Sao cậu phải làm thế với ông ấy......................" ngập ngừng một lát nó nói tiếp " cậu cũng đâu mong muốn ba mình phải sống khổ sở và dằn vặt vì cái ૮ɦếƭ của em gái........." chưa nói hết câu nó bắt gặp ánh mắt của Hạo , ánh mắt giá lạnh như ngày đầu nó gặp cậu ấy " cô thì biết gì.............. cô thì biết gì về cảm giác của tôi mà nói....." Hạo gắt lên, làm cho nó sững sờ một lúc, nó tức giận "anh cứ ở đó mà uất hận người khác đi, anh cứ ở đó mà ôm lấy nỗi đau của mình đi, anh tửong chỉ có mình anh là đau xót vì cái ૮ɦếƭ của người thân sao?" nó tức giận, đôi mắt nó long lên, ngân ngấn nước "
Anh bảo tôi không biết gì ư? ừ đúng! tôi không biết cảm giác của anh, nhưng ...........nhưng tôi biết cảm giác của ba anh................. tôi ............ tôi biết cảm giác đau đớn của việc mất đi người mà mình yêu thương..........." nó gào lên, như tát vào mặt cảu Hạo, và nó bỏ về phòng, đóng của đánh "rầm" một cái rõ mạnh. Hạo bàng hoàng, cậu biết đã làm nó tổn thuơng, đã làm nó khơi dậy nỗi đau về việc mất mẹ, về cái mà nó luôn gặp trong mơ, về cái mà luôn làm nó phải khóc trong đêm, Hạo cảm thấy ân hân
thế là cũng đã trải qua một tuần từ hồi nó giận Hạo tới giờ, jù anh chàng có xin lỗi nó thế nào cũng không được, nên đành ngồi chờ nó nguôi jận, mà không hiểu sao jạo này nhỏ chăm chỉ hẳn ra nhá, tuy về các việc nấu ăn thì không có tiến triển gì nhưng về việc dọn dẹp thì khỏi chê, mọi thứ đều bóng loáng đến chói hết cả mắt, làm Hạo cũng thấy giật mình.
Từ hồi xảy ra chuyện với nó cũng không tháy bọ cái Ly gây sự nữa nên Hạo cũng an tâm, nhưng mỗi đêm khi mở cửa phòng của nó, ngồi nhìn nó ngủ khì sau khi làm việc mệt nhoài thì tự nhiên thấy thương nhỏ vô hạn, bàn tay đẹp đẽ ngày nào giờ hằn lên những vết chai sần, Hạo ân hận lắm. Tại giận nhau, nên chả nói chuyện gì, khiến Hạo cảm thấy trống trải, mỗi lúc như thế cậu lại trầm ngâm ngồi nghĩ lại chuyện xưa.
Có lẽ cậu đã quá đau buồn vì việc mất em gái mà dổ hết lên đầu bố mình nỗi oán thương cho em, nhưng cậu đã không để ý đến bố càng ngày càng mệt mỏi, càng gầy đi, ngày còn ở trong ngôi nhà ấy cậu không biết đôi mắt bố đỏ hoe vào mỗi buổi sáng, vì chưa một lần cậu quan tâm tơi bố, và ngôi nhà ngày nào còn tiếng cười vang vọng nay chỉ có bóng bố lẻ loi đi về, nghĩ lại thấy thương bố vô cùng, cậu thật sự đã ân hận..
LỦi thủi về phòng, cậu tự nhủ " mai sẽ làm lành với nhỏ, sẽ đưa nhỏ về nhà chơi, mà mình cũng về với bố................... ở một mình, mình cũng thấy lạnh lẽo quá..............." tiếng thở dài phát ra nghe thật não nề " ngủ ngon nhé nhỏ ô sin.............. và tha lỗi cho tui nha" cậu quay lại nó với nó rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Nó trở mình, nó đâu có ngủ, nó biết hết những gì vừa xảy ra, nhung nó không giám mở mắt, nó sợ................ rồi nó lại nằm đó, gắc tay lên trán và suy nghĩ, hai dòng nước mắt cứ thế tuôn trào thấm vào gối " mẹ ơi...................con xin lỗi" nó lẩm bẩm, rồi chìm vào giấc ngủ, màn đêm đang dần qua.............
sáng............ một mùi thơm ngào ngạt len lỏi khắp mọi nhõ ngách của căn nhà, nó bừng tỉnh giấc, 9h00 thôi ૮ɦếƭ, trễ học rồi.................luống cuống chạy vô nhà vệ sinh thay đồ rồi phi thẳng xuống nhà, thấy Hạo từ nhà bếp đi ra " dậy muộn nhỉ................ mà cô ............. ăn mặc cái kiểu gì thế kia" nói rồi chỉ vào nó, " đi học thôi, muộn mất rồi kìa.................. " nó vưa thở vừa ngạc nhiên, " khùng..... hôm nay chủ nhật mà, học hành gì.............mau lại ăn sáng rồi đi với tôi ra đây có chút việc " rồi kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
Nhanh chóng thay đồ rồi chạy xuống ăn sáng " hôm nay anh nâu nhiều món thế, nhân dịp gì đây................... " nó cười, " tôi chỉ muốn............. làm lành với cô thôi...............với lại.................... với lại............... " Hạo nhập ngừng " hôm nay là........... sinh nhật cô mà, cô không nhớ sao?" nói xong thì cắm cúi ăn, vì không muốn nhỏ nhìn thấy cậu đang......... đỏ mặt. Sau một hồi biểu cảm ngộ nghĩnh trên khuôn mặt , nó dừng lại ở bộ mặt ngạc nhiên " sao anhbiết???" rồi tiếp tục " tôi cũng quên mất............." nói xong cười một cách ngây ngô. hạo buông đũa " rồi , ăn nhanh lên rồi đi, không lại trễ mất bây giờ......... " nói xong đứng dậy , ra khỏi bàn, nó cũng buông đã theo, dọn ngay bàn ăn, rửa nhanh chóng, ra khỏi nhà bếp thấy Hạo đang trên lầu đi xuống "không nhanh lên nữa, lề mề quá................ nhanh lên coi " tiếng Hạo đuổi theo nó chạy lên lầu.