- hơ..hơ…Đương nhiên là nhớ. Nhưng tôi mún nhắt anh nhớ rằng con Ly này muốn ji` là phải dc. Ko dễ bỏ wa đâu. Dặn con bé đó hãy cẩn thận đấy_ Ly nói với vẻ đầy âm mưu rồi bỏ đi kèm theo cái nháy mắt với nó.
- Thôi mình đi thôi! Có ji` đầu mà để ý. Cô ấy hok dám làm ji` tôi đâu_ Nó cười
- Cô làm như mình hiểu rõ cô ấy lắm vậy. Cô ta là ng` rất nham hiểm tốt nhất cô nên tránh xa cô ta ra._ Chí khuyên nó
- Uhm! Chí nói đúng đó Thanh_ Hân đồng ý với Chí
- hehe…2 ng` đồng lòng wá hen…hok sao đâu đi thoy…._ nó cười và liếc mắt nhìn hân với Chí 2 ng` họ đang đỏ mặt
Tuy ngoài mặt nó nói vậy nhưng trong lòng nó cũng có chút lo lắng. Nhưng ko vì thế mà làm nó mất vẻ hồn nhiên vui tươi trước mắt mọi ng`. Còn về phần Ly thì trong đầu cô có rất nhìu toan tính mà nhửng toan tính ấy đều có liên wan tới nó… Về đến nhà nó thay đồ xong thì xuốngbếp bắt đầu nấu ăn…rùi dọn dẹp…
- Hihihi…trông cô đảm đan giống vợ tôi đấy nhỉ_ Minh Hạo lỡ thốt ra
- Anh nói cái ji` nói lại coi tui hok nghe dc ji` hết_ nó đang nấu đồ ăn nên ko kịp nghe
- A.. tui ..tui nói cô càng ngày càng giống osin rùi đó…kakaka….
- Cái anh này… Khen tui 1 câu hok dc hỡ mà cứ toàn là chê hok vậy…Ng` ji` mà…
….” Tại sao anh lặng im chỉ biết yêu trong lòng, giọt lệ anh theo em bước ra đi…nếu khi xưa anh ko bận tâm bao lời nói, nếu khi xưa anh ko lặng thinh trong niềm nhớ, nếu khi xưa anh ko là bạn thân để nói yêu em……Thì hôm nay I want crying for U…thì hôm nay I want missing for U….”_ tiếng chuông dt của Hạo vang lên
- Alo!
- Hạo hả? là ba nè! Con có khỏe ko?_ Đầu đây bên kia chính là chủ tịch Dương cũng chính là ba của Hạo
- Là ông à? Tôi thì đủ sống thôi. Ông gọi cho tôi có chuyện ji` ko?_ Giọng anh lạnh hẵn đi
- Tại sao lúc nào con cũng phải nói những lời như thế với ba zậy hả? Mọi chuyện xãy ra đâu phải ba muốn đâu. Con vẫn còn trách ba đó ư?_ Ông nói với vẻ đau khổ
- Hừ..Tôi thì có tư cách ji` để trách ông chứ? Vì cái tư cách của ông mà đã làm cho Thư phải ra đi, nó ko muốn ông xếp đặt tất cả cuộc đời nó nên nó mới phải bỏ trốn để rồi….ông bik là tôi yêu quý nó bik chừng nào ko? Nó là em gái tôi cũng là CON CỦA ÔNG sao ông nỡ đối xử với nó như vậy?_ anh hét lớn
- Ba..ba xin lỗi… Ba chỉ muốn nó có cuộc sống tốt hơn…vì ba lo cho tụi con mà…._ dường như ông đã khóc
- Đừng xin lỗi tôi. Hãy đi mà xin lỗi mẹ tôi ấy. Vì chuyện của con Thư mà bà ấy giờ đây sống trong bùn đau ông bik ko? Ông có lo dc cho bà ấy ko? Ông chỉ bik có công việc..tiền tài…địa vị mà thôi…_ Nói xong anh cúp máy.
Hình như anh đang khóc. Nó đã nghe thấy mọi chuyện, nó nhẹ bước đến ôm lấy anh. Nó ko ngờ anh cũng có 1 wá khứ và gia đình đau bùn như zậy. Nó cứ ngở anh rất tự hào về ba anh, nhưng ngoài mặt thì là vậy nhưng bên trong anh cũng đang che dấu 1 sự thật. Hoàn cảnh của anh cũng giống nó. Giờ thì anh đang dự đầu vào vai nó khóc như 1 đứa trẻ…
- Tôi..tôi…xin lỗi… tôi lên phòng đây_ Hạo lau nước mắt và bước lên phòng
Nó chỉ bik nhìn theo dáng vẻ mệt nhọc của anh bước đi. Dường như nó mún chạy lại ôm lấy anh thật chặt. Anh cũng giống nó cũng đang che dấu nỗi đau của mình để rồi đến 1 ngày ko kìm chế dc và nó đã vở òa ra. Tình cảm của con người như 1 quả cầu pha lê rất đẹp, nhưng dễ vỡ, khi nó vỡ thì sẽ làm đau 1 ai đó. Ko có bí mật nào là mãi mãi. Cứ che dấu nó đi thật kỉ thì cũng có 1 ngày nó sẽ tự lộ ra. Sao ko chia sẽ cho ai đó thì trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm hơn. Bây giờ, nó và anh đều cảm thấy thoãi mái....