Sau khi nghe Hắc Sát nói câu đó, Vân Vy chỉ cảm thấy tai mình ù đi, cô không còn nghe thấy tiếp theo anh ta nói gì nữa.
Cô cảm giác như cả thế giới sụp đổ ngay trước mặt cô, cô không cách nào có thể tiếp nhận nổi sự thật này. Thế nhưng tất cả mọi chứng cứ đều ám chỉ hết vào Cố Thừa Duật, ngay cả lí do mà cha cô đi gặp Cố Thừa Duật cũng hợp lí như vậy, cô còn có thể không tin lời nói của Hắc Sát hay sao?
Làm sao còn có thể đối mặt nhau nữa đây?
Hắc Sát nhìn thấy Vân Vy như vậy, khẽ nhếch môi cười vì đã đạt được mục đích. Sau đó anh ta lập tức trói cô lại, đẩy về phía An Phương.
Vân Vy như người vô hồn, đợi tới khi bị ngã xuống ghế bên cạnh An Phương, đau đớn giúp cho trí óc cô tỉnh táo lại. Cô nhìn chằm chằm vào Hắc Sát, giãy giụa. Đúng là cô đã coi thường mục đích của Hắc Sát rồi.
Hắc Sát thấy cô trừng mắt nhìn mình chằm chằm, anh ta khẽ vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cười cười:
- Chậc, nhìn cô có vẻ không cam tâm nhỉ?
Vân Vy chỉ lạnh lùng quay mặt đi, né tránh cái chạm của Hắc Sát. Sau đó cô lơ đãng nhìn lên quả bom hẹn giờ trên tay An Phương, thời gian chỉ còn duy nhất 1 tiếng, An Phương cũng đã bất tỉnh nhân sự từ lúc nào rồi.
Hắc Sát thấy cô quay đi, anh ta cũng không miễn ૮ưỡɳɠ éρ cô. Sau đó anh ta cầm điện thoại lên nhắn một dòng tin nhắn, bên môi nở nụ cười tà ác.
Thời cơ đến rồi, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
...
Cố Thừa Duật sau khi nhận được tin nhắn uy Hi*p của Hắc Sát đã lập tức đi tới địa chỉ ghi trong tin nhắn. Nội dung tin nhắn nói trong vòng 1 tiếng mà Cố Thừa Duật không tới kịp thì bom sẽ nổ. Anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh là chỉ mình Cố Thừa Duật tới, nếu không sẽ Gi*t ૮ɦếƭ Vân Vy trước thời gian bom nổ.
Cố Thừa Duật càng tăng tốc xe để tới nơi nhanh nhất có thể, sao cho có thể kịp thời. Hắn vô cùng lo lắng cho cô, sợ Hắc Sát sẽ gây khó dễ cho cô.
Xe chầm chậm dừng lại tại địa chỉ mà Hắc Sát gửi, là một căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố, rất xa trung tâm. Cố Thừa Duật vội vã chạy vào một mình.
Hắc Sát đếm từng giây từng phút, cho tới khi Cố Thừa Duật tới nơi thì là phút thứ 41, còn 11 phút nữa là bom nổ.
- Đến rồi sao? Đến sớm hơn tôi dự đoán đó.
Hắc Sát cười vỗ tay đầy tán dương, lúc đầu là Vân Vy không màng tính mạng của mình mà một mình chạy tới đây, bây giờ đến lượt Cố Thừa Duật. Đúng là tình yêu đủ lớn đó, có thể vượt qua mọi chông gai thử thách!
Nhưng nụ cười châm biếm trên môi Hắc Sát càng đậm hơn.
Cố Thừa Duật nhìn qua Vân Vy đang bị trói bên cạnh An Phương, hắn đau lòng vô cùng. Chắc hẳn cô đã phải chịu khổ nhiều trong lúc hắn tới đây:
- Tôi tới rồi thì thả người đi.
Khi giọng nói của Cố Thừa Duật vang lên, Vân Vy mới ngẩng đầu nhìn hắn. Cô vô cảm nhìn hắn hồi lâu nhưng không hề nhúc nhích. Ánh mắt lạnh nhạt này của cô khiến cho trái tim Cố Thừa Duật nhói đau.
Hắc Sát lại nhìn lên đồng hồ của mình, còn 9 phút nữa. Anh ta lại lắc đầu nói đầy tiếc nuối:
- Nhưng mà hôm nay Vân Vy tới cứu bạn của mình, không thể đi về một mình được. Quả bom này cản trở anh rồi.
Cố Thừa Duật thoáng nhìn quả bom trên tay An Phương, An Phương giờ này đã ngất đi rồi.
Bom trên tay An Phương là một loại bom phức tạp, không dễ phá. Loại bom này một khi đã chạm vào người An Phương, chỉ cần cô ấy buông tay ra thì bom sẽ nổ ngay lập tức, nổ trước thời gian của nó.
Chỉ khi có người tự nguyện chạm vào bom để An Phương buông tay ra, may ra còn có thể cứu được. Nhưng cũng không phải là không có cách phá bom, chỉ là thời gian còn 8 phút mà thôi.
Cố Thừa Duật hơi chần chừ, rồi hắn lại nhìn sang Vân Vy, lòng hắn đau như cắt. Ngày hôm nay tới đây hắn đã hạ quyết tâm là sẽ phải cứu cô bằng được, dù bản thân có gặp nguy hiểm:
- Đưa bom cho tôi, thả hai người họ ra được rồi.
Câu nói của Cố Thừa Duật khiến cho Vân Vy lập tức ngẩng đầu lên, cô trợn trừng mắt nhìn hắn. Tại sao hắn lại đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy, cô không cần, không muốn mang ơn hắn:
- Anh đi đi, tôi không cần!
Vân Vy lạnh lùng quay đi, dù cô có ૮ɦếƭ cũng không cần sự thương hại của hắn.
Cố Thừa Duật khẽ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn cô đầy cưng chiều:
- Đừng bướng bỉnh nữa, nghe anh, đưa bạn em rời khỏi đây.
Trước khi tới đây, Cố Thừa Duật cũng đã lường trước được nguy hiểm rình rập trong đó. Nhưng thời gian gấp rút, hắn chỉ có thể tự mình tới đây một cách nhanh chóng mà thôi. Chỉ cần cứu được cô, việc gì hắn cũng làm.
Vân Vy khựng lại, cô liếc nhìn bom trong tay An Phương, chỉ còn 6 phút cuối cùng. Cô lại nhìn sang Cố Thừa Duật một lần nữa, trái tim cô đau âm ỉ.
Hắc Sát nhìn thấy cảnh này, càng thích thú hơn. Anh ta thúc giục Vân Vy suy nghĩ nhanh lên:
- Cô còn chần chừ gì nữa, mau quyết định đi chứ!
Vừa nãy trong tin nhắn Hắc Sát có nhắn cho Cố Thừa Duật là người được phép đi, nhưng Cố Thừa Duật phải ở lại. Đương nhiên là anh ta sẽ giữ lời hứa.
Vân Vy cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định của mình. Dù lòng cô có đau, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc An Phương được. Với lại chẳng phải cô đang mong Cố Thừa Duật ૮ɦếƭ đi hay sao?
- Cởi trói cho tôi đi, tôi sẽ đi.
Cô cố đè nén hết tình cảm vào trong lòng, nói một cách chần chừ.
Hắc Sát cười đầy thú vị rồi lùi lại, để cho Cố Thừa Duật tự mình tiến lên cởi trói cho cô. Cố Thừa Duật nhẹ nhàng cởi trói cho cô xong, rồi sau đó hắn cầm vào bom trên tay An Phương, nhìn sang cô lần nữa:
- Em giúp anh cởi bom ra đi.
Bây giờ hắn đã là người cầm vào bom rồi, chỉ cần buông tay ra bom sẽ nổ. Cho nên người cởi bom ra cho hắn phải là Vân Vy.
Vân Vy nhíu mày nhìn Cố Thừa Duật, cô lại nhìn xuống bom, chỉ còn ít phút nữa thôi, cô không được phép chậm trễ vào lúc này. Cô liền đưa tay lên cởi bom ra khỏi An Phương, hai tay cô run run khi chạm trúng bom. Cố Thừa Duật liền trấn an cô:
- Đừng sợ.
Vân Vy hít một hơi, lấy can đảm để hoàn thành xong việc này. Sau khi cởi bom xong, cô liền đỡ An Phương đứng dậy, nhìn Cố Thừa Duật một lần nữa. Nhưng cô không nói gì cả, cô thật sự không biết nên nói gì với hắn sau khi biết chuyện ba cô là do hắn hại ૮ɦếƭ. Lòng cô rối bời không yên.
Cố Thừa Duật nhìn bom trên tay mình, còn 4 phút nữa, hắn liền giục cô:
- Đi đi em.
Vân Vy nhìn thời gian trên bom, rồi cô cũng gấp rút đỡ An Phương chạy ra ngoài. An Phương không nặng lắm, cho nên bước đi của cô cũng nhanh hơn. Hắc Sát cũng đã rời khỏi vì bom sắp nổ.
Chỉ còn 30 giây duy nhất, Vân Vy dứt khoát lái xe Cố Thừa Duật rời đi, không muốn ngoảnh mặt lại nhìn hắn lần cuối. Bởi vì cô sợ bản thân sẽ mềm lòng không nỡ rời đi.
3...2...1...
Bùm!
Hắc Sát đã bước tới cửa, đột ngột quay đầu lại, nổ súng. Viên đạn chuẩn xác phi tới chỗ иgự¢ trái của Cố Thừa Duật, đâm xuyên vào.
Bom là giả, súng mới là thật.
Cố Thừa Duật không kịp phản ứng trước phát súng bất ngờ, hắn ngã xuống. Hắc Sát từ từ tiến lại, từ trên cao nhìn xuống Cố Thừa Duật đang đau đớn vì đạn:
- Cái này trả lại cho em trai tôi. Còn anh có sống được hay không, thì phải xem vào số mệnh của anh rồi.
...
Vân Vy rời khỏi đoạn đường vắng, cuối cùng cô cũng tới trung tâm nội thành. Nhìn sang An Phương, cô càng cố gắng lái xe nhanh hơn nữa. Lúc này cô mới nghĩ tới Cố Thừa Duật, cô có chút không đành lòng, vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lí của hắn.
Cô vẫn hy vọng rằng hắn sẽ không sao, tâm trạng cô lúc này cực kì mâu thuẫn hỗn loạn. Mà dù hắn có...xảy ra chuyện đi chăng nữa, ít nhất cũng phải được đem xác về an táng.
Bệnh viện tư nhân...
Vũ Luận sau khi nghe tin thiếu gia của mình gặp nguy hiểm, lập tức rời khỏi bệnh viện. Vết thương của anh cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ cũng không còn gì đáng lo ngại nữa.
Ôn Hằng đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, không nói gì cả nhưng trong lòng cực kì lo lắng cho Cố Thừa Duật. Vũ Luận cũng đứng ngồi không yên, đi đi lại lại:
- Này, ngồi xuống đi. Không phải bị thương sao?
Ôn Hằng cực kì khó chịu khi thấy Vũ Luận đi đi lại lại, gắt gỏng nói. Nhưng Vũ Luận lúc này cực kì lo lắng cho Cố Thừa Duật, không còn tâm trạng gì để quan tâm tới vết thương của mình nữa.
Sau khi cấp cứu xong, bác sĩ bước ra thở phào nhẹ nhõm. May mà Cố Thừa Duật mạng lớn nên qua khỏi, viên đạn lệch đi ở phần tim chỉ vài cm mà thôi.
Nhưng là Hắc Sát cố tình không bắn trúng tim của Cố Thừa Duật, bởi vì vẫn còn nhiều chuyện thú vị nữa ở phía sau. Anh ta cực kì trông chờ ở Vân Vy...
Mọi chuyện chắc chắn sẽ rất thú vị.
Vân Vy cả đêm ở bệnh viện chăm sóc cho An Phương, may mà được đưa đến bệnh viện kịp nên cô ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng giờ vẫn chưa tỉnh. Nhìn An Phương được một lúc, cô sực nhớ tới Cố Thừa Duật. Lòng cô lo lắng không yên, liền gọi điện hỏi Vũ Luận xem sao.
Vũ Luận lúc này cũng đang chăm sóc Cố Thừa Duật, hắn cũng đã tỉnh được một lúc.
- Thiếu gia...
- Nói với cô ấy là tôi không sao.
Cố Thừa Duật tựa người lên gối, khó nhọc nói. Vết thương đã được băng bó cẩn thận lại, nhưng nếu không cẩn thận thì nó sẽ lại rỉ máu.
Vũ Luận chỉ biết nghe lời, trả lời lại Vân Vy y như thế. Đầu dây bên kia, Vân Vy thở phào nhẹ nhõm. Không sau là tốt rồi, cô không muốn mang ơn hắn. Bởi vì...cô muốn chính tay mình trả thù cho cha.
Tất cả đau khổ trước kia lại cứ thế ùa về trong cô, khiến cô đau đớn suốt cả đêm không chợp mắt được.
Cô rất sợ những khi một mình ở bệnh viện, tại nơi này đã có bao nhiêu kí ức đen tối đối với cô. Nhưng vì An Phương, cô phải gác lại tất cả nỗi đau để ở đây chăm sóc cô ấy.
Bây giờ cô mới sực nhớ ra một vấn đề quan trọng nữa. Tại sao lúc đó số điện thoại gọi cho cô là Hắc Khải, nhưng khi tới nơi lại là Hắc Sát. Hai người này đều họ Hắc nữa...
Chẳng lẽ bọn họ là anh em?
Vân Vy không chắc, cô muốn tự mình tới hỏi Hắc Khải. Nhưng cô cũng không biết Hắc Khải giờ đang ở đâu nữa.
Suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nó giống như một mớ hỗn độn khiến cho Vân Vy càng thêm mệt mỏi. Cô buồn bực đi dạo ở ngoài hành lang, bệnh viện vào buổi tối vắng vẻ vô cùng. Đột nhiên cô nhìn thấy ở cuối hành lang có một phòng bệnh đang mở, rất nhiều vệ sĩ canh gác ở đó.
Vân Vy tò mò lại gần, nhưng lập tức bị vệ sĩ ngăn lại:
- Chỗ này không phải chỗ cô có thể vào đâu. Mời cô đi sang chỗ khác.
Cô còn chưa bước tới cửa đã bị vệ sĩ ngăn lại. Cô có chút giật mình, rồi vội vã gật đầu:
- A, xin lỗi đã làm phiền.
Có thể trong kia là một nhân vật lớn nào đó đang dưỡng thương chăng?
Cô định rời đi thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi mình:
- Vy Vy, là em sao?
Bệnh nhân trong phòng bệnh đã chạy ra từ lúc nào khi nghe thấy giọng nói của cô, nhưng lập tức bị vệ sĩ ngăn lại. Anh chỉ có thể gọi tên cô từ phía sau, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô.
Vân Vy đột ngột dừng bước lại, cô có chút không tin vào tai của mình. Người vừa gọi cô chính là Hắc Khải hay sao?
Cô lập tức xoay người lại nhìn về phía có người gọi tên mình.
Hắc Khải vô cùng vui mừng khi người đó chính là cô, anh lập tức dùng sức đẩy vệ sĩ ra, chạy tới ôm cô.
- Vy Vy, anh tưởng anh không còn được gặp em rồi. Tạ ơn trời đất đã cho anh gặp lại em.
Hắc Khải mừng rỡ như một đứa trẻ, ôm cô thật chặt vì sợ cô sẽ chạy đi. Vệ sĩ thấy vậy cũng có chút khó xử, nhưng không miễn cưỡng ngăn anh lại nữa. Dù sao anh cũng ở trong phạm vi ngoài hành lang mà thôi, chắc cũng không sao đâu.
Vân Vy liền đưa tay ôm lại anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh:
- Em ở đây, anh đừng lo.
Cô không ngờ bệnh nhân ở cuối phòng bệnh chính là Hắc Khải, không biết vết thương của anh sao rồi. Nghĩ tới đây cô liền đẩy anh ra, nhìn lên người anh để tìm xem vết thương ở chỗ nào.
- Anh bị bắn trúng chỗ nào, đau lắm không?
Vân Vy cực kì lo lắng hỏi. Hắc Khải được cô quan tâm, trong lòng như được an ủi vỗ về. Anh nắm lấy bàn tay cô, đưa lên phần иgự¢ trái của mình:
- Chỗ này, nhưng nó đã hết đau rồi.
Đặt tay lên иgự¢ anh, cô có thể cảm nhận được tim anh đang đập rất anh. Cô khẽ xoa xoa phần vết thương đã được băng bó cẩn thận lại, xót xa ngước lên nhìn anh:
- Thật sự đã hết đau?
Chỗ này còn cách trái tim một chút nữa thôi, cô làm sao có thể không đau lòng được chứ? Tất cả là tại cô, tại cô đòi tổ chức hôn lễ sớm nên anh mới bị thương. Lòng cô tràn ngập tội lỗi.
Hắc Khải lập tức gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ nghe lời. Anh nũng nịu:
- Chỉ cần có em ở đây thì không đau nữa.
Vân Vy nghe vậy thì lườm anh một cái:
- Vớ vẩn! Em đâu phải là thần tiên đâu? Mà anh uống thuốc chưa, sao...
Hỏi câu này, cô phải ghé vào tai anh hỏi nhỏ:
- Sao có nhiều vệ sĩ canh ở đây thế?
Khi nãy cô đã bị đám vệ sĩ này dọa cho một phen, bây giờ cô hơi e ngại nhìn bọn họ.
Hắc Khải lập tức mỉm cười, nắm lấy tay cô:
- Bọn họ đều là người của anh, không cần lo.
- À...
Vân Vy bán tín bán nghi, nhưng vẫn lựa chọn sẽ tin Hắc Khải. Cô lại nhìn Hắc Khải, định hỏi anh có quan hệ gì với Hắc Sát thì đột nhiên cô thấy sắc mặt anh tối sầm lại. Anh có vẻ rất tức giận, lập tức ghì chặt vai cô:
- Cố Thừa Duật không làm gì em chứ? Anh phải cho hắn ta một bài học...
Vân Vy hốt hoảng, vội vã ngăn anh lại:
- Anh bình tĩnh lại đi, anh ta không có làm gì em...
Ngoài việc mỗi đêm bắt em phải thoả mãn anh ta thì anh ta không có làm gì em cả. Câu này Vân Vy không nói ra, vì cô sợ Hắc Khải sẽ buồn và suy nghĩ nhiều. Chuyện đó cũng là cô bị ép buộc mà thôi, cô không còn cách nào khác nên đành nói dối. Thế nhưng cô hiểu rằng, nếu để cho Hắc Khải biết cô dâu của mình hằng đêm phải hầu hạ chồng cũ của mình, anh chắc chắn sẽ rất buồn và tức giận. Cô không muốn làm anh tổn thương.
Hắc Khải nghe cô nói vậy thì xót xa ôm cô lại, anh không nói gì cả. Chỉ là khi nãy vô tình thấy những dấu hôn chằng chịt trên cổ cô, anh đã mất bình tĩnh. Nhưng nếu cô đã nói vậy, anh sẽ không truy hỏi nữa.
...
Ngày hôm sau, Vân Vy ở lại cùng An Phương một lúc rồi cô lại về biệt thự Cố gia. Không biết Tiểu Nghiêm thế nào rồi, cô rất nhớ con.
May mà Tiểu Nghiêm vẫn rất vui vẻ cùng với Giai Tuyết nên cũng không suy nghĩ nhiều. Cô liền bước tới chỗ hai đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau, rồi lại thấy kì lạ:
- Ba Giai Tuyết đâu rồi, cả mẹ nữa.
Giai Tuyết nghe hỏi thì lập tức trả lời:
- Dạ, ba tối qua không về nhà. Còn mẹ thì cũng không thấy về nhà được mấy ngày nay rồi ạ.
Chuyện của Mạc Y Nhiên ngoài Cố Thừa Duật và mấy thuộc hạ ra thì không có ai biết chuyện này cả.
Vân Vy nghe vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc. Cố Thừa Duật không về nhà thì rất có thể hắn đang ở bệnh viện, thế nhưng Mạc Y Nhiên thì sao? Cô ta là minh tinh nổi tiếng, sao có thể mất tích được chứ?
Tiểu Nghiêm liền kéo váy cô, thằng bé liền hỏi:
- Mà mẹ ơi, mấy ngày nay con cũng không thấy ba Khải đâu cả. Con nhớ ba Khải.
Vân Vy liền xoa đầu con, cô mỉm cười trấn an con:
- Không có việc gì, ba Khải bận công việc thôi.
Tiểu Nghiêm nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu. Tối đó Vân Vy nhờ y tá chăm sóc An Phương, cô không tới bệnh viện nữa. Cả ngày Cố Thừa Duật không về nhà, cô cũng không thể bỏ mặc hai đứa trẻ ở nhà không có người lớn được.
Hiện giờ cô một mình nằm trên giường, mãi cũng không thấy Cố Thừa Duật trở về. Cô không sao chợp mắt nổi, cứ xoay người đi xoay người lại.
Cuối cùng cô phải ngồi dậy, tự kiểm điểm bản thân mình:
- Rốt cuộc mày đang mong chờ gì đây? Mày không được phép mềm lòng nữa.
Sau tất cả, cuối cùng cô cũng đã hạ quyết tâm, cô không được rung động với Cố Thừa Duật, dù hắn có cố gắng làm gì đi chăng nữa.
Chỉ có khi Cố Thừa Duật ૮ɦếƭ, lấy lại tập đoàn Vân thị thì ba mẹ cô ở dưới suối vàng mới có thể yên nghỉ được. Cho nên, cô càng phải quyết tâm...phải lấy được mạng của hắn.