-chuyện này để khi nào thích hợp tui kể cho hen, mà giờ tui xuống pàn dưới ngồi nha. Tui cần yên tĩnh và tránh ánh mắt của thầy cô tí. Mấy pà cố che cho tui nha
Nói xong nó nhảy tót xuống bàn dưới ngồi mà mấy nhỏ pạn chưa kịp ừ hử gì đã khuất bóng nó rồi.
-à mà quên, tớ cần nói điều này chút, mấy pà nhớ nha. Trong lúc tui đang sử dụng máy tính thì khó có thể đánh tỉnh được tui lắm, nên có khi mấy pà nói với tui nhưng mà tui không nghe gì mà có thái độ kiểu như “làm lơ” mấy pà vậy đó, lúc đó đừng giận tui nha. Với lại giờ ăn trưa không cần gọi tui đâu, mấy pà cứ coi tui như không khí đi. mấy ôn thần kia mà vào thì bảo mấy ông ý tìm chỗ khác ngồi tạm nhé. Nếu có việc cần gọi tui thì đập mạnh vào đầu tui nhé, mấy pà cũng đừng xuống chỗ mình nha
-à..ừ, ừ. Nhớ rồi, tụi tui không làm phiền pà đâu và nhớ sau này phải kể tụi tui nghe nữa đó nha. Còn mấy tên kia để đó tụi tui lo cho
-ok ok. Sau này tui sẽ kể mà
-ừm, vậy mau làm xong cái công việc của mình đi nha
-ừm, sẽ xong sớm thôi mà. –nó cười hì hì rồi nhanh nhẹn mở máy tính lên
-khi nào có ai muốn xuống chỗ tui thì mấy pà nói giùm nhé, và nhất định không cho ai xuống chỗ tui nha.
-ừm
-nhớ đó nha
-sao mà hôm nay pà hệt pà cụ non thế nhỉ? Đã nói biết rồi mà
-hì hì, cảm ơn 2 pà nha
-thôi khỏi, xong việc mời bọn này ăn ống no say là được rồi
-rồi, sẽ có mà. Giờ tui làm nhá
-ừm, thành công nha
-tất nhiên rồi-nó tự đắc
Tiết học im ắng lạ thường, không 1 tiếng động chỉ có tiếng 乃út ghi trên trang giấy, tiếng lật trang sách và cả…tiếng ngáy của 1 số người *lớp này có chăng là lớp chọn???*
Tiết sau…
-mới đó mà hết tiết nhanh thiệt, mà sao vào học thì lại lâu hết tiết quá chừng à-Nhật kêu ca
-oa, mới mà hết tiết mất tiêu rồi, giờ vào tiết Tiến tắc kè rồi, ngán nhất cái môn sử này đấy. –Trí vừa đi vừa nói
-bậy quá cha nội, tiết sử là tiết “thăng hoa” của tui đó, lời ru nhẹ nhàng của thầy dễ dàng đưa tui vào giấc ngủ ngon đó nha –hắn
-“thăng hoa” coi chừng “ thăng thiên” đó –cái Linh lớp nó nó
-mắc gì pà móc tui hả pà Linh lắm chuyện–hắn
-tui có nói gì ông đâu mà ông nói tui, hay ông sợ “thăng thiên” thiệt –quên nói con gái lớp này có sức đề kháng cực tốt với trai đẹp à nha
-pà rỗi hơi hay buồn bực thì tui không cần biết nhưng đừng có mà lấy tui ra làm trò zui cho pà nha, với lại đừng có mà trông tui hiền hiền thế này mà bắt nạt mãi nhé
-không dám hiền
-không thèm đôi co với pà
-hay không cãi lại nhỉ?
-tui không thích cãi nhau với con gái.
-sợ thì nói, biết là hơi mất mặt nhưng tui thông cảm à
-pà thích nói gì thì nói tui….asaaaaa, nhóck kon kia mắc gì ngồi chỗ tui
-ế chỗ đó cũng là của tui mà
-chỗ tui nữa
-cái chi mà ầm ầm vậy? vầy sao ngủ hả?- nhỏ My dụi mắt nói
-thiệt tình. Ngủ cũng không được mà!-Ánh nằm trên bàn mắt lười biếng nhắm lại nói
-nè nè, sao nhóck lại ngồi chỗ của tụi tui dzậy?-hắn thay mặt anh em nói
-thì có việc. với lại giờ mấy ông tìm chỗ khác ngồi đi
-ế chỗ tụi tui chớ có phải là ghế đá trong công viên đâu mà ai muốn ngồi thì ngồi hả? –Trí nói
-như nhau cả mà –Ánh nói lại
-sao mấy pà ngang như cua thế? Rõ ràng chỗ người ta mà.-Nhật
-thế giờ muốn sao đây? Tìm chỗ ngồi hay *bẻ ngón tay răng rắc*-Ánh
-thôi coi như hôm nay tụi tui tha cho đó, hôm nay không có hứng thú vả lại không đánh nhau với con gái *hắn quay nói xong quay đầu nhìn chỗ 2 thằng pạn* nhỉ?
-ừ ừ-2 anh gật đầu lia lịa *mọi người thấy sức mạnh của 2 chị nhà ta chưa? ^-^*
-Tắc Kè vào rồi kìa, tìm chỗ mau lên đi-My
Tụi hắn liền nhanh chân chạy lại các chỗ khác, đành lòng nhường chiếc pàn để đi tìm ình 1 chỗ ngồi chật chội nơi khác.
Ông thầy Tiến vào lớp và nhìn ra sơ đồ lớp có thay đổi, nhờ lớp nó nói nó bị bệnh nên cho nó ngồi riêng cho đỡ mệt. ông thầy còn bảo đưa nó xuống phòng y tế trường nhưng My với Ánh nói nó đã uông thước rồi, với lại nó không thích xuống phòng y tế nên ông thầy mới bắt đầu thể hiện trình độ ru ngủ hạng cao tay của mình.
-ê pà kêu nhóck lấy đưa tui mấy cuốn vở học Sử với, tui chưa lấy vở lấy gì chép bài? -3 anh cùng nói
-được rồi, chờ tí-My và Ánh nói xong quay xuống bàn dưới định bảo nó đưa vở cho tụi hắn thì nhìn thấy nó với khuôn mặt cực nghiêm túc, vẻ tinh nghịch của nó hoàn toàn biến mất, khuôn mặt nó làm 2 nhỏ pạn cứ như có cảm giác như đấy không phải là nó. Nếu gặp nó như vầy nhưng ở một nơi khác chắc 2 nhỏ pạn sẽ nghĩ rằng 1 người lạ chưa gặp qua ấy chứ. Thật lâu sau 2 nhỏ mới nhận thức điều cần làm nên như nó nói, đánh mạnh vào đầu nó.
-ơ -2 nhỏ pạn
-có chuyện gì thế? –nó hỏi
-pà lấy đưa tui mấy cuốn vở Sử của 3 ông kia đi, à không đưa 3 cái cặp luôn đi, kẻo lát nữa lại mắc công gọi pà nữa. –My nói
-đây –nó đưa xong 3 cái cặp của 3 anh
-được rồi, pà làm tiếp đi –Ánh nói
-ừ, vậy thôi nha –nói xong nó lại chúi mũi vào màn hình máy tính
Giờ ăn trưa ở pàn của 2 nhỏ với tụi hắn
-tui thấy sợ quá, khuôn mặt ấy sao khác với Lùn quá, nghiêm túc đến đáng sợ-My
-ừ, nhất là khi kêu Lùn vậy, ánh mắt đáng sợ-Ánh
Tụi hắn thì chẳng nói gì chỉ lặng lẽ nghe câu chuyện của 2 nhỏ thôi, mặt có chút ngạc nhiên nhưng cũng không lên tiếng
ở nhà nó cũng thế, sau khi phụ giúp làm việc nhà xong là nó nhảy tót lên phòng đóng cửa phòng và hình như nó làm việc suốt đem thì phải. hắn thấy lạ và “có chút quan tâm” nên lâu lâu lại giả vờ đi uống nước để đi ngang qua phòng nó và hắn thấy đèn phòng nó luôn sáng. Thế là hôm đó hắn cũng chẳng ngủ được gì.
Sáng hôm sau
-sau cháu đi sớm thế? Ăn cơm đã rồi hãy đi T.trư!-mẹ hắn gọi nó trong khi nó đang mang giày chuẩn bị đi học
-không ăn sáng thì không tốt đâu, lại ăn cùng cả nhà đi T.Trư –pa hắn nói với nó *pa hắn bắt chước mẹ nó kêu nó là T.Trư luôn*
-lát đến trường con ăn cũng được ạ. Con chào cả nhà nha.- nó nói chuẩn bị đi thì…
-ê nhóck kon, mang theo cái này mà ăn nè.-hắn đưa nó cái bánh mì kẹp thịt với bịch sữa cho nó.
-ê mắc gì nhìn tui dzậy?-hắn thấy ánh mắt nghi ngờ của nó nên nói –tui không có bỏ thước độc hay thuốc xổ đâu mà sợ
-cảm ơn nha –nó nói xong nhảy tót lên xe đi
-Ohhhhhhhhhhh-mọi người trong nhà nhìn thấy cảnh này liền ồ lên làm hắn ngượng mặt hệt quả cà chua chín.
-sao mọi người lại vậy?- hắn biết mà còn giả nai
-bánh mì đâu ra dzậy ta? –mẹ hắn
-ờ sáng nay nhà mình ăn phở mà sao lại có bánh mì thịt đâu ra dzậy cà? –pa hắn
-thì con định ăn mà thôi con ăn phần phở của nhóck cũng được mà –nguỵ biện, cố giải thích
-thiệt hông đó?-pama hắn
-thiệt, mà thôi con đi học đây- Biết mình mà còn ở lại thì nguy nên hắn nhanh chân lấy cặp rồi cũng vọt đến trường
-sao bảo ăn phần T.Trư mà? Giờ không ăn nữa à?-mẹ hắn cố ghẹo thêm
-trễ nên con đi học rồi đến trường ăn cũng được –hắn leo lên xe zọt mong bảo toàn tính mạng, lời nói mẹ hắn có sức sát thương cao ghê