Cục vàng No.2Kim Anh đứng trước cửa trường đã đóng một cách lạnh lẽo, thở dốc .
Xui xẻo ૮ɦếƭ đi được sao từ lúc đi học đến giờ được 4 ngày mình đi muộn mất 2 ngày rồi còn đâu. Hay tại cái trường này nó ghét mình. Tức ૮ɦếƭ đi được. Thôi!, Đằng nào thì hôm nay học thầy “hói” chán ngắt.
Quay người đang định đi về thì Kim Anh van gay phải một người. Vì không kịp định thần cô chới với túm ngay cái áo của người mình vừa va phải. Lần này thì ngã dập ௱ôЛƓ lại còn mất hình tượng thật là thê thảm.
Đang nghĩ phải làm thế nào để ngã cho tư thế đẹp một tý thì bỗng có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy sau lưng cô, một chân khụy một chân đá thẳng lên. Đúng tư thế khiêu vũ. Người đối diện cô da trắng, sống mũi cao, môi đỏ, mái tóc để như Gang Geun Suk – Hàn Quốc. “Thiên … thiên thần à” . Kim Anh tự nghĩ.
Cô chớp chớp đôi mắt, lẩm bẩm :
- Sao lần nào mình đi học muộn cũng gặp mĩ nam vậy nhỉ. Lần sau nhất định đi muộn tiếp mới được hơ…hơ…hơ.
Chàng trai lên tiếng lạnh tanh :
- Này, còn mấy cọng long mi để dành cản bụi đi.
Ầm!!!
Kim Anh như bị sét đán ngang tai, cô tỉnh mộng vẫn tư thế như “thiên nga” ấy, cô khan tiếng :
- Buông ra.
Phịch !!!
Ơ cái thằng cha này buông mình ra thật à.
Nửa người Kim Anh ngã trước. Cố tìm gì với. Không may Kim Anh với ngay vào chiếc cúc áo, không chịu được chiếc cúc áo “ngã” luôn theo Kim Anh. Cô nhăn nhó vừa xoa ௱ôЛƓ xừa suýt soa, liếc mắt lên nhìn Tử Kỳ - Chàng trai vừa buông Kim Anh ra.
- Quá thể đáng. Sao cậu nỡ long nào vùi hoa dập liễu thế hả.
Tử Kỳ nhún vai, thản nhiên nói :
- Sở thích của tôi mà.
Kim Anh chỉ tay chỏ chỏ vào người Tử Kỳ, kô thốt lên lời :
- Cậu … cậu …
Tử Kỳ đứng một lúc rồi suy nghĩ, a đưa tay ra.
Biết ngay mà, làm sao cưỡng nổi sức hấp dẫn của bổn cô nương đây. Chắc lúc nãy chưa nhìn kĩ nên mới dám làm thế. Bây giờ mới nghĩ lại định đỡ mình lên đây mà. Nể tình nhìn mặt baby kute tôi tha cho đấy. hahaha.
Kim Anh cũng đưa tay ra định cầm lấy tay Tử Kỳ, thì a ta rụt tay lại :
- Làm gì vậy.
Lại còn xấu hổ :
- Kéo lên đi. Còn xấu hổ làm gì. – Nói rồi cô cười chớp mắt.
Tử Kỳ cười nửa miệng :
- Tưởng tượng đấy à.
- Thế cậu đưa tay ra làm gì. – Kim Anh ngơ ngác hỏi.
- Đưa cái cúc áo đây.
Lúc này Kim Anh mới để ý đến cái cúc áo thứ hai của Tử Kỳ đã bị mình dựt mất khi ngã. Cô xòe lòng bàn tay ra thấy cái cúc vàng nhỏ nhỏ xinh xinh đang nằm trong tay mình.
Xời! Dùng hàng đểu còn dám mở mồm đòi lại. Phải trả giá vì dám làm ngã mình mới được.
Tiện tay Kim Anh vứt luôn ra bãi cỏ gần đó. Đứng dậy đưa tay phúi quần áo rồi cô quay mặt thản nhiên cất bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tử Kỳ đứng đơ người rồi chợt nhỏ giọng nói. Tiếng nói nhỏ nhưng làm cho Kim Anh giật thót ;
- Đứng lại.
Kim Anh quay người lại hất mặt, nói :
- Sao định ăn vạ à.
Tử Kỳ nhìn cô từ trên xuống dưới , rồi a hỏi một câu chả ăn nhập :
- Cô khoảng 1m55 thôi nhỉ.
Sốck !!. Kim Anh trợn tròn mắt nói :
- Gì. 1m60 đấy ạ.
Tử Kỳ gãi cằm :
- Hẳn 1m60 cơ à.
- Rồi thì làm sao. Chả liên quan.
Cô phẩy tay định bước đi thì Tử Kỳ gọi dật lại :
- 1m60. Ra bảo.
Anh ngoắc ngoắc tay gọi cô. Kim Anh đứng yên kô nhúc nhích :
- Jề.
- Lại đây.
- Sao.
Thấy Kim Anh nhất quyết kô chịu ra chỗ mình. Tử Kỳ bèn đi ra chỗ cô :
- Giả cái cúc áo đây.
- Ném rồi. Lấy đâu ra giả.
Kim Anh trề môi lẩm bẩm :
- Cái cúc đểu mà có cần phải làm quá lên vậy kô.
Tử Kỳ chợt làm mặt thiểu não, a nói giọng trầm :
- Nhưng tôi kô thể mua lại cái cúc được. Vả lại đứt cúc giữa làm sao mặc được nữa.
Kim Anh nhìn Tử Kỳ từ trên xuống dưới.
“Hóa ra là nhà nghèo không tiền mua cúc nên mới đòi mình. Khổ thân quá. Nhìn kìa nhìn kìa cái mặt baby kute của ảnh bây giờ méo xẹo. Sao hôm nay mình ác thể nhờ. Dám bát nạt cậu ấy”
Kim Anh tỏ vẻ cảm hông vỗ vai Tủ Kỳ :
- Thôi được rồi. Mai chị sẽ đền cưng hẳn bộ mới luôn. Chơi chưa.
Vẫn vẻ mặt ủ rũ Tử Kỳ nói :
- Thật vậy sao.
- Yên tâm, thật 100%.
Tử Kỳ 乃úng tay cái chóc :
- Vậy làm giấy cam kết đi.
“ Mẹ ơi, cố mỗi cái cúc áo cũng phải vậy á.”. “ Nghèo đến nỗi sợ người ra quỵt cả cúc áo, cậu ta đúng là đáng thương quá đi.”
Kim Anh gật đầu :
- Tùy cậu.
Rồi anh hỏi cô :
- Cậu sẽ đền tôi một bộ cúc như vậy chứ.
Nói rồi Tử Kỳ đưa giấy 乃út ra viết lách cái gì đó rồi đưa Kim Anh kký. Cô mỉm cười tỏ vẻ thân thiện :
- Xong. Mai tôi sẽ đưa cậu bộ cúc mới toanh. Sướng nhé.
Tử Kỳ mỉm cười như kô, a tính toán :
Tử Kỳ mỉm cười như kô, a tính toán :
- Vậy à. Mỗi chiếc cúc vàng đấy là 3 triệu 400 việt nam đồng. Mà một bộ là 6 cái cúc. Nhân lên là 20 triệu 400 nghìn việt nam đồng.Mai đưa nhé. Mà tớ nghĩ bạn nên đưa tiền mặt chứ ở đây kô có cho cậu mua đâu. Cảm ơn.
Kim Anh nghe Tử Kỳ nói mà kô hiểu gì mắt cô trố ra, mồm há hốc. Tử Kỳ nhìn cô nhíu mày :
- Thôi ngay cái bộ mắt ngu đần của cô đi.
Kim Anh vẫn chưa hoàn hồn, phải mất gần cả phút cô mới bình tĩnh lại, cô nuốt nước bọt cái “ực” :
- Cậu, cậu vừa bảo cái gì, bộ cúc gì mà 20 triệu 400 nghìn. Thần kinh à.
Tử Kỳ nhún vai :
- Trả vậy thì sao.
Kim Anh bĩu môi :
- Làm bằng vàng chắc.
Tử Kỳ nhoẻn miệng cười :
- Chuẩn.
Kim Anh nghe vậy kô lạnh mà run, cô lập cập, hỏi dồn :
- Thật, thật sao, vàng thật à. Cậu đùa kô vậy.
Tử Kỳ phũ phàng :
- Tất cả là sự thật.
Kim Anh rụng rời tay chân. “ Mẹ ơi cứu con. Một triệu trong người con còn không có lấy đâu ra 20 triệu.”. “ Ơ mà sao mình phải tin cúc đấy bằng vàng nhỉ, nó lừa mình thì sao.”
Kim anh nhìn Tử Kỳ chằm chằm rồi dở dọng :
- Xin lỗi cưng nhé. Chị kô ngu đến nối bị lừa đâu. Biết hàng cưng dùng là thật hay là giả.
Tử Kỳ thản nhiên, giải tỏa thắc mắc của Kim Anh:
- Cả trường này có thể làm chứng.
Kim Anh xì một tiếng rõ dài :
- Bốc phét mà cũng kô biết ngượng mồm. Thôi kô đùa với cưng nữa chị đi đây.
Kim Anh định đánh bài chuồn thì bị Tử Kỳ ngăn lại :
- Đi là đi thế nào.
Anh dơ tờ giấy cam kết của Kim Anh ra trước mặt cô :
- Nếu cậu kô tin cúc áo đồng phục của tôi bằng vàng thì có thể hỏi một trong số tất cả các học sinh ở trường này để kiểm tra cũng được. Tờ giấy này sẽ làm bằng chứng nếu cậu kô đến tôi sẽ gửi cho nhà cậu để nhờ sự trợ giúp của người thân đấy.
Kim Anh toát hết cả mồ hôi thầm kêu lên :” Oh … My … God.”. “ Con có tội gì mà phải vướng vào cục nợ khủng bố này thế hả trời.”. “ Con xin lỗi ba, chưa làm ra tiền đã phải gồng gánh chả nợ cho con rồi hu…hu… ông Phùng ơi. Con xin lỗi.”
Tử Kỳ thấy Kim Anh có vẻ mặt đâu khổ vậy mà vẫn kô tha, a còn sát them muối của Kim Anh :
- Ngày mai tôi đợi cậu ở căng tin nhé. Nhớ mang hẳn một bộ theo lời cậu nói nhé. Kô cần giống mẫu cũ đâu cần giá trị tương đương là đc rồi.
Kim Anh nghe giọng đểu giả của Tử Kỳ vang bên tai như sấm rền. Mồ hôi càng ngày càng túa ra.
“ Rầm !!!”
Kim Anh ngất ngay tại chỗ.
Tử Kỳ kinh ngạc nhìn Kim Anh ngất với một tư thể rất “hot”. Phì cười :
- Có cần xúc động mạnh vậy kô.
Kim Anh mơ màng đưa tay lên trán từ từ mở mắt ra. “ Woa … con đang ở trong hoàng cung sao.” Cô dụi dụi mắt cho tỉnh rồi ngồi dậy tựa vào thành giường nhìn xung quanh căn phòng. Cô bật thốt :
- Thiên đường .
Toàn căn phòng đều màu trắng. Cửa sổ mở ra nhìn thấy một màu xanh của cỏ. Màu xanh tươi mát của trời. Ở giữa nhà là một chùm đèn to với đủ các loại bóng đèn. Trên đầu giường có một bức ảnh với đôi cánh trắng như thiên thần. Đang ngước lên nhìn gương mặt thì cảnh cửa mở tung ra. Tử Kỳ bước vào.
Kim Anh nhìn a khó chịu. Tử Kỳ lại dở nụ cười thiên thần hại Kim Anh ra :
- Kô cần nhìn nhau cay đắng vậy đâu.
Kim Anh ngoảnh mặt kô them đốp chat lại, cô xỏ dép vào chân định đi thì Tử Kỳ lên tiếng :
- Có muốn tôi trừ nợ cho cô kô.
Kim anh nghe câu này mà mừng thầm trong lòng. “ Có lẽ thấy mình tội nghiệp nên cậu ta mủi lòng thương bỏ qua đây mà.” . “ Mà chưa chắc tên ác quỷ này không giống vẻ bề ngoài chút nào, nghe hết câu cái đã.”
Kim Anh làm bộ kô phản ứng gì nhưng tai cô thì vểnh lên để nghe cho rõ.
Tử Kỳ tủm tỉm cười vì trò chơi mới phát minh của mình :
- Cậu phải tìm mọi cách quyển rũ được Trịnh Kim thì tôi sẽ tha cho cậu.
Kim Anh ngớ người ra bật thốt lên 1 câu tiếng anh :
- I don’t now. ( Tôi kô hiểu )
Tử Kỳ giải thích :
- Bằng mọi cách cậu phải tiếp cận được Trịnh Kim đến khi nào cậu ta chịu làm người yêu của cậu thì thôi. Thời gian sẽ là 3 tháng. Do you know. ( Bạn hiểu chứ ) – Tử Kỳ cũng đốp lại Kim Anh bằng một câu Tiếng Anh.
Kim Anh lắc đầu rồi lại lắc đầu :
Tử Kỳ bức xúc :
- Ngu lâu dốt dai khó đào tạo thế nhờ.
Cậu cố nhẫn nhịn giải thích lại một lần nữa :
- Tức là cậu phải tìm mọi cáhc, tôi kô biết là cách gì chỉ cần Trịnh Kim động lòng chịu làm người yêu của cậu lúc ấy tôi sẽ trừ nợ cho cậu. Thời gian cho cậu tán tỉnh Trịnh Kim sẽ là 3 tháng. Hiểu?
Tử Kỳ nhìn Kim Anh để chờ đợi câu “ Hiểu rồi.” hoặc một cái gật cầu của cô. Cuối cùng :
- I know. ( Tôi hiểu )
Tử Kỳ thở phào. Khẽ xười với sự thôngminh và trò chơi thú vị của mình. Anh liếc nhìn Kim Anh đang tập chung suy nghĩ gì đó.
- Mà Trịnh Kim là ai ? – Kim Anh ngây thơ hỏi.
Tử Kỳ nhìn cô như người ngoài hành tinh :
- Cô học trương đấy mà kô biết Trịnh Kim là ai à. Giả nai đá. Kô có tiền cát xê đâu mà phải diễn.
Kim Anh hồn nhiên lắc đầu.
Tử Kỳ ngạc nhiên, tự chỉ tay vào mình a hỏi :
- Đừng bảo cô kô biết tôi là ai nhé.
Kim Anh phẩy tay cười :
- Sao thế được.
Tử Kỳ cười theo :
- Ít ra phải thế chứ.
Kim Anh tắt nụ cười, nói tiếp :
- Cậu kô nói sao tôi biết được cậu là ai.
Đùng!!!
Lần này thì sét đánh ngang tai Tử Kỳ.
“ Không thể tin được. Nó học trường đấy mà ngay cả đến mình cũng kô biết là ai sao? Có nên tin kô đây.”
Tử Kỳ gãi gãi cằm hỏi :
- Thế biết Tử Kỳ là ai kô.
Kim Anh ra chiều ngẫm nghĩ xem mình có quen kô, cô nhớ mang máng là có nghe tên này rồi nhưng kô thể nhớ cụ thể.
- À.
- Sao. – Tử Kỳ hỏi nhanh.
- À.
- Sao, nhớ chưa.
- Ừm.
Tú Anh thấy Kim Anh vẫn ngẫm nghĩ. Anh gợi ý.
- Cục vàng No. 2 của trường ĐH HCM ấy…. Cục vàng… - Anh cố kéo dài giọng chữ “Cục vàng” may ra còn khơi gợi tý trí nhớ của con nhỏ ngu ngốc trước mặt mình.
Kim Anh vỗ tay cái “bốp” :
- Đúng rồi.
Tử Kỳ sốt sắng :
- Nhớ rồi à. Hơ hơ.
Vừa hay nhìn thấy đĩa táo ngay chỗ bàn cạnh giường kô biết ai để vào đấy. Tiện tay cầm cho vào miệng, cô nhồm nhòam nói :
- Thì là thằng No. 2 đấy.
Tử Kỳ bị sốch nặng khi nghe Kim Anh nhắc đến mình một cách cực kì, cực kì bình thường lại còn thản nhiên ăn thêm miếng táo nữa chứ. A gặng hỏi :
- Thế nghe đồn thằng No. 2 đấy như thế nào.
Kim Anh gật gù vừa nhai táo vừa kể :
- Có. Đẹp trai, nhà cực giàu, chỉ số IQ cao, giỏi các môn thể thao …
Tử Kỳ cười thầm. Tất nhiên phải thế. Tử Kỳ mà lại.
- Học giỏi nhưng … chỉ sếp thứ hai thôi. – Kim Anh nói tiếp.
Uỳnh!!
Lại một đợt sét nữa. Vết thương lòng đẫm mãu.
- Mà làm sao. – Kim Anh quay sang hỏi.
Tử Kỳ đột nhiên cúi sát xuống mặt cô nở nụ cười ૮ɦếƭ người của mình :
- Cậu thấy tôi như nào .
Kim Anh nhìn từng nét trên mặt của cậu. “ Cũng đẹp nhưng kô bằng anh đẹp trai hơ hơ.” Kim Anh thản nhiên :
- Thì cũng … tạm.
Tử Kỳ đe dọa :
- Tạm …
Kim Anh chợt nhớ ra thân phận của mình đang là con nợ còn người đứng trước mặt là chủ nợ. Kim Anh cười toe tóet đưa ngón tay cái lên nịnh bợ :
- Hoàn hảo. Đẹp như hoàng tử trong truyện tranh ấy có khi còn hơn í chứ. Lại sở hữu nụ cười cực khiêu gợi …so ѕєχy.
Nghe Kim Anh kéo dài giọng Tử Kỳ phì cười:
- Đủ rồi.
Anh đứng dựa vào tường hai tay khanh trước иgự¢ nhìn Kim Anh hấtmặt hỏi :
- Thế cô biết tôi là ai kô.
Kim Anh ngây thơ :
- Kô.
Tử Kỳ tự giới thiệu :
- No. 2 . It’s me. ( No .2 là tôi. )
Kim Anh mở to mắt nhìn Tử Kỳ :
- Thật à, mạo danh là kô tốt đâu đấy.
- Thế cậu nghĩ tôi kô xứng với danh No. 2 à. – Tử Kỳ nhường mày hỏi.
Kim Anh thấy thế lại bắt đầu nịnh bợ Tử Kỳ.
- Hơn chứ. Cậu ngời ngời phong độ như này. No. 2 là cái gì cậu phải là No. 1 ấy chứ.
- Vậy à.
- Tất nhiên. – Kim anh chắc chắn.
- Tiếc thật tôi với No. 2 lại là một đấy. Cậu chê No.2 tức là chê tôi đấy. Cậu dám.
Kim Anh thấy thế cười xởi lời :
- Ấy bình tĩnh. Tại tầm nhìn tôi kém nên kô biết. Bây giờ tôi suy nghĩ lại rồi No. 2 cũng rất rất đẹp troai I như cậu vậy. hề hề.
Tử Kỳ lườm cô :
- Im đi, kô cần nịnh bợ. Nổi cả gai ốc.
Kim Anh cắn môi lẩm bẩm. “Tôi kô phải con nợ thì cậu cũng kô bao giờ được tôi nịnh đâu. Đã xấu còn bày đặt … phong cách.”
Như ra điều gì. Kim Anh quay sang hỏi Tử Kỳ :
- À mà Trịnh Kim là ai. Sao cậu lại bảo tôi hớp hồn cậu ta.
Chắc mình xinh quá. Hơ hơ. Nghĩ vậy chứ Kim Anh kô dám nói ra. Chờ câu trả lời của Tử Kỳ.
- No. 1
- What? – Kim Anh há hốc mồm. Tên này có bị làm sao kô.
- Là No.1 đấy ko hiểu à. Còn cần phải giải thích nữa à.
Tên này chuẩn bị lại **** mình ngu, đần độn đây mà. Chị này cái gì chả biết. Nghĩ Kim Anh nói :
- À kô. Hơi ngạc nhiên tý thôi.
Mà… hic mình cũng xinh nhưng làm sao quyến rũ nổi tên No. 1 nổi tiếng đá đông lạnh đấy có chứ. Cậu ta lại còn ít đến trường thì làm sao mình thực hiện kế họach gây sự chú ý của cậu a đây, thà cái tên No. 2 bảo mình đền luôn đi. Nhưng lấy đâu ra đây. Ông Phùng không đuổi mình ra ngoài đê ở là may. Hic.
Nhìn khuôn mặt méo xẹo đau khổ của Kim Anh, Tử Kỳ khích tướng :
- Sao , kô tự tin à.
Cái gì. Dám bảo bản cô nương đây kô dám mới sợ chứ. Đây kô sợ trời, kô sợ đất, kô sợ trộm, kô sợ ai hết. Sợ mỗi kô có tiền trả nợ (
Nở nụ cười tự tin nhất, quyến rũ nhất, ѕєχy nhất của mình ra :
- Xời xời xời, Chuyện nhỏ. Có gì mà kô tự tin.
Biết ngay chiêu này có tác dụng với cô ta mà. Tử Kỳ cười khẩy :
- Vậy sao.
Kim Anh nhìn nụ cười đáng ghét của Tử Kỳ, cô hắng giọng :
- Nụ cười đấy là ý gì thế.
- Trả ý gì.
“ Đúng là gặp phải tên ác tặc.”
Tử Kỳ kéo tay áo lên xem đồng hồ rồi anh ngước lên nói với Kim Anh :
- Thỏa thuận đã xong. Cô có thể phắn ra khỏi “ home mt” của tôi rồi đấy.
Kim Anh nhìn Tử Kỳ trân trối. “ Tên này có phảo đàn ông không vậy. Dám đuổi một cô gái xinh đẹp thế này ra ngoài một cách không thương tiếc vậy sao. Vật mà cái gì mà ga lăng, hay giúp đỡ các bạn gái. Lời đồn đúng là lời đồn. Khác 100.1 % luôn ấy chứ. Có mà là đồ ác tặc chứ thiên thần cái nỗi gì.. Xùy xùy xùy.
Tử Kỳ thấy Kim Anh không nhúc nhích, anh cau có :
- Định lì mặt ở đây à 1m60.
Kim Anh lườm Tử Kỳ rồi đứng lên bỏ về. Tử Kỳ nhìn theo rồi bật cười ha hả, a nằm lăn ra giường đưa tấm ảnh chụp chung của Trịnh Kim với Tử Kỳ ra xem, anh cười nhếch mép :
- Thú vị đây.