Mọi người đã tập trung tại khu trại và chẩn bị ăn trưa, Trí và Hạo tiến lại gần Hân, Hạo hỏi” con nhỏ nhiều chuyện kia đâu rồi……..” vưa nói vừa đưa mắt tìm kiếm, và phát hiện ra Hân đang tỏ vẻ lo lắng, “ sao vậy…???” Hạo quay sang hỏi ngay, “ từ lúc em về đây tới giờ đã hơn hai tiếng, các bạn khác cũng đã về hết mà chưa thấy Thanh Thanh đâu hết, em đang tìm mà mãi chả thấy đâu, không biết cậu áy đâu nữa……. “ nước mắt Hân chợt trào ra, “ đã báo với thầy giám thị chưa…???” Hạo Hoảng hốt
Sau một hồi lượn lờ hết tất cả các khóm trại của trường, cũng như những chỗ có thể tìm được, cả lũ 3 người, Hạo, Trí,và Hân đanh bất lực, đang đứng ở một gốc cây chờ Hân và Trí từ đằng xa tiến lại Hạo vô tình nghe được đoạn đối thoại của một nhóm nữ sinh “ liệu có sao không nhỉ, tất cả về hết rồi mà chưa thấy nó đâu kả “ giọng một ai đó cất lên “ chả sao đâu, tao đẩy nhẹ nó chứ mấy, chăcs đang xuống đây “ giọng thứ hai vang lên, nghe có vẻ quen quen.
Hạo tò mò theo dõi cuộc hội thoại và nhận ra đây là nhóm cái Ly,linh tính mach bảo cho cậu họ đang nói về Thanh Thanh “ cậu đẩy cái Thanh Thanh xuống đâu thế, tớ sợ có gì đó xảy ra với nó” một giọng lo lắng vang lên “ chả sao đâu, thế nào mà chả thấy nó chứ, tao đã cảnh cáo rồi, ai bảo nó không nghe, để sem lần này nó có giám lỳ nữa không nhá” Ly gắt lên, nhưng ngay lập túc im bặt, và tái mặt đi, Hạo đứng đó, đôi mắt cậu long lên nhưng ánh nhìn căm giận, như chỉ chực cắn xé Ly ra làm trăm mảnh cho hả giận “ cô đã đẩy cô ấy ở đoạn nào” Hạo hét lên làm lũ con gái đang đứng đó xanh hết cả mặt, “ ở…ở…..ở ngã rẽ đi xuống bên cạnh căn lều thư…..4…….” Ly nói giọng ấp úng , run sợ Hạo lao nhanh trên con đường dẫn lên dịnh núi, cậu chỉ muốn tới ngay chỗ ấy để tìm Thanh Thanh, theo sau khá xa là Trí và Hân. Mất gần 1tieengs để lên tới căn lều số 4 và ngay lập tức hạo lung sục xung quanh, không ngớt gọi “ Thanh Thanh, ………….. Thanh Thanh”, “ở đây, ở đây này………… ai đó giúp tôi với………” một giọng nói yếu ớt vang lên, là THanh Thanh, cô đã tỉnh lại sau khi bị ngất đi khá lâu, đầu cô đau nhức, choáng váng, định đứng giậy men theo con đường đi xuống nhưng chân đã bị trặc, xước nhiều chỗ , đau quá không đi được. hạo chạy tới bế cô lên “ cô thấy thế nào?....để tôi đưa cô xuống, nhanh chóng đi bệnh viện……. “ Hạo thở hổn hển vì chạy gấp, “ không sao mà, tôi ổn cả đây thôi…………… “
Thanh nở một nụ cười khả ái, tuy trông cô thương tích khắp người nhưng vẫn mang một vẻ đẹp thiên thần, đôi mắt cô dần dần cụp xuống, cô không còn thấy sợ nữa, mất máu ở đầu khiến cô choáng váng, lại ngất đi. Hạo cứ vừa lay, vừa gọi “ tỉnh lại đi con nhỏ óin này, đừng có ngủ, tỉnh lại đi nhanh lên………. Tôi ra lệnh cho cô đấy” nhưng bất lực cậu cố gắng bước nhanh hơn, phía xa Trí và Hân cũng đã tới, “ Thanh Thanh………… “ giọng Hân lạc hẳn đi, rồi nghẹn lại “ cậu ấy……… làm sao thế này?” nước mắt lăn dài trên má Hân. “ phải nhanh chóng ưa cô ấy đi bệnh viên, nếu không……….” Hạo bỏ dở câu nói, càng bước nhanh hơn, trí và Hân chạy theo sau.
Đôi mắt Thanh khẽ hấp háy rồi dần mở ra “ ủa, mình sao lại ở phòng rồi ( căn phòng osin của nó ở nhà Hạo), rồi nhìn sang bên cạnh , chợt thấy Hạo đang guc bên thành giường, tay còn nắm tay nó. Nó bật ngồi dây ngay, và hét lên “ á…aaaaaaaaaa” làm cho hạo thức giấc, “ ủa cô tỉnh rồi hả, tưởng còn ngủ nữa, con gái gì mà lì………… “ Hạo nhạo báng nó, nhưng thật ra trong lòng cậu đang vui mừng không thể tả được, sau gần 5 ngày mê man, nó cũng đã tỉnh, thực sự Hạo đã rất lo cho nó “ cô có đói không? Tôi làm chút gì cho cô ăn nhé” nó rồi cậu đi ra khỏi phòng, để cô một mình với dấu chấm hỏi to đùng trong đầu “ ổng bị chập rồi hay sao á, tự nhiên hôm nay hiền thấy sợ “ nhưng nó cũng cảm thấy vui vui trong long , nó cũng chẳng hiểu gì nó nữa, đầu nó còn đau, và gây choáng, nó nằm xuống, chặp mắt đi tí xíu
Xoảng…….. một âm thanh chói tai vang lên, cùng một giọng gắt gỏng, nghe quen quen “ ông đến đây làm gì, ông về ngay đi……..”, nó chẳng hiểu gì cả, nhưng linh tính mach bảo nó có gì đó không hay đang xảy ra. Lê mình ra cầu thang nó nhìn vọng xuống, một người đàn ông chừng 50 tuổi đang đứng đó, và Hạo, hắn đang chỉ thẳng ra cửa, đôi quăc lên , nó thấy sợ.