Bà không quan tâm đến việc con gái nuôi này tặng quà gì, ở tuổi bà mà chưa từng thấy hay sở hữu vật gì có giá trị hay sao, nhưng bà có phần thích thú với cô gái này.
Mộc Như Phương vẫn chưa lên tiếng.
Cố Uyên lên tiếng trước, cô nhìn ra được Hạ Thư Dao là cố ý nói như vậy, nhìn miệng lưỡi sắc bén của Hạ Thư Dao, cô biết thừa không thể kết bạn với một người dịu dàng như Như Phương.
Rõ ràng là cố tình muốn bắt nạt Mộc Như Phương.
Khi cô vừa bước vào, liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Mộc Như Phương, đang nghĩ phải chào hỏi như thế nào.
Trong thời gian này cô đi du lịch nước ngoài với mẹ, chỉ mới trở về cách đây vài ngày.
Thế này mới đuổi kịp được sinh nhật của bà cụ Thẩm.
Không ngờ Như Phương cũng ở đây.
Đã lâu lắm rồi cô không nghe tin về Như Phương.
Như thể mất tích.
Họ có thể gặp nhau vào lúc này cô cũng vô cùng vui mừng.
“Hóa ra cô Hạ và Như Phương là bạn, sao tôi không nghe Như Phương nhắc đến vậy?”
Ngay khi cô nói điều này, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một số bàn khác có lỗ tai thính cũng nghe thấy.
Đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều cuộc thảo luận.
Mợ Tô là bạn với thiên kim tuyệt sắc đó sao?
Thiên kim đó thực sự không đơn giản.
Bà cụ Thẩm: “Tiểu Uyên và cô Trọng là bạn tốt?”
Cố Uyên nói: “Con đã quen với Như Phương nhiều năm rồi.”
Khuôn mặt của Hạ Thư Dao trở nên có chút khó chịu.
Xét cho cùng, thân phận của Cố Uyên rất phi thường, không chỉ là vợ của Tô Ngọc Kỳ mà còn là thiên kim của nhà họ Cố.
Làm sao một người cao quý như vậy có thể quen biết với Mộc Như Phương?
Nhưng bị Cố Uyên hỏi trước đám đông, cô ta không còn cách nào khác ngoài mỉm cười nói: “Mợ Tô, mợ nói đùa rồi.”
Cố Uyên: “Tôi không nói đùa, tôi thực sự chưa nghe Như Phương nhắc đến cô bao giờ, Như Phương, đừng nói với mình là cậu có bạn mới rồi mà không kể với mình nhé, nhìn mà xem, khiến mình thành một trò cười rồi kìa.”
Mợ Tô Cố Uyên từ trước đến nay đều hòa nhã và lịch sự trong đối nhân xử thế, lần đầu tiên có chút hung hăng, nhiều người xung quanh cũng cảm thấy Cố Uyên có vẻ không hài lòng với Hạ Thư Dao.
Nhưng thân phận của Cố Uyên là gì, thân phận của Hạ Thư Dao là gì.
Có ai ở Thành phố Hải Châu dám đắc tội với Cố Uyên?
Mợ Tô Cố Uyên vậy mà lại là bạn bè với người phụ nữ xinh đẹp và đoan chính của nhà họ Trọng suốt nhiều năm qua.
Cố Uyên mỉm cười nhìn Hạ Thư Dao trước mặt, Hạ Thư Dao cũng không dám để lộ dù chỉ nửa sắc mặt, mặc cho hai tay dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm.
Trên khuôn mặt cô ta xuất hiện một nụ cười cứng nhắc: “Mợ Tô, đừng có giễu cợt tôi.”
Cố Uyên: “Cô Hạ, xem cô nói gì kìa, tôi nghi ngờ nên mới hỏi, tôi biết Như Phương đã nhiều năm rồi, tôi mới cùng mẹ đi du lịch nước ngoài được nửa năm, sau khi quay về thì phát hiện bạn của tôi đã kết được bạn mới, tôi phàn nàn vài câu cũng không được sao? Nhìn đi, vẫn là nên trách Như Phương, chả nói với tôi từ trước là cô ấy đã quen một người bạn tốt như cô Hạ đây, lại đem tôi ra đây làm trò cười rồi, thật mong bà nội Thẩm sẽ bỏ qua cho.”
Làm sao một người như bà cụ Thẩm lại không biết Cố Uyên đang làm khó Hạ Thư Dao chứ? Chuyện này Hạ Thư Dao cũng đáng trách, bà cũng biết tính khí của Hạ Thư Dao, cô ta quá ghen tị và quá kiêu ngạo, nhìn thấy Mộc Như Phương như vậy, làm gì có vẻ như muốn kết bạn với cô ấy chứ.
“Tiểu Uyên, lần này con trở về trông xinh đẹp hẳn ra đấy, lần này con có dự định ở lại Thành phố Hải Châu luôn không? Mấy ngày này nếu con rảnh thì đi lâu lâu đến thăm bà lão này.” Bà cụ Thẩm muốn chuyển hướng chủ đề này.
Cố Uyên cũng không thích đắn đo: “Được thôi, đến lúc đó con và Như Phương sẽ cùng bà nội ngài luyện thư pháp được không?”
“Đây là chuyện tốt, bà hy vọng con sẽ qua.”
Mộc Như Phương nhìn Cố Uyên, cô ấy không ngờ lại được gặp cô trong bữa tiệc sinh nhật này, thấy Cố Uyên ở đây cô ấy cũng rất hào hứng.
Minh Lê nói: “Đây là Như Phương, con gái nuôi của tôi, chúc cho bà cụ phúc thọ an khang.”
“Cái này là do Như Phương chọn, không biết lão phu nhân có thích không?”
Quà tặng thực sự không đắt đỏ như tranh chữ.
Nhưng dù Mộc Như Phương tặng bất cứ thứ gì, bà cụ Thẩm vẫn sẽ tỏ ra hài lòng.
Hơn nữa, bà cũng không thiếu những thứ đắt tiền.
“Như Phương, con thật sự rất có lòng.”
Chủ đề đã được kéo trở lại đúng hướng.
Cả nhóm người đứng dậy nâng ly chúc bà cụ thân thể khỏe mạnh, phúc như Đông Hải.
Tống Thấm Như nói chuyện với bà cụ Thẩm vài câu, bà cụ Thẩm mỉm cười hỏi: “Gia Thiên không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải tính chuyện gia đình, đừng lúc nào cũng tập trung vào công việc.”
Tống Thấm Như mỉm cười: “Bà cụ nói cũng phải.”
Đào Gia Thiên vẫn chưa lên tiếng.
Tô Ngọc Kỳ nói: “Nói cũng phải, nhưng không phải nghe nói sáu năm trước anh Đào cũng đã tổ chức đám cưới sao?” Người đàn ông cầm chiếc ly trong tay, khẽ lắc, nhìn chất lỏng bên trong: “Anh Đào bận công việc cũng phải chăm sóc bản thân đó nhé.”
Tô Ngọc Kỳ nói như vậy.
Đột nhiên, không chỉ là chiếc bàn này.
Cả sảnh tiệc đều im lặng nửa phút.
Chưa kể tuy khoảng cách xa xôi nhưng việc nhà họ Tô và nhà họ Đào ngồi vào cùng một bàn cũng đủ gây chấn động, các quan to hiển quý xung quanh đều cố gắng nghe ngóng, tai dựng lên mọi lúc mọi nơi, không chịu buông tha một tin tức nhỏ nhặt nào.
Lời nói của Tô Ngọc Kỳ rơi nhẹ.
Lập tức cả không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người đều đoán được Tô Ngọc Kỳ đang chế giễu Đào Gia Thiên, dù sao thì hai người cũng trạc tuổi nhau, Tô Ngọc Kỳ đã có con, còn Đào Gia Thiên thì vẫn độc thân.
Nhà họ Tô và nhà họ Đào thực lực hùng hậu, vốn là minh tranh ám đấu.
Vả lại sáu năm trước, Đào Gia Thiên quả thật đã tổ chức hôn lễ, phong quang đại giá.
Nhưng đột nhiên hôn lễ bị gián đoạn, hàng trăm phương tiện truyền thông có mặt lúc đó đã phong tỏa tin tức, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ Đào Gia Thiên, con trai của nhà họ Đào, dường như có vấn đề về thể chất, phải đến nửa năm sau anh mới xuất hiện tại sự kiện.
Không có cách nào để biết được cụ thể hơn.
Nhưng một số lời đàm tiếu cũng được truyền tải trong miệng của công chúng theo thời gian.
Nhưng cũng không thể khẳng định được điều gì.
Tất cả các loại tin tức lộn xộn đều có.
Nhưng vào lúc này, Tô Ngọc Kỳ lại không lưu tình moi ra vấn đề này.
Thật là…
Hai đại gia tộc chém Gi*t nhau, ai mà không cảm thán, muốn ăn một bữa ngon lành cũng không dám…
Dù sao trái ý nhà nào thì cũng đều không có quả ngon để ăn.
Tống Thấm Như trông rất lạnh lùng: “Tô Ngọc Kỳ——”
Đào Gia Thiên bình tĩnh mỉm cười: “Anh Tô quan tâm đến chuyện của tôi quá, tôi hơi thụ sủng nhược kinh đấy.” Anh ta cầm ly rượu lên, đưa về phía trước: “Vậy thì tôi sẽ kính anh Tô một ly.”
Tô Ngọc Kỳ cũng cầm ly rượu lên, ngẩng đầu nhấp một ngụm.
Những người xung quanh không dám phát ra tiếng động.
Sau khi chờ nửa phút im lặng trôi qua, bà cụ Thẩm lại nhanh chóng nở nụ cười phá vỡ bầu không khí này: “Vì bữa tiệc sinh nhật hôm nay, tôi đã đích thân mời đầu bếp từ Vũ Tùng Uyển, càng lớn tuổi, lại càng thích đồ ăn Trung, đầu bếp ở Vũ Tùng Uyển tay nghề khá tốt, mọi người có thể thử.”
Cố Uyên cũng nói: “Từ Vũ Tùng Uyển sao, thế thì con thực sự phải kỳ vọng một chút, con khá thích ăn đồ ăn ở nhà hàng này.”
Ngay khi cô phát biểu, nhiều người cũng đồng tình.
Hạ Thư Dao thấy cơ hội này: “Dì Thấm Như, chi bằng khi có thời gian chúng ta cũng thử đi.”
Rất nhiều người cũng nghe được tin tức nhà họ Hạ và nhà họ Đào muốn kết thông gia, mà Tống Thấm Như thì luôn hài lòng với Hạ Thư Dao, bà gật đầu.
Hạ Thư Dao nhếch môi nhìn Mộc Như Phương.
Ai ngờ Mộc Như Phương từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ta, tựa như hoàn toàn không để cô ta vào mắt.
Mộc Như Phương cúi đầu ăn đồ ăn.
Bỏ qua tất cả những gì không liên quan đến cô ấy.
Đột nhiên một ngón tay thon dài duỗi ra.
Bưng một bát súp ngó sen đến trước tầm mắt cô.
Ánh mắt Mộc Như Phương rơi vào trên bàn tay kia, cô không cần nhìn cũng biết đó là Đào Gia Thiên——
Cô đưa tay ra tự nhiên nhận lấy.
Đào Gia Thiên nói: “Đấu bếp ở Vũ Tùng Uyển so với Xuân Hi Quán thì thế nào?”
Mộc Như Phương cúi đầu nhấp một ngụm.
Sau đó ngẩng mặt lên nhìn anh, nở một nụ cười nhạt, cô đặt bát đĩa xuống, đưa tay ra hiệu.
“Mỗi thứ đều khác nhau, nhưng tôi thích Xuân Hi Quán hơn.”
Mọi người đều nghe nói tiểu thư nhà họ Trọng không thể nói chuyện, giờ thấy cô dùng ngôn ngữ ký hiệu họ cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng tất cả đều ngạc nhiên về thái độ của Đào Gia Thiên đối với cô, chẳng lẽ con gái nuôi xinh đẹp nhà họ Trọng này có liên quan gì đến Đào Gia Thiên…
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên họ nhìn thấy cậu chủ nhà họ Đào nói chuyện với một người phụ nữ mà cười dịu dàng như vậy.
Trước đây anh sống lạnh lùng, tự kiềm chế dù có rất nhiều thiên kim danh viện chạy theo anh như vịt.
Sao lại đối xử với một cô gái câm…
Mà cô gái câm này vốn là bạn thân với Mợ Tô, thật sự trở thành cô gái câm của nhà họ Trọng từ nửa năm trước?
Thân phận của cô gái câm này là gì?
Bí ẩn như vậy?
Người đàn ông thản nhiên nói: “Em thích Xuân Hi Quán sao? Vậy lần sau vào ngày sinh nhật của em… chúng ta sẽ đi đến đó.”
Người phụ nữ chớp mắt: “Nhưng tôi thích món súp hoa đào ở Vũ Tùng Uyển. Tôi thấy súp hoa đào ở Vũ Tùng Uyển ngon hơn, mùi thơm của hoa đào rất nồng, không bị nhờn.”
Đào Gia Thiên nhìn cô: “Được.”
bà cụ Thẩm bình tĩnh uống trà, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại không bình tĩnh, con gái nuôi nhà họ Trọng này thật sự rất thần bí, lại có thể khiến Đào Gia Thiên đối xử nồng hậu như vậy, bà quen biết Đào Gia Thiên đã mấy năm, đây là lần đầu tiên bà thấy anh đối xử tử tế với một người phụ nữ như vậy…
Hạ Thư Dao nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta nhìn Mộc Như Phương, như thể muốn đâm vài lỗ lên cơ thể cô.
Sao có thể như vậy!
Sao Đào Gia Thiên có thể đối xử tốt với cô như vậy!
Mặt mũi của cô để ở đâu?
Cả Thành phố Hải Châu đều biết nhà họ Đào và nhà họ Hạ muốn phát triển hơn nữa, họ đã gần đến giai đoạn kết hôn, mấy chị em của cô ta đều biết cô ta thích Đào Gia Thiên, làm rất nhiều điều vì anh, bây giờ, Hạ Thư Dao cô thật là mất mặt!
Bà Hạ nhìn con gái mình, lắc đầu.
Con gái bà, từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, ba Hạ lại càng chiều chuộng cô hơn, từ nhỏ cô đã có thể có được mọi thứ mình thích, có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô nhưng cô chỉ thích duy nhất Đào Gia Thiên này.
“Thư Dao…” Bà Hạ thấp giọng thở dài.
Lúc này sao Hạ Thư Dao có thể nghe thấy lời của mẹ mình, cô nhìn tình cảm của Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên, lửa ghen tuông trong lòng cô đã bùng cháy khắp người.
Giờ phút này, Hạ Thư Dao vô cùng bất mãn.
Tống Thấm Như lại còn hơn thế.
Tống Thấm Như không bao giờ ngờ Mộc Như Phương sẽ thực sự về…
Mộc Như Phương này thực sự là một cái gai trong mắt bà.
Bà đã không hài lòng với cô từ lần đầu tiên cô đến nhà họ Đào.
Nhưng bà không thể đuổi cô đi.
Bà ghét cô!
Con trai bà gần như quay lưng lại với bà vì cô.
Cô suýt chút nữa còn hại ૮ɦếƭ con trai bà!
Mộc Như Phương này thực sự là mạng lớn.
Bị bà đưa đến nơi đó mà vẫn có thể sống sót nỗi, quay được trở về để quyến rũ con trai bà.