Những người trong văn phòng đều sững sờ.
Ai thế?
Tổng giám đốc Đường đang nói về ai vậy?
Đường Cảnh Ngọc lấy điện thoại di động ra, muốn lên nhóm Chat gồm năm người của anh để hỏi. Người mà anh ba kêu anh đi tìm là ai, không phải Tống Ánh San thì là ai được chứ, chữ còn đang đánh trên màn hình chưa kịp gửi đi.
Đột nhiên, có một tia sáng lóe lên.
Wow, chả lẽ lại là chị dâu sao?
Đường Cảnh Ngọc bị giật mình vì câu trả lời này. Anh đặt điện thoại xuống, càng nghĩ anh càng cảm thấy đúng, chả lẽ thực sự là chị dâu hay sao?
Nhưng chị dâu thiếu tiền sao?
Đường Cảnh Ngọc đã mở nhóm Chat, nghĩ một chút, Đường Cảnh Ngọc đã không gửi tin nhắn trong nhóm Chat năm thành viên nữa.
Anh tìm Mạc Kiên Trung: "Anh ơi, cho em hỏi chút việc."
Sau đó, đặc biệt gửi một icon "dễ thương".
Mạc Kiên Trung liếc nhìn icon dễ thương, cảm thấy cay cả mắt: "Có việc thì nói nhanh, còn gửi mấy cái icon dễ thương cho tôi, ngay lập tức kéo cậu vào danh sách đen."
Đường Cảnh Ngọc nói chuyện vừa xảy ra cho Mạc Kiên Trung nghe: "Anh thử nói xem người anh ba muốn nói đến là ai chứ, trong đầu em bây giờ vừa vặn nghĩ đến một người, em còn tưởng là Tống Ánh San, em còn nói em sẽ mang tài nguyên đưa cho Tống Ánh San, anh ba không nói gì cả. Chẳng lẽ là chị dâu sao? "
"Ừm!"
"Wow, đúng là chị dâu sao. Mẹ nó, chị dâu vẫn còn thiếu tiền à?" Đường Cảnh Ngọc bối rối: "Anh nói xem sao anh ba lại làm như thế, để em đi hỏi chị dâu có thiếu tiền hay không??"
Mấy cái việc này là như thế nào đây?
Anh ba đúng thật là lợi hại mà.
Mạc Kiên Trung ở đầu dây bên kia hứ một tiếng coi thường: "Anh ba đến cả Tống tư huỳnh cũng đánh đến nửa sống nửa ૮ɦếƭ rồi, còn có việc gì không làm được cơ chứ, Anh đoán là anh ba cần mặt mũi, ngại nói ra."
Đường Cảnh Ngọc nuốt nước bọt, cần mặt mũi sao?
Từ “cần mặt mũi” còn thể hiện được lên người anh ba?
Thật là hiếm gặp đó.
Buổi sáng Cố Uyên đã đi đến nghĩa trang nhà họ Lưu. Cô đã mua một bó hoa baby và một ly rượu mà khi còn sống mẹ cô rất thích, mẹ thích uống rượu.
Vừa bước vào nghĩa trang, liền nhìn thấy Trần Quân Mai đang đứng trước bia mộ của mẹ cô.
Cố Uyên bước tới: "Bà đến đây làm gì?"
Trần Quân Mai: "Tôi đến đây để thăm chị Thanh Chi." Vừa nói và vừa đặt những bông hoa huệ xuống.
Cố Uyên cười lạnh lùng: "Mẹ tôi sẽ không chào đón bà đâu, không cần mèo khóc chuột giả từ bi nữa.” Trần Quân Mai trước kia còn dùng mộ của mẹ để đe dọa cô. Bà ta thì có lòng tốt gì cơ chứ?
"Cố Uyên, tôi phải nhắc cô rằng còn hai ngày nữa. Nếu cô vẫn không thể vay được tiền, tôi sẽ khiến cho Cố Thanh Chi ૮ɦếƭ rồi cũng không được yên ổn."
Cố Uyên siết chặt hai lòng bàn tay. Cô thực sự muốn xé nát khuôn mặt của Trần Quân Mai, cô mím chặt môi.
Trần Quân Mai rời đi.
Cố Uyên đặt bó hoa baby trước bia mộ của mẹ. Cô nhìn người phụ nữ đang cười trong bức ảnh, nhẹ nhàng vuốt ve một góc của bia mộ: "Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây."
"Mẹ à, đừng để bị làm phiền bởi người phụ nữ tồi tệ đó nhé."
Cố Uyên ở lại nghĩa trang một lúc rồi rời đi. Thay vì đi taxi, cô lại lên xe buýt.
Ngồi ở hàng ghế phía sau.
Xe khởi động, Cố Uyên nhìn khung cảnh qua cửa sổ. Xe buýt chạy gần một phần tư quãng đường quanh thành phố Hải Châu. Trong lòng Cố Uyên cứ nghĩ về khoản tiền 170 tỷ đó. Khoản tiền này, đối với người giàu mà nói, thực sự có thể chỉ là hạt cát trong sa mạc, đối với cô thì... đó là một con số đủ để áp đảo toàn bộ số tiền mà cô có.
Không phải là cô chưa từng nghĩ đến việc vay tiền của Tô Ngọc Kỳ, nhưng cô biết rằng, ngay cả khi cô tự đi mượn, chỉ nhận được sự xấu hổ, anh ấy sẽ không cho cô mượn tiền đâu.
Cô cũng từng nghĩ đến việc tìm Ông Tô…
Nhưng Cố Uyên thực sự nói không nên lời. Ông Tô và Bà Tô đã đối xử tốt với mình như thế. Làm sao mà có thể mở miệng nói vay tiền họ chứ?
Một nỗi xấu hổ lan rộng trong lòng.
Một buổi sáng, Cố Uyên ngồi trên xe buýt, ngắm hầu hết cảnh vật xung quanh thành phố Hải Châu. Cô xuống xe và trở về biệt thự Ngân Phong. Cô cũng có một khoản tiền tiết kiệm trong những năm gần đây, nhưng khoản tiền tiết kiệm này cô không thể động đến. Cô muốn giữ lại nó cho Tinh Tinh.
Trước khi thay Lưu Thanh Vũ kết hôn với Tô Ngọc Kỳ, cô đã yêu cầu Lưu Chấn Khang đưa 30 tỷ, bây giờ đều đang ở trong thẻ của mình. Ngay từ đầu cô đã muốn để lại khoản tiền này để Tinh Tinh có một cuộc sống tốt hơn. Chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, cô không muốn động đến khoản tiền này.