Ôsin nổi loạn – Chương 63

Tác giả: Suly

Cô từ từ cầm đũa gắp miếng khoai tây đưa lên cho vào miệng. Cả lũ nín thở theo từng động tác quay chậm của bà..Rột…
Vừa nhai được một miếng, sắc mặt của bà đã chuyển biến, theo Tử Kỳ quan sát hình như nó thuộc chiều hướng xấu, anh vội nắm lấy tay cô, đứng dịch lại gần, nói nhỏ trong cổ họng đủ cho mỗi mình bà nghe thấy:
- Em sẽ nói ba quan tâm đến anh Thiện hơn.
Chỉ cần nghe có vậy, nét mặt bà giãn ra dần, cố gắng nhai một cách ngon lành, vừa ăn bà vừa cười tươi, miệng nhóp nhép nói:
- Ngon, ngon lắm.. ực,,
Cố gắng đóng tròn vai, bà còn nhắm mắt nhắm mũi gắp thêm vài miếng nữa cho vào miệng như thật. Ai cũng nhìn bà mà phát thèm:
- Ngon vậy sao?
- Mình muốn thử quá..
Kim Anh cũng ngạc nhiên không kém. Chẳng nhẽ họ giỏi vậy cơ à. Nhìn mặt thế kia ai nghĩ họ biết nấu nướng. Khó tin thật.
Cô dừng tay kô ăn nữa, cảm giác lạ, nao nao dâng lên trong Ⱡồ₦g иgự¢ của bà, bụng lại âm ỉ nhói nhói. Không chịu được nữa, bà vòng hờ tay ôm bụng gương mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi, nói:
- Xin lỗi các em, cô, cô cần giải quyết 1 chút..sẽ quay lại..
Dứt câu bà chạy ngay về phía có Wiliam Cừơng. Mọi người nhốn nháo nhìn theo bà :
- Ơ, cô sao vậy??
- ???
Tú Anh nhìn theo dáng nục nịch chạy của cô phụ trách, anh che miệng cười tránh mọi người nhìn thấy. 5p sau bà quay lại, vừa định cất lời thì lại nhăn nhó ôm bụng quay về hướng WC. Cứ thế lập lại 2,3 lần.
Lúc sau bà trở lại với vẻ mặt bơ phờ xơ xác, lần này là lần trụ được lâu nhất từ nãy đến giờ. Kim Anh chẹp miệng nói:
- Cô bị ngộ độc thực phẩm rồi,
Cả lũ nhao nhao:
- Ai có bétbezin( thuốc đau bụng) k đưa cô uống đi kìa.
- Em có.
1 người dơ tay rồi chạy về lều mình lấy thuốc quay lại đưa cho cô phụ trách. Thư thả 1 lúc bà cảm thấy đỡ hơn 1 chút.
Kim Anh lại lên tiến, chỉ tay vào Tử Kỳ nói:
- Chắc cô ăn món của nhóm này nên đau bụng.
- Này, ý gì vậy- Trịnh Kim khoanh tay nhìn xang Kim Anh nhíu mày.
- Không đúng à.- Kim Anh vẫn khăng khăng quả quyết.
Hữu Thiện từ đám đông xông lên, giải nguy cho Trịnh Kim:
- Chắc cô thử đồ nhiều quá nên vậy thôi chứ không phải do riêng món của nhóm tiểu Kim đâu.
3 anh nhìn Hữu Thiện bằng con mắt cảm động, bây giờ họ mới nhận ra cô đáng yêu thật.
Tú Anh gật gật đầu:
- Đúng rồi đấy.
Kim Anh trề môi:
- Thôi được, tớ sẽ thử xem ngon cỡ nào.
Kim Anh vừa chạm đũa vào miếng khoai tây, Tử Kỳ bỗng ngăn lại:
- Từ…
- Kệ cho nó ăn, dù gì cô cũng khen rồi cơ mà. Sợ gì.
Trịnh Kim ngây thơ đến nỗi không phát hiện ra bí mật giữa cô với Tử Kỳ, anh cứ nghĩ những lời khen đó là thật. Tử Kỳ không biết nói gì hơn, làm sao bây giờ anh có thể giải thích ngay cho Trịnh Kim để ngăn việc này xảy ra bây giờ.
Ực……c.c.. P..hụ..t…
Trịnh Kim đang vênh mặt tự tin nhìn Kim Anh kô ngờ lại được hưởng luôn miếng khoai tây “bay” giữa mặt
- Ồ```````….
Cả lũ trố mắt nhìn theo diễn biến câu chuyện. Trịnh Kim nhắm mắt những ngón tay thon dài đưa lên vuốt mặt, lấy hết sức bình tĩnh có thể, mở mắt nhìn Kim Anh gằn từng chữ:
- Cậu-làm-trò-gì-vậy.
Hữu Thiện vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho Trịnh Kim lau mặt.
Cả khoảng lặng bao trùm lên mọi người át hẳn không khí rần rần sôi nổi ban nãy. Nói đi cũng phải nói lại, việc này không thể trách Kim Anh được vì đó chỉ là phản xạ bình thường của một người ăn trúng thứ gì đó rất “tởm”. Phải nói là cực “kinh khủng’
Kim Anh cầm vội cốc nước trên bàn uống cạn, cô gườm gườm nhìn Trịnh Kim:
- Ngon lắm. Cậu cũng thử đi.
Tú Anh biết chị mình đá đểu, anh nhích lại gần, nói nhỏ vào tai Kim Anh:
- Kinh lắm à.
Kim Anh trả lời không cần do dự:
- Rất chứ không phải bình thường.
Rõ ràng cô phụ trách khen mà sao lại dở được.
- Để em lên thử.
- Tớ nữa..
Một số đứa nằm trong tốp mê trai thi nhau lên thử rồi cùng đồng loạt ôm miệng ra một góc thy nhau nôn. “Kinh vậy cơ à?” Trịnh Kim nhăn nhó nhìn họ thay nhau ói mửa làm anh cũng muốn… theo.
Kim Anh hất mặt nhìn Trịnh Kim:
- Sao, muốn thử tác phẩm của mình không.
Phóng lao theo lao thôi. Đến giờ phút này mà không ăn thì nó sẽ cười anh thối mặt mất.Cả ba anh nhìn đĩa “Phượng Hoàng lửa” tự nhiên thấy rùng mình.Trịnh Kim nuốt nước bọt, mặt vẫn cố thản nhiên:
- Ăn thì ăn.
Trịnh Kim là người đi tiên phong. Mặt cậu biến sắc khi nhai miếng súplơ đầu tiên. Mẹ ơi… 21 năm lăn lộn trên cuộc đời, cậu không mà cũng chưa bao giờ có thể tưởng tượng được lại có món ăn nào “tởm lợm” như thế này.Chua thỳ chua lét đến rợn cả người, cay à…nó như muốn lột nguyên cả cái lưỡi của cậu vậy thêm vị hăng hăng của tỏi, tiêu càng làm cậu muốn…lại còn ngọt lợ nữa chứ…”Uạ”… Trịnh Kim cố kìm nén cơn buồn nôn đang ập đến với mình, cậu đưa tay lên vừa bịp mồm vừa nhai, mắt nheo lại như đang cười:
- Cũng… được.
Trịnh Kim nhìn thấy ly nước lọc mà thèm thuồng. Uớc gì anh được uống nó ngay bây giờ để trôi đi những vị kinh dị gì mình vừa nuốt nào nhưng… đời thật bất công nước đấy ta đây mà không thể chạm tay vào đuợc. Nếu uống thì khác gì anh tự thú là món này “so” ghê.
Kim Anh cười thầm trong bụng, hất mặt xang hướng Tử Kỳ nhoẻn miệng cười:
- Cũng thử tý đi chứ.
“Con ranh này nó muốn chơi mình đây mà. Chờ đấy cậu sẽ báo thù…Hừ”. Tử Kỳ lấy hết sức can đảm tiến về “nơi ấy”, vừa đi anh vừa lẩm bẩm “cầu chúa kô cho con bị như bà giáo…AMEN”
Tử Kỳ cầm đôi đũa lên, tay run run trán toát hết cả mồ hôi. Trong phút chốc anh tia được con tôm nhìn có vẻ đẹp mắt và ngon nhất .Thật nhanh anh cho nó tọt vào miệng nhai, mùi vị mà anh cảm nhận được rất lạ. Kinh quá nên thành lạ. Vì thể diện cậu không dám nhả ra đành ngậm đắng nuốt cay con tôm vào bụng, miệng nhoẻn cười:
- Ngon, ngon…
Tú Anh nhăn mặt nhìn hai thằng bạn làm thí nghiệm, miệng nói ngon nhưng mặt các cậu đã cho Tú Anh biết sự thật. Kim Anh đứng cười tỏ vẻ đắc ý làm 2 người kia nóng mặt và cùng có ý chí quyết tâm trả thù. Hiện tai chưa làm gì được con chị thì phải trút giận xang thằng em cho đỡ bức xúc mới được. 2 cậu đồng thời cùng 1 vẻ mặt quay xang Tú Anh:
- Đến lượt bạn.
Tú Anh mặt mày thất sắc nhìn 2 người “ Chúng mày định tàn sát anh em à”. Tú Anh cười cười, phẩy tay:
- Không cần thử tớ cũng biết là ngon mà.Thôi tớ ra gặp Trâm Nhi đây.
“Định đánh bài chuồn à” ,Trâm Nhi đứng ngay cạnh Kim Anh cười lộ vẻ gian manh. “Sáng nay thích tớn với gái à”. Trâm Nhi dơ tay lên:
- Ơ, em đây mà.
Tú Anh nuốt nước bọt nhìn cô, Trâm Nhi cũng nhìn lại với ánh mắt ngây thơ vô số tội. Tử Kỳ lên tiếng:
- Ngon thì cậu mới phải ăn cùng chứ. Chán thì bọn tớ đã không chia cho cậu rồi.
Tú Anh lườm Tử Kỳ rách cả mắt. Chẳng nhẽ trước mặt mọi người mình lại chạy. Nhưng thà ૮ɦếƭ anh cũng quyết không ăn, nó sẽ ám ảnh anh suốt đời mất. Tử Kỳ lại dục:
- Ăn đi.
- Được thôi. Nhưng chờ tớ đi WC đã.
Tú Anh quay lưng định chuồn, Tử Kỳ nhanh tay tóm anh lại giữ tay cho anh khỏi chay. Trịnh Kim cầm đĩa “Phượng Hoàng lửa” dần dần bước tới cười “ruồi” 1 cái, ánh mắt thật “thâm thuý” nhìn Tú Anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc