này chắc chắn ôgn sẽ hok bỏ qua. Cây roi mây cũng được mang ra.vẻ mặt ông lúc này thật rất đáng sợ. nhưng người ông phạt hok là Đăng mà là My.Đăng cố dùng thân mình che chở cho My nhưng như thế chỉ làm cho ông thêm bực. my hok muốn vì mình mà Đăng và ông thêm đối đầu nhau nên My đẩy Đăng ra .
My : tôi có lỗi tôi sẽ chịu phạt, cậu hok cần phải lo ( xưng hô hơi bị "dỏm")
Đăng : hok . anh sẽ bảo vệ em.anh hok thể làm gì cho em , nhưng anh hok thể nhìn em chịu phạt.
Đăng lao đến ôm lấy My và thế là 1…2…3…4…..5…6….7 roi Đăng đều chịu đủ.nước mắt My rơi. những giọt nước mắt lăn tràn trên gương mặt " anh đừng như thế. Anh đừng chịu phạt cho em nữa mà.Ông ơi, con xin ông con xin ông đừng đánh anh ấy nữa.con xin ông, con xin ông mà. Anh ơi, buông em ra, đừng chịu phạt co em nữa mà." My nói trong những tiếng nấc nghẹ ngào.nhưng đôi tay Đăng vẫn chặt lấy My. Ông thì vẫn đánh.
* * *
* * *
Đăng : dù có chuyện gì, thì anh cũng hok thik em van xin hay cầu cạnh ai.Ông cứ đánh đi.
Ông dừng tay và cũng lúc đó Đăng ngã vào người My. Đôi tay Đăng lúc này hok đủ sức giữ chặt lấy My nữa nhưng nó vẫn chưa rời khỏi người My. My khóc và khóc. Đôi tay Đăng lại đưa lên gạt nứoc mắt cho My .
Đăng : đừng khóc mà, anh hok sao đâu. Ông đánh anh hok đau nhưng em khóc làm anh đau đó.đừng khóc nữa mà, ngoan đi mèo 2 chân ngốc của anh.
mẹ Đ : giỏi lắm con trai.( bà cưòi nhẹ mà nước mắt cũng muốn rơi) con dìu Đăng lên phòng đi. bác Lâm, bác phụ My dìu Đăng lên phòng rồi lấy thuốc xoa cho nó.
My đã cố gắng muốn vượt qua " khoảng cách "để đến Đăng. Nhưng nhìn Đăng lúc này My cảm thấy có lỗi. My bwocs nhẹ về phòng riêng. My hok muốn vì mình mà Đăng tiếp tục cải nhau với ông. những suy nghĩ phút chốc ùa về trong tâm trí My. My hok kịp nghĩ nữa thì ông bước vào
Ông: tôi muốn nói chuyện với cô.
My : dạ
Ông : tôi muốn cô nghỉ việc ở nhà này và chấm dứt mọi quan hệ với cháu của tôi.
My : ý ông
Ông : tôi nói như thế mà cô còn hok hiểu sao. chẳng phải cô quen Đăng là vì tài sản của gia đình này sao. Cô quen là vì tiền . được rồi cô ra giá đi. bao nhiêu cô cứ nói đi
My như muốn gã xuóng nền gạch khi nghe những lời nói đó.
My : cháu quen Đăng hok phải vì tiền như ông nghĩ
Ông : những cô gái như cô có ai nhận là mình quen vì tiền chứ.nếu cô hok ra giá thì đây, số tiền này đủ để cô sống cả đời . nhận lấy và đi khỏi nhà này ngay lập tức. thêm một điều nữa, tôi sẽ lo cho cô một trường học khác, cô sẽ hok được học cùng trường với Đăng. tôi lo cho cô cả chỗ ở. Và điều cuối cùng là cô hok được nói với bất cứ ai chuyện tôi nói với cô. cầm lấy tiền và đi ngay đi.đây là địa chỉ trường và địa chỉ nơi ở mới của cô.
Ông thảy cho My 1 tờ giấy nhỏ ghi tấc cả địa chỉ cần. Im lăng một lúc lâu thì nước mắt My rơi , có lẽ vì lần đầu tiên trong đời My bị người khác khinh khi và coi rẻ như thế.
Ông :hay cô chê tiền ít, được tôi sẽ đưa thêm cho cô.
My : cháu sẽ đi, cháu chỉ xin ông cho cháu ở lại chăm sóc cho Đăng. khi Đăng khoẻ lại cháu sẽ ra đi. cháu hok cần tiền. cháu chỉ xin ông một điều thôi.
Ông : được , cô nói đi
My : cháu sẽ đi nhưng khi ai hỏi ông cứ nói cháu đã nhận tiền mà ông đưa rồi đi. Cháu chỉ quen Đăng vì tiền.ông yên tâm, cháu sẽ hok nói chuyện này cho bất cứ ai.
Ông : được , cô có thể đi ngay bây gờ. vì nhà này ngoài cô ra thì hok thiếu người có thể chăm sóc tốt cho Đăng.
My : nhưng cháu…
Ông : hay là bây giờ cô lại đổi ý, hok muốn đi.
My : hok, cháu sẽ đi nhưng bây giờ đã quá khuya. Cháu chỉ muốn xin ông cho cháu ở lại 1 đêm. Sáng mai cháu sẽ đi .
Ông : thôi được.
My nhận ra nếu tiếp tục ở cạnh Đăng thì chỉ làm Đăng khó xử với ông. Bước khỏi căn nhà này thì My sẽ đi đâu về đâu ? tối hôm ấy My dọn đồ và dự định sáng mai sẽ âm thầm đi sớm.cả đêm đó My lên phòng Đăng ngồi với Đăng cả buổi tối.
Đăng : có chuyện gì hay sao mà mặt em pùn hiu vậy mèo 2 chân ngốc ?
My : làm gì có chuyện gì . mà có đau lắm hok ?
Đăng : nhằm nhò gì ba cái chuyện lẻ tẻ này. trẻ con mới đau.mà sáng mai đi học nha, đừng có nghĩ học nữa. nghĩ sẽ bị mất bài vở vở đó. Năm nay cuối cấp rồi
My: nói hay quá, bik cuối cấp sao hok lo học đi mà còn quậy phá. chỉ hay dạy người khác
Đăng: uhm, thì từ mai sẽ lo học. nhằm nhò gì ba cái chuyện lẻ tẻ đó. Hok muốn học thôi chứ học thì ba cái bài vở đó là chuyện thường thôi
My : hok thấy kết quả thì sẽ hok tin
Đăng : vậy thì chờ đó
My : mà nè, cậu đừng có đi đua xe nữa. hok còn trò nào khác chơi hay sao mà chơi cái trò bán mạng đó ???
Đăng : làm gì mà hôm nay nói chyện giống người sắp đi xa vậy?
My : uhm, đi xa
Đăng : đi đâu (hét lớn )
My : làm gì mà la lên vậy. nói đùa thôi chứ có đi đâu. Thôi ngủ đi tôi về phòng mình đây
Đăng : cậu_tôi, xưng hô vậy mà nghe được hã ?hi..hi..anh_em đi cho ngọt ngào thân mật
My : quen rồi, thôi tôi về phòng đây. tạm biệt nha.
Đăng từ trên phòng nhảy xuống ngồi vào bàn ăn sáng. Hôm nay với Đăng là nột ngày vui vì sẽ đựơc cùng My đi học với quan hệ là "ấy". nghĩ đén thôi là Đăng đã thấy vui lắm rồi. thế mà Đăng có đâu ngờ rằng My đã đi khi vừa rạng sáng.
Đăng : mẹ ơi, My đâu mà hok ra ngồi ăn sáng rồi đi học ?
mẹ Đ : mẹ hok bik nữa. sáng dậy mẹ chỉ thấy bàn dọn sẵn thức ăn. mẹ cứ tưởng My lên phòng kêu con dậy..
đăng : hok có, con dậy có thấy ai đâu. Bác Lâm , bác có thấy My đâu hok bác ?
qgia : lúc tờ mờ sáng có thấy My mang theo giỏ xách đồ đi ra khỏi nhà.bác cứ tưởng My đi làm gì nhưng lâu rồi hok thấy My về.
Đăng + mẹ : giỏ xách đồ???
Đăng chạy nhanh vào phòng My. Căn phòng hok còn bất cứ thứ gì là đồ riêng mà My để lại. Đăng nhớ lại vẻ mặt và thái độ khác thường của My tối qua.
Đăng : là ông _đăng chạy nhanh ra bàn ăn. vẻ mặt của ông vẫn điềm tĩnh, bình thường.
_ có phải ông đã nói gì với My ??
Ông : cháu nói thế là sao? Ông hok hiểu
Đăng : ông đã nói gì với My ? ông đã nói gì với cô ấy ? tại sao My lại bỏ đi
Qgia nhớ lại điều gì đó. Lá thư_lá thư lúc sáng My nhờ qgai đưa lại cho Đăng.
Qgia : thưa cậu, lúc sáng My có nhờ tôi đưa cho cậu lá thư này
Đăng cầm lấy lá thư, đọc xong Đăng bông lỏng bàn tay cho lá thư rơi nhẹ xuống nền.
Đăng : hok, hok thể nào , hok thể nào,My em hok phải là một cô gái như thế này,
Đăng ra lấy xe và lao vào dòng người ngoài phố để đi tìm My.