Hôm sau.
Dưới tầng, Lục Tố Anh ngồi đoan trang đúng mực trên sofa, cốc trước mặt hơi nóng vờn quan, đây đã là cốc trà thứ tư bà ta uống, nhìn Doãn Minh Thần ở bên cạnh, ngồi còn bình tĩnh hơn bà ta.
Tống Thấm Như thong dong đến muộn.
Cùng xuống tầng, ở phía sau bà ta là Đào Kiệt.
Giọng nói của bà ta lạnh nhạt, mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng không hề có thái độ này, Tống Thấm Như vẫn cao ngạo như trước kia: “Để hai vị chờ lâu rồi.”
Lúc này, Đào Y Y đã trang điểm tinh tế một lượt, mặc dù dáng vẻ không bệnh tật như thế nữa, người cũng mang tới cảm giác rất trong trắng thuần khiết.
Doãn Minh Thần nhìn cô một lúc, vậy mà bất giác lại cảm thấy hơi sững sờ, đến chuyện phía sau cô còn có một người nữa cũng không phát hiện ra.
Lục Tố Anh giật tay áo anh ta từ phía sau, thập giọng nói: “Chào hỏi.”
“À, vị này chắc là bác Đào, ngưỡng mộ đã lâu, đã sớm nghe nói bác đã định cư ở nước ngàoi, đây là lần đầu con gặp bác, quả nhiên là giống như lời đồn.”
Lời nói đã được chuẩn bị từ trước, vốn dĩ là dùng để khen Tống Thấm Như, nhưng bốn chữ nhã nhặn hài hòa này quả thật không hợp với bà ta, vì thế Doãn Minh Thần không nói ra.
Trước mắt, thực hành những gì được học đã ghi điểm cho anh ta.
Lúc này Đào Y Y chỉ có một cảm giác, dường như đang bị ép xem mắt vậy.
Cả quá trình cô không hề mở miệng, chỉ im lặng trốn phía sau Đào Kiệt, đánh giá bọn họ nói chuyện.
Doãn Minh Thần này, nhìn dáng vẻ không hề trưởng thành như Doãn Minh Tước, nhưng dáng người cân đối, cũng biết nói chuyện, hiểu cách xoay chuyển tình cảnh khi cô không thích.
Vốn dĩ xử lý mọi chuyện như này sao, Đào Y Y ở bên cạnh cũng học được không ít từ, cuối cùng cũng hiểu được người mà biết cách lấy lòng bề trên là người như thế nào.
Khó trách, Tống Thấm Như luôn bị cô chọc tức đến mức nói rằng bà ta sắp phát bệnh tim.
So sánh với nhau, Doãn Minh Thần thật sự là đứa con nhà người ta trong lời phụ huynh.
Hiện giờ lại là tổng giám đốc Doãn chống đỡ một phương trời ở nhà họ Doãn, anh ta có cả quyền lực và tiền tài, tính cách cũng ổn trọng, khó trách Tống Thấm Như luôn khen anh ta, thậm trí lúc trước còn luôn ép cô gả cho Doãn Minh Tước, hiện giờ lại cho cô có đất để lựa chọn.
Ít nhất còn có thể chọn…
Đào Y Y mím môi, liếc nhìn Doãn Minh Thần, không khỏi nhớ tới khuôn mặt không có chút giống anh ta chút nào kia.
Đôi mắt anh đào quyến rũ, và ngũ quan như tượng tạc để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc.
Nếu không phải là tính tình không ổn…
“Y Y, Y Y.” Thấy Đào Y Y cứ nhìn chằm chằm Doãn Minh Thần mà thất thần, Tống Thấm Như trầm giọng: “Hỏi con đó, con đang nhìn cái gì?”
Mục đích chuyến đi này của Lục Tố Anh chính là giành cơ hội cho con trai mình, vì thế Đào Y Y mà có hứng thú với Doãn Minh Thần thì không còn gì tốt hơn nữa.
Bà ta vội vàng hòa giải, dáng vẻ còn yêu thích hơn thường ngày không ít.
“Con gái da mặt mỏng, bà đừng như thế, nếu hai người trẻ đã hợp nhau như thế, hay là để chúng nói chuyện riêng?”
Đào Y Y giật mình tỉnh táo lại, cô chỉ hơi thất thần, sao lại thành hợp tính với Doãn Minh Thần rồi?
Nhưng Tống Thấm Như lại liền đồng ý, khi cô phản ứng lại thì đã một trước một sau đi dạo trong vườn hoa nhà mình cùng Doãn Minh Thần.
“Anh… Vừa rồi anh nói cái gì?”
Thấy anh ta hơi căng thẳng, Đào Y Y thầm cảm thấy buồn cười, chưa thấy người đàn ông nào hơn 30 tuổi mà còn mới chớm biết yêu như thiếu niên, ấn tượng của cô về Doãn Minh Thần vẫn khá tốt, thế nhưng nếu cô nhớ không nhầm, chiều nay, không phải cô còn phải đi chụp ảnh cưới với em trai của người đàn ông này sao?
Lúc này anh ta và mẹ anh ta tới, ngoài mặt nói là tới thăm hỏi, dường như còn có chút dáng vẻ còn dụng ý khác,
Thường ngày Doãn Minh Thần không thường tiếp xúc với phái nữ, cho dù là người nhà có ý giới thiệu cho anh ta, nhưng vì công việc bận rộn, anh ta cũng rất ít nghi nghĩ tới phương diện này.
Hôm nay, nhìn thấy Đào Y Y ở nhà họ Đào, bỗng anh ta hơi hiểu ra, vì sao Doãn Minh Tước vung tiền như rác.
Cô bé trắng trẻo xinh xắn rất ngoan ngoãn, dáng vẻ xinh đẹp không nói, nhìn có vẻ cũng rất dễ kiểm soát, rất phù hợp với dáng vẻ người vợ tương lai trong lòng anh ta, có thể cưới.
“Tôi nói,” Doãn Minh Thần hít sâu một hơi, hình như đã hạ quyết tâm gì đó: “Nếu có thể, có thể cho tôi một cơ hội, mặc dù nhà họ Cố chúng tôi đã định hôn với em, nhưng tôi biết, em đã trốn tránh chuyện này rất lâu, nhưng tôi thích em, hy vọng em có thể cân nhắc.”
Nói xong, thậm chí anh ta còn cúi gập người, trò cũ rích nhưng chân thành, chọc Đào Y Y bật cười.
“Vì sao anh cảm thấy nhất định tôi sẽ gả vào nhà họ Cố các anh?”
Cô rất thắc mắc, rõ ràng người đàn ông này khiêm tốn lịch sự, nhưng lại luôn mang theo lọa cảm giác khiến người khác không thể từ chối, giống như lấy lùi làm tiến.
Doãn Minh Thần im lặng một lúc, nhưng phản ứng sau đó lại khiến Đào Y Y muốn cười không được mà muốn khóc cũng không xong..
“Tôi cũng không biết, cũng không nhất định phải là nhà họ Cố, nhưng tôi chỉ là đảm bảo với em nếu cô nguyện ý gả cho tôi, nhất định tôi sẽ đối xử tốt với em, ít nhất, nửa đời sau tôi sẽ chăm sóc cho em, yêu thương bảo vệ em.”
Đây là lần đầu tiên Đào Y Y được người khác tỏ tình như này, không biết vì sao, trong đầu cô bỗng xẹt qua một vài cảnh tượng trước kia.
“Tôi thích em, không thấy sao?”
“Không được, trừ khi anh yêu em, bằng không không được đi đâu cả.”
Cô đau khổ ôm lấy đầu, nụ cười vừa rồi cũng đông cứng trên mặt, những ký ức kia quả thật quá giày vò vô, dường như trong lòng cô thiếu mất một góc vậy.
Khiến cô càng cảm thấy buồn là, có vài lúc, cô lại nhớ lại cái người đàn ông tên Cố Thâm kia.
“Em sao thế?”
Thấy cô đau buồn ngồi xổm xuống, Doãn Minh Thần vội vàng kéo cô dậy, thấy cả người cô kháng cự, thì không lại gần nữa, lại lễ phéo gọi người giúo việc của gia đình tới.
Đào Y Y khua tay, nói: “Tôi không sao.”
Chỉ là nhớ lại những chuyện đau khổ đã qua, không phải Cố Thâm từng nói, trừ khi yêu anh ta, bằng không đừng hòng rời khỏi anh ta sao, giờ cô đã chạy mất rồi, hơn nữa, từ giờ trở đi, sẽ không bi anh ta trói buộc nữa.
Nếu anh ta đã bắt cô phải thích anh ta, cô cứ không thích, cô còn muốn gả cho người khác nữa.
“Tôi đồng ý với anh.”
Vốn Doãn Minh Thần còn đang mặt mày sốt ruột quan tâm, không ngờ bị một câu nói của cô làm cho sững sờ, trên mặt xẹt qua tia mừng rỡ như điên.
“Em nói cái gì?”
“Tôi nói tôi đồng ý, tôi không chọn Doãn Minh Tước, tôi chọn anh.”
So với Doãn Minh Tước với tin gái gú ngập trời, Doãn Minh Thần trưởng thành ổn trọng khiến cô yên tâm hơn rất nhiều, nếu đều là người mình không yêu, vậy thì chọn một người khiến mình bớt lo hơn, về sau cô và anh ta tôn trọng lẫn nhau, chung sống cả đời cũng không phải là không thể.
Được Đào Y Y đồng ý, đương nhiên Doãn Minh Thần cực kỳ vui vẻ, lúc này, từ trên hành lang tầng 2 truyền tới tiếng cười, hai người quay đầu, lúc này mới phát hiện ba vị cha mẹ đang đứng trên tầng nhìn bọn họ.
Tất cả những chuyện vừa rồi, chắc là đề đã nghe thấy.
Trên mặt bà Doãn – Lục Tố Anh toàn là ý cười.
Vốn Tống Thấm Như không có ý để Đào Y Y trở thành con dâu của Lục Tố Anh, có bà mẹ chồng ngang ngược, nhất định cuộc sống sau này của cô sẽ bị bắt nạt, nhưng nghĩ lại.
So với việc chọn một người không quyền không thế ở nhà họ Cố, không bằng bắt tay với Lục Tố Anh, hai kẻ mạnh bắt tay để lôi kéo cả tập đoàn Cố thị vào trong tay mình.
Hơn nữa, tối qua Đào Kiệt đã nói chuyện với bà ta, hai người hiếm có khi hòa bình bàn luận về chuyện hôn nhân tên đã lên dây này, Đào Kiệt nói, muốn tôn trọng quyết định của Đào Y Y, Tống Thấm Như cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ kỹ lại, vì hôn sự này, Y Y đã tự sát, đào hôn, trong lòng ba ta cũng lo sợ.
Bà ta hiểu rất rõ, đã gần đến thời gian kết hôn, Lục Tố Anh dẫn theo Doãn Minh Thần đến nhà là có ý gì.
Vũng nước ᴆục nhà họ Doãn, bà ta không có hứng thú để ý, chỉ là cá lớn nuốt cá bé, người mà bà ta chọn cho Đào Y Y luôn là con cá lớn nhất, hơn nữa, phía sau Đào Y Y còn có nhà họ Đào, chắc là Lục Tố Anh cũng không dám thật sự lạnh nhạt với cô.
Vừa gật đầu, liền trở thành đồng ý chuyện này.
Trên đường về, Lục Tố Anh luôn mặt mày nghiêm túc, hiếm khi xuất hiện chút dịu dàng, thậm trí tâm trạng còn khá tốt, nhì ra ngoài cửa sổ, dường như cuộc sống về say sẽ giống như những đóa hoa dại nở rực rỡ bên đường.
Trong lòng Doãn Minh Thần lại cực kỳ bí bách: “Mẹ, nhỡ chuyện hôm nay bị mọi người biết được, ba có trách chúng ta không?”
Lục Tố Anh cười khinh bỉ, hoàn toàn không coi chuyện này ra gì.
“Trách chúng ta? Dựa vào cái gì chứ?”
“Nhưng dù sao nhà họ Đào cũng chọn đính hôn với cậu hai, giờ đã sắp tổ chức rồi, con lại chen ngang…”
Lần đầu tiên Lục Tố Anh thấy con trai mình trở nên nhát gan yếu đuối như này.
“Con phải nhớ là, lần chen ngang này là do mẹ con Liễu Nham Tâm bọn họ đâm một nhát dao vào иgự¢ chúng ta trước, hơn nữa, con và Đào Y Y ở bên nhau, và cậu hai cùng con bé ở bên nhau, đối với với ông già mà nói, căn bản không có gì khác nhau, con nghĩ nhiều rồi.”
Doãn Minh Thần ngậm miệng lại, so sánh với Doãn Minh Tước, anh ta có tự tin, nhưng nếu ông già lại nghe lời Liễu Nham Tâm thì thầm bên gối, há chẳng phải tất cả những cố gắng của anh ta đều thành công toi sao?
Nhớ tới thường ngày mẹ và ông già không gần gũi, thậm chí giữa hai người còn có chút lạnh nhạt, trong lòng anh ra càng thêm không chắc chắn.
Nhà họ Doãn.
Liễu Nham Tâm vọi vàng thu xếp thay Doãn Minh Tước, rồi lại giúp anh ta chỉnh lại cà vạt xem có ngay ngắn hay không, rồi lại chọn kiểu khuy mắng-xét, nét vui vẻ không giấu nổi trong mắt.
Mỗi một chuyện, đều làm hết sức mình, không phân lớn nhỏ.
Có thể thấy được tầm quan trọng của cuộc liên hôn này.
Nhưng vì vừa tiếp nhận vị trí trong phòng Tài chính của công ty, Doãn Minh Tước có một đống việc phải làm, cực kỳ bận rộn.
Nhưng đối với chuyện này, Doãn Minh Tước chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt.
“Con trai, con nhìn xem, rốt cuộc là cái này đẹp hay cái này đẹp, mẹ cứ cảm thấy lớn tuổi rồi, ánh mắt chọn đồ không theo kịp người trẻ tuổi các con nữa.”
Doãn Minh Tước ngước mắt nhìn chán nản, tùy tiện chỉ một cái, rồi tiếp tục làm việc.
Thấy anh ta không để ý đến chuyện này như thế, Liễu Nham Tâm bỏ đồ sang một bên, nói nghiêm nghị.
“Chúng ta không thể thờ ơ với nhà họ Đào, khó khăn lắm con và mẹ mới có được ngày hôm nay, thì càng phải trân trọng cơ hội này, giờ thấy chỉ còn một bước nữa thôi, hai ngày nữa là chuyện đã xong, không chỉ là con, đến mẹ con cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, con hiểu không?
Tất cả những suy nghĩ vừa rồi đều bi phá rối, Doãn Minh Tước mất kiên nhẫn gấp máy tính lại, trở nên nghiêm túc.
“Mẹ, chuyện này con đã chuẩn bị xong hết rồi, mẹ đừng bận mấy chuyện vẽ rắn thêm chân này nữa.”